Âm thanh rất xa, cách không biết bao nhiêu tầng lầu, mơ hồ như ảo giác.
Tần Diệc lắng tai nghe ngóng, lại một tiếng hét nữa vang lên.
Lần này, cô nghe rõ rồi, hình như là giọng của Hồ Lai.
Không chỉ cô, ba con người cá trong phòng cũng nghe thấy. Chúng nó trao đổi gì đó rồi cùng nhau đi ra cửa, lần lượt rời đi.
Tần Diệc nấp sau cánh cửa, đợi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn mới thôi ngụy trang, chạy vào căn phòng gần nhất, nhanh chóng khóa trái cửa.
Cô có vẻ đã an toàn nhưng tại sao Hồ Lai lại đột nhiên la hét như vậy?
Lũ người cá ở tầng dưới dường như đều chạy cả xuống. Tiếng động chúng tạo ra chẳng khác nào một trận động đất, Tần Diệc đứng đó cũng cảm nhận được mặt đất rung chuyển không ngừng.
Cô hơi lo lắng. Tiếng la hét của Hồ Lai rõ ràng đã dụ đám người cá xuống dưới. Nhiều người cá như vậy, gã và Doãn Trạch ở dưới đó biết phải làm sao?
Do dự một lát, cô vào bếp tìm một con dao lóc xương sắc nhọn, cẩn thận đi ra ngoài, định bám theo đám người cá xuống dưới.
Nhưng khi đến khúc quanh ở giữa cầu thang, cô ló đầu nhìn xuống thì mới phát hiện ra không phải tất cả người cá đều đã xuống!
Ít nhất cũng còn hơn mười con ở lại.
Tần Diệc đành phải quay ngược lên, thậm chí còn leo thêm vài tầng nữa, đến tầng cao nhất mới dừng lại.
Trong lòng tuy lo lắng nhưng tình hình hiện tại, cô cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể hy vọng hai người họ không sao.
May mà tất cả các phòng ở đây trước đó đều đã được lục soát, cửa đều mở toang, không cần phải gây tiếng động để phá cửa hay cạy khóa.
Cô vào phòng ngủ, khóa trái cửa, lo lắng đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy gì cả, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của người cá.
Giọng của Hồ Lai cũng không còn vang lên nữa.
Tần Diệc chau mày, đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, lòng dạ rối bời.
Một lát sau, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ ban công tầng dưới nhảy xuống nước!
Dù tốc độ rất nhanh, khoảng cách rất xa nhưng vệt màu trắng đó vẫn vô cùng nổi bật.
Quần áo Hồ Lai đang mặc chính là màu trắng!
Gã vậy mà lại chọn nhảy xuống nước?
Kể từ khi họ cho rằng nguyên nhân Doãn Trạch biến dị là do thứ nước đó, Hồ Lai thậm chí còn tránh xa cả vòi nước, vậy mà bây giờ gã lại chủ động nhảy vào!
Tần Diệc kinh ngạc đến suýt nữa hét lên, ngay sau đó lại thấy mấy con người cá cũng nhảy theo xuống!
Những bọt nước bắn tung tóe, rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Tần Diệc ở quá xa, thực sự không nhìn rõ tình hình bên dưới, chỉ có thể đứng đây sốt ruột, trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Cô thực sự không hiểu tại sao Hồ Lai lại đột nhiên hét lên hai tiếng đó. Nếu không phải vậy, đám người cá sẽ không xuống dưới thì cả ba người họ đều có thể an toàn qua khỏi!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hồ Lai dù có lỗ mãng đến đâu cũng không đến nỗi ngốc nghếch như vậy chứ! Còn Doãn Trạch đâu rồi, tại sao chỉ có một mình Hồ Lai nhảy xuống nước?
Bây giờ phải làm sao đây?
Tần Diệc cau mày, quay người lại đi về phía cầu thang.
Nếu đám người cá bên dưới đã rời đi, cô có thể theo sau xem xét, dù khả năng tìm thấy Hồ Lai dường như không lớn.
Nhưng đám người cá ở tầng mười bảy vẫn còn chờ ở đó. Sau khi nhận ra điều này, lòng cô như có tảng đá lớn đè nặng.
Nếu chỉ có một con, có lẽ cô còn đối phó được nhưng nhiều con thế này, cô thực sự bất lực. Nhất là ngoài tầng mười bảy ra, bên dưới hẳn là còn nữa...
Ở nơi cao thế này, cô thậm chí còn không thể nhảy xuống nước được.
Trở lại căn phòng trên tầng thượng, cô ngồi trong phòng ngủ lo lắng chờ đợi rất lâu, bên ngoài trời cũng đã tối sầm.
Bụng Tần Diệc đói đến kêu réo nhưng thức ăn trong tòa nhà này trước đó đều đã bị họ gom hết xuống tầng dưới, nơi này ngay cả một giọt nước cũng không có.