Lăng Hàn có thể nhanh như vậy là bởi vì hắn vẫn bắt chước minh văn đầu tiên, cho nên không cần suy nghĩ gì, tự nhiên "hạ bút" như thần.
Nhưng sau khi bắt chước toàn bộ minh văn đầu tiên xong, hắn cần phải dựa vào mình mới có thể hạ bút.
Việc này không đơn giản như tô lại nét chữ, cần phải có bút pháp hoàn toàn khác với một trăm vạn nét bút trước đó, bút pháp này chính là lý giiar thiên địa, là cảm ngộ đạo.
Cảnh giới của Lăng Hàn thấp như vậy, bắt đầu từ độ cao một trăm vạn, thật sự là việc khó hơn lên trời.
Hắn vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được, hắn không biết nên vẽ bút pháp mới như thế nào.
Hắn vẽ mấy nét bút nhưng hoàn toàn vô hiệu, là lặp lại nét bút trước.
Nhức đầu a.
Lăng Hàn suy nghĩ, trong cơ thể hắn có vô số vị diện, mỗi vị diện đều là một thế giới độc lập, có thể tiến hành tham khảo hay không?
Năng lực chấp hành của hắn vô cùng kinh người, hắn nghĩ như vậy liền bắt tay vào làm.
Lại vẽ một bút.
Hắn dùng sinh mệnh bổn nguyên làm mực, vẽ thêm một nét bút mới.
Có tác dụng!
Lăng Hàn mừng như điên, bởi vì trong thế giới này, hắn là người mới, lý giải về đạo cực kỳ dễ hiểu, nhưng trong nội thế giới của hắn, chính là Thiên Tôn vô địch, có cảm ngộ siêu việc về đạo
Thậm chí, bản thân hắn chính là một thế giới, quy tắc cũng do hắn quyết định.
Lại đến, lại đến, lại đến.
Hắn vẽ thêm từng nét bút, đều là lý giải của hắn về đạo, nhưng lúc Lăng Hàn cao hứng bừng bừng, cấp độ sinh mệnh của hắn tăng lên chậm lại.
Không có thời gian.
Hắn vội vàng dùng thời gian còn lại vẽ thêm nhiều nét.
Ba phút sau, đột phá kết thúc.
Hắn khắc được tất cả một trăm lẻ ba vạn đạo hoa văn, tất cả đều khác biệt nhau.
Đáng tiếc, Lăng Hàn nói thầm trong lòng, nếu như hắn sớm lĩnh ngộ hoa văn trong nội thế giới làm họa bút, số lượng hoa văn của hắn có thể đạt được nhiều tới một trăm mười vạn.
Lần sau, lần sau hắn nhất định sẽ có tiến bộ cực lớn.
Hắn nội thị bản thân, ánh sáng chói mắt tỏa ra từ hai chữ "nhất".
- May mắn không phải hai, bằng không thì quá khó chịu.
Lăng Hàn nói một câu.
- Phụ thân, lần sau nên dẫn chúng ta ra ngoài chơi!
Một đám trẻ con chạy tới, phàn nàn Lăng Hàn hai tháng qua không chơi với các nàng.
Lăng Hàn cười ha ha, gật đầu nói:
- Tốt tốt tốt.
Hắn nghỉ ngơi một ngày, sau đó chạy tới Ngoại Vụ phủ.
Cho dù không có hắn và Bích Tiêu công chúa, nơi này vẫn hoạt động bình thường, đám người Hồ Nhị phái người đưa thư chiêu hàng tới tất cả tông môn, nhưng chỉ có một ít đáp lại, đa số đều viện cớ, không quy hàng nhưng cũng không muốn đắc tội Huyền Bắc quốc, có từ chối nhã nhặn, phần nhiều như đá chìm vào biển cả, người ta căn bản không để ý tới.
