"Tôi nhận lấy chai nước, không chút đề phòng ngửa cổ uống. Ánh mắt lướt qua, tôi chợt thấy anh ta rút từ trong áo ra một con dao nhọn, nhằm thẳng cổ họng tôi mà rạch! Nước trong miệng tôi phun ra, vừa hay trúng vào mắt anh ta, khiến anh ta không nhìn thấy gì. Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, vậy mà lại giằng được con dao..."
Ba chữ cuối cùng, tuy nguệch ngoạc đến mức gần như không còn hình dạng của chữ viết nhưng ai cũng có thể đoán ra, đó là "giết anh ta".
"Khi tôi hoàn hồn lại, mới biết mình đã làm gì. Tôi kéo xác anh ta về phòng cất giấu, ngồi ngây ra một lúc lâu, mới nhớ ra nhà anh ta hình như còn một đứa bé hơn một tuổi. Mẹ đứa bé chết vì khó sinh, giờ anh ta bị tôi giết, đứa bé đó phải làm sao?"
"Tôi do dự một lúc, mở cửa đi sang nhà bên cạnh. Anh ta không khóa cửa, tôi cứ thế đẩy cửa bước vào. Trong phòng có một mùi kỳ lạ, hình như là mùi thịt thơm nhưng lại pha chút mùi thối rữa. Tôi đi về phía phòng khách, thấy trên bàn đặt một cái chậu đựng thứ gì đó, mùi thơm tỏa ra từ đây."
"Ánh sáng rất yếu, tôi đi đến trước chậu đồ đó, cúi xuống nhìn gần, mới thấy rõ đó là gì - đầu của một đứa trẻ! Là đầu của đứa bé đó!"
"Không lâu sau, lại có người đến gõ cửa, bảo tôi mang theo đồ dùng cần thiết đến tầng mười ba tập trung, cùng mọi người chờ cứu hộ. Tôi không tin, chắc chắn là người bên ngoài muốn lừa tôi mở cửa, giống như gã hàng xóm kia để giết tôi, rồi ăn thịt tôi!"
Nhật ký đến đây thì dừng hẳn.
Tần Diệc không biết đã ngẩn người bao lâu, cho đến khi một bàn tay huơ huơ trước mắt cô.
Cô hoàn hồn, thấy Hồ Lai đang đứng trước mặt mình với vẻ khó hiểu, hỏi: "Cô ngẩn ra làm gì thế? Gọi cũng không thèm trả lời."
Tần Diệc lắc đầu, hỏi: "Nhật ký các anh đọc xong chưa? Ở tầng mười sáu, các anh không thấy gì lạ sao?"
"Tôi làm gì có kiên nhẫn đọc thứ này, lật qua loa xem có gì liên quan đến trận mưa lớn này không thì mang về cho cô xem. Đợi cô xem xong rồi kể lại cho bọn tôi, đỡ mất công biết bao."
Hồ Lai nói tiếp: "Tuy nhiên, ở tầng mười sáu bọn tôi đúng là có thấy vài thứ rợn người thật."
Gã chép miệng hai tiếng, quay sang nói với Doãn Trạch: "Anh kể đi."
Doãn Trạch nuốt miếng bánh quy xuống, nói: "Bọn tôi thấy một cái đầu lâu rất nhỏ, nhìn là biết của trẻ con, trên đó không còn một mẩu thịt nào, xương sọ trắng hếu, đáng sợ lắm! Cửa sổ ở đó cũng bị vỡ rồi, chắc là quái cá ăn thịt đứa bé xong thì nhảy từ cửa sổ xuống."
Tần Diệc nuốt nước bọt, thầm nghĩ, đúng vậy, chắc chắn là quái cá ăn, cư dân tòa nhà này không phải đã được cứu đi hết rồi sao?
"Sao ở đây còn kẹp một trang giấy thế này?" Hồ Lai chỉ vào cuốn nhật ký trên tay Tần Diệc.
Cô cúi xuống nhìn, thấy ở khoảng hai phần ba cuốn nhật ký, có một tờ giấy hơi lệch ra một chút.
Cô rút nó ra, trên đó có chữ.
"Chết tiệt! Tại sao chúng lại nhốt tôi trong phòng! Đội cứu hộ sắp đến rồi... Tôi muốn ra ngoài!!!"
Tần Diệc thấy da đầu tê rần, ngẩng lên hỏi ngay: "Căn phòng tìm thấy cuốn nhật ký này cửa có phải bị khóa từ bên ngoài không?"
Hồ Lai gật đầu: "Cũng không hẳn là khóa, chỉ là dùng đồ vật chặn tay nắm cửa lại, từ bên trong không ấn xuống được nên không ra ngoài được. Nhưng người này cũng thật nhẫn tâm, con mình bị quái cá ăn thịt, mà anh ta lại tự mình chạy thoát, còn chặn cửa lại nữa."
Tần Diệc khựng lại. Vậy ra, cái sọ người đó được tìm thấy cùng chỗ với cuốn nhật ký à?
Nhưng người nọ đã đi đâu rồi? Cửa bị chặn từ bên ngoài, trong phòng không có xác chết, cửa sổ thì vỡ toang. Lẽ nào người đó đã nhảy xuống?
Đoán mò cũng chẳng ích gì, Tần Diệc lắc đầu, không nghĩ thêm về chuyện đó nữa, chỉ thuật lại cho họ nghe những sự việc liên quan đến trận mưa bão được ghi trong nhật ký.