Nhìn Lăng Hàn đi, hắn có thể đứng mặc cho hết thảy Vương giả trong cốc oanh kích, bảo đảm ngay cả da cũng sẽ không rách, nhưng tảng đá dưới chân liền không thể bảo đảm.
Vũ Hoàng đi là con đường bá đạo, hắn căn bản không đặt mục tiêu ở dưới chân đối phương, mà nhắm người oanh, oanh người thất bại, tảng đá tự nhiên cũng quy về hắn. Chỉ là đây nhất định khó hơn gấp mấy lần, nhưng Vũ Hoàng cực kỳ tùy hứng.
Điều này làm cho Nhiếp Thiên Thành cùng Đan Kinh Nghĩa đều cực kỳ bất mãn, chỉ là hiện tại bọn hắn đều không còn dư sức, căn bản vô pháp biểu đạt.
Từ Nhiên, Thiên Phượng Thần Nữ cũng gia nhập chiến đấu, Vô Tương Thánh Nhân tự trọng thân phận, tự nhiên xem thường cùng những "tiểu bối" này đánh, Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng thống lĩnh toàn cục, vạn nhất ai xuất hiện tình huống nguy hiểm liền có thể trợ giúp.
Nhưng điều này cũng được rồi.
Tuy nhân số tham chiến ít, nhưng thực lực của bọn họ càng mạnh hơn, Vũ Hoàng dẫn đầu phát uy, đánh đối thủ của hắn xuống phù thạch, chỗ hổng vừa mở ra, những người còn lại liền binh bại như núi đổ, bị thua, phù thạch bị đánh nát, tác thành đám người Lăng Hàn.
Chỉ là cho dù đánh bại đối thủ mạnh như vậy, bọn họ cũng mới lên trên ba trượng, bởi vậy có thể thấy được, tiến vào giai đoạn thứ hai, muốn tăng lên trên trăm trượng khó khăn dường nào.
Cái này không phải là muốn đánh bại ba mươi, năm mươi người, mà là một lũy thừa cấp! Bởi vì ngươi muốn đánh bại đối thủ, cũng phải giẫm nhiều "thi thể" bò lên, tuy phía dưới sẽ có cuồn cuộn không ngừng người tới, nhưng chỉ có ba ngày, khó!
Vô số năm qua, không có một người có thể đăng lâm phù thạch màu vàng, liền có thể thấy được chút ít.
- Hừ, hai người các ngươi chiêu bài thật lớn a, những người khác đều ra tay, vì sao hai người các ngươi không nhúc nhích?
Sau khi chiến đấu kết thúc, Nhiếp Thiên Thành lập tức nhìn Lăng Hàn cùng Vô Tương Thánh Nhân khởi xướng bão tố.
Đinh Bình cùng Cửu Yêu lập tức vượt ngang một bước, đứng ở trước mặt Lăng Hàn, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên Thành.
- Thứ nhất chiến đấu đã giải quyết! Thứ hai, điều này cần sư phụ ta tự mình ra tay sao?
Bọn họ ngạo nhiên nói.
Nhiếp Thiên Thành nhất thời tức điên mũi, Lăng Hàn cũng quá ngông cuồng, lại chỉ dùng hai đồ đệ đến đuổi mình! Hắn rõ ràng nhìn ra tu vi của hai người này vừa bước vào Tinh Thần Cảnh, đặt ở ngoại giới hắn một tay liền có thể trấn áp, nhưng ở đây... Ha ha.
Dù cho hắn có Chuẩn Thánh khí ở trong tay, cũng không nắm chắc, dù sao vừa nãy gặp qua thực lực của hai người này, lấy một địch hai, hắn thật không có phần thắng.
Đan Kinh Nghĩa cùng Nhiếp Thiên Thành đứng chung một chỗ nói:
- Mọi người cùng nhau ra tay, không phải có thể càng nhanh hơn giải quyết chiến đấu sao? Không nên quên, chúng ta là một đoàn đội, phải lấy đại cục làm trọng!
Đinh Bình cùng Cửu Yêu còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Lăng Hàn vỗ vỗ vai của bọn họ nói:
- Được, lấy đại cục làm trọng, lần sau chiến đấu, ta ra tay là được.
Đan Kinh Nghĩa cùng Nhiếp Thiên Thành nhìn nhau một cái, có một loại khoái ý khi âm mưu thực hiện được.
Bọn họ muốn nhằm vào Lăng Hàn, tất nhiên cần phải hiểu rõ thực lực của Lăng Hàn, biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng. Hơn nữa, hai đồ đệ đều hùng hổ như thế, làm sư phụ sẽ đơn giản sao?