Cái gọi là tiên lễ hậu binh, đầu tiên mọi người cười nói ha ha, cũng không có hỏa khí, không thương tổn hòa khí, hiển nhiên, hiện tại không phải lúc làm thế.
Lăng Hàn quyết định tự thân tìm tới cửa, có lẽ san bằng một hai thế lực cho các thế lực khác thấy, bọn họ cũng không chỉ nói miệng mà thôi.
Đúng lúc này, Bích Tiêu công chúa cũng xuất quan.
Nàng vẫn chưa bước vào Tiên đồ, đây chính là Tiên đạo, phàm là người vượt qua, cấp độ sinh mệnh của người đó sẽ tăng lên rất lớn, một lần không thành công cũng rất bình thường, dù sao hoàn cảnh thiên địa hiện tại vẫn chưa khôi phục bình thường.
Nhưng nàng cách một bước này không xa, cho dù nàng không thành công, trên người đã có khí chất xuất trần giống như tiên tử.
- A, ngươi càng ngày càng lợi hại.
Lăng Hàn nói.
Bích Tiêu công chúa cười ngạo nghễ:
- Mặc dù ta không đột phá thành công, lại ngoài ý muốn thức tỉnh một ít huyết mạch viễn cổ, cấp độ sinh mệnh vẫn tăng lên nhất định. Hiện tại ta tích lũy một chút, lần sau sẽ thành công.
Lăng Hàn giơ ngón tay cái lên:
- Không hổ là tiểu hôn hôn của ta.
Bích Tiêu công chúa đá một cước:
- Ngươi nói cái gì?
Lăng Hàn giơ hai tay lên, nói:
- Chỉ đùa mà thôi.
Bích Tiêu công chúa đảo mắt một vòng, đột nhiên tươi cười như hoa:
- Nếu ngươi chịu truyền bộ quyền pháp kia cho ta, ta thật sự có thể suy nghĩ nạp ngươi làm hôn phu, dù sao ngươi chưa lập gia đình, ta chưa gả, với thiên phú võ đạo của ngươi, miễn cưỡng xứng với ta.
Vẻ mặt Lăng Hàn biến thành cổ quái, ai nói ta chưa cưới?
Ta đã có con cháu đầy đàn!
Hắn cười lắc đầu:
- Ta nói công chúa điện hạ, chẳng lẽ ngươi tu hành tẩu hỏa nhập ma, đang nói nhảm?
- Ha ha, muốn theo đuổi bổn cung, lấy thành ý ra đây.
Bích Tiêu công chúa không quan tâm hắn châm chọc mình.
Lăng Hàn kinh ngạc, Bích Tiêu công chúa hứng thú với Yêu Hầu quyền còn cao hơn cả Chiến Thần tam thức.
Bởi vì đối phương cũng là Hầu tộc?
Nghĩ đến Bích Tiêu công chúa là hầu tử biến thành, Lăng Hàn có cảm giác hiếu kỳ, nếu cởi sạch vị công chúa này, trên người nàng có lông không?
Khụ khụ, đây là việc không đứng đắn, không nghĩ, không nghĩ nữa.
Lăng Hàn kìm nén không phát động đồng thuật, nếu không, quần áo phổ thông trên người Bích Tiêu công chúa không thể che chắn ánh mắt của hắn.
- Lần này, chúng ta đi Thái Hoa tông.
Lăng Hàn lấy địa đồ ra, hắn dùng ngón tay gõ gõ vào một vị trí.
Bích Tiêu công chúa nhìn vào, nói:
- Thái Hoa tông? Tông chủ Thái Hoa tông chính là một lão đầu, hắn vừa hồi âm ngưỡng mộ triều ta hưng thịnh, lại vừa thoái thác đường xá xa xôi, có quá nhiều thế lực cản đường nên không thể tới.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói:
- Như vậy chúng ta tự mình đi tới, chúng ta xem lão đầu kia làm sao thoái thác.
Bích Tiêu công chúa gật đầu:
- