"Nhưng những thông tin đó nhanh chóng bị xóa hết, mà zombie trong video lại quá giống trong phim Mỹ nên cư dân mạng còn tưởng là có kẻ nhân lúc dịch bệnh này mà bày trò ác ý. Lúc đó tôi cũng gần như vậy, chẳng để tâm gì sất, còn chạy sang thành phố bên cạnh để huấn luyện cho người mới nữa chứ!"
"Ai ngờ, vừa đến nơi thì nghe nói có một người phát điên, chạy ra đường cắn người loạn xạ, bị đánh cũng không nhả ra, cắn chết tươi một người! Chuyện này xảy ra ở khu phố sầm uất, sau đó người ta nói là do người đó bị bệnh dại nhưng nhiều người không tin."
"Có những người giỏi giang, tìm hết những bức ảnh người khác chụp được phóng to lên rồi so sánh đủ kiểu, tung ra bằng chứng nói đây không phải bệnh dại, rõ ràng là zombie!"
"Lúc này đã là tối ngày thứ hai rồi, tôi định bụng đợi trời sáng sẽ về nhà, kệ xác nó có phải zombie hay không, ở cùng vợ con vẫn yên tâm hơn."
Tần Diệc ngạc nhiên: "Anh có vợ con rồi à?"
"Trước kia có."
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy vẻ mặt của Hồ Lai nhưng qua ba từ ngắn ngủi đó, cô có thể cảm nhận được nỗi buồn vô hạn.
Hồ Lai hít một hơi sâu, nói: "Nói tiếp nhé, tôi định bụng trời sáng sẽ về, không ngờ nửa đêm hôm đó, ngoài cửa phòng khách sạn tôi ở lại vang lên tiếng đập cửa. Tôi còn tưởng nhân viên phục vụ có chuyện gì gấp nên không nghĩ nhiều mà ra mở cửa..."
"Một bầy zombie, ít nhất năm sáu con, tất cả đều lao vào tôi, đóng cửa cũng không kịp. May mà tôi khỏe, đẩy được hai con ra rồi chạy vào phòng lấy dao gọt hoa quả, cứ như trong phim Mỹ đâm thẳng vào đầu chúng nó!"
"Đến khi tôi chạy thoát khỏi khách sạn, bên ngoài đã loạn hết cả lên, đâu đâu cũng là tiếng la hét. Lúc tôi lái xe về đến nhà... trong nhà không còn ai, trên sàn có vết máu..."
Nói đến đây, từng từ gã thốt ra đều vô cùng khó khăn, hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
"The Walking Dead" cô xem rồi chứ, những người bị cắn sẽ biến thành zombie... Lúc đó tôi không chịu tin, liền chạy đi tìm họ. Ừm, tìm được rồi..."
Tần Diệc mơ hồ nghe thấy trong giọng nói của gã có chút nức nở cố kìm nén.
Cô định mở miệng an ủi nhưng Hồ Lai đã nói tiếp: "Ngay lúc họ lao vào định cắn tôi, tôi nhắm mắt lại, nghĩ bụng cùng họ biến thành zombie cũng không tệ. Không ngờ tôi vừa nhắm mắt thì nghe thấy một giọng nữ xa lạ vang lên, nói gì mà chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ đăng ký này nọ."
Từ đây, coi như khớp với những gì Tần Diệc đã trải qua.
Tần Diệc nhíu mày, giọng trầm xuống: "Những gì tôi trải qua, phần đầu hoàn toàn khác anh nhưng kết quả thì giống anh."
Hồ Lai nói tiếp: "Cô ta nói với tôi, chỉ cần tôi tham gia trò chơi, hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau này sẽ có cơ hội gặp lại vợ và con gái! Tôi đương nhiên đồng ý ngay, rồi mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong một căn phòng, cô ta lại giao cho tôi nhiệm vụ tân thủ này, thế là tôi đến đây."
Tần Diệc nghi hoặc hỏi: "Cô ta nói với anh, chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ, sau này sẽ có cơ hội gặp lại vợ và con gái? Nhưng... họ không phải đã..."
"Đã biến thành zombie rồi chứ gì." Hồ Lai biết cô khó nói ra, bèn tự mình nói tiếp, thở dài một tiếng rồi bảo: "Tôi đương nhiên cũng biết nhưng cô nghĩ mà xem, cái trò chơi quái quỷ này trước khi tận thế xảy ra, chúng ta có mơ cũng không dám nghĩ sẽ có thứ này tồn tại đúng không? Nhưng bây giờ chúng ta đều đã ở trong đó rồi! Vậy thì biết đâu trò chơi này thực sự có thể chữa khỏi cho vợ và con gái tôi thì sao?"
Có lẽ chính gã cũng không nhận ra, hai từ "biết đâu","có thể" đã bộc lộ sự không chắc chắn lớn đến nhường nào trong lòng gã.
Tần Diệc gật đầu, nói: "Phải đó, trò chơi đã nói vậy thì nhất định có thể. Nhưng có nói là phải trải qua bao nhiêu nhiệm vụ không?"