Hai người cũng không muốn đẩy mình xuống hố, nếu Lăng Hàn quá mạnh mẽ, bọn họ sẽ lựa chọn ẩn nhẫn.
Lăng Hàn cười nhạt, hắn nhìn ra tâm tư của hai người này thanh thanh sở sở.
Sau đó thời điểm chiến đấu, Lăng Hàn quả nhiên ra tay, tùy ý vung động, Kiếm Khí ngang dọc, có thể coi là không tệ, nhưng muốn nói hắn có địa phương lạ kỳ gì, lại nhìn không ra.
Vô Tương Thánh Nhân ngứa tay, cũng không nhịn được gia nhập chiến đấu, nhưng hắn không hề dùng khí tức Thánh Nhân, đây là đòn sát thủ, không tới thời khắc mấu chốt là không thể dùng.
Chỉ có Loạn Tinh nữ hoàng vẫn không ra tay, nhưng nàng phong hoa tuyệt đại, khiến người người ái mộ, ai sẽ đi trách nàng chứ?
Tám trăm trượng, chín trăm trượng, 990 trượng.
Đến độ cao này, đội ngũ càng thêm ít ỏi, chỉ có chừng trăm đội mà thôi. Đừng xem chỉ còn dư lại mười trượng cuối cùng, trên lý thuyết mà nói, chỉ có năm, sáu đội ngũ có thể giết tới đỉnh.
Mọi người càng thêm thận trọng, chừng trăm chi đội ngũ đều từ trong thiên quân vạn mã giết ra, chi nào không có thực lực mạnh mẽ?
Vạn nhất đụng phải cường địch, vậy liền rơi xuống đáy vực, lại từng bước một giết tới.
- Giết!
Dừng lại ngắn ngủi, loạn chiến lần thứ hai triển khai.
Đám người Lăng Hàn cuối cùng gặp phải một chi đội ngũ mạnh mẽ, dưới tình huống Loạn Tinh nữ hoàng không ra tay, Lăng Hàn không toàn lực ứng phó, song phương đánh cho vô cùng giằng co, gần nửa ngày mới rốt cục phân ra thắng bại.
Đối phương bại!
Đội ngũ của Lăng Hàn tăng lên bậc một, mà nhìn lại, hai chi đội ngũ của Cổ Đạo Nhất cũng đã đi lên trên một cách, cho thấy lực chiến đấu của bọn họ càng mạnh mẽ.
Mà lúc này, đội ngũ của Vương giả đỉnh cấp cuối cùng bộc lộ tài năng.
- Tử Thần Phong!
Bắc Hoàng nhìn về phía xa xa, là một đội bảy người, thanh niên ở giữa có bộ tóc màu tím phiêu dật, trên đầu dài ra một đôi sừng, nhìn không ra cái gì, nhưng không ảnh hưởng khuôn mặt anh tuấn của hắn chút nào.
- Mấy ngàn năm trước, ta cùng hắn từng giao thủ, một chiêu tức bại.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Hắn tu ra Tinh Thần Cực Cảnh!
Nếu tu vi tương đương, bất luận người nào cũng không thể một chiêu đánh bại Bắc Hoàng.
- Long Hương Nguyệt!
Nhiếp Thiên Thành nhìn về một nơi khác, con ngươi co rút lại, trên trán có mồ hôi lạnh chảy ra.
Đó là một nữ tử vóc người khiến người rất động lòng, khoác lớp vảy màu vàng óng, đeo mũ giáp đầu rồng, mái tóc bàn ở trong mũ giáp, mơ hồ có thể thấy được, nàng anh khí bừng bừng, toả ra sinh cơ cùng sức sống kinh người, phảng phất như một Chân Long hình người, tinh lực quá kinh người.
Một mình nàng một kiếm, lại không có tổ đội, cũng không có thị vệ, có vẻ phong cách độc lập.
- Thiên Hạ Đệ Nhị!
Đan Kinh Nghĩa kinh ngạc thốt lên, đó là một vị Vương giả cấp ba, đứng ở đỉnh cao trong các thiên kiêu.
Lăng Hàn nhìn sang, Thiên Hạ Đệ Nhị tuyệt không xưng được mỹ nam tử, nhưng vóc người cao to, cao hơn người bình thường một cái đầu, vóc người khỏe mạnh, da dẻ ngăm đen, trên cánh tay có lông dày đặc, trên mặt tất cả đều là râu mép, mới nhìn, như là một con Hắc Hùng.
Chỉ từ dáng dấp đến xem, người này căn bản không có một chút xíu phong thái của cao thủ, không phiêu dật, không linh động, đi trên đường cái, ai cũng cho rằng hắn là phố phường vô lại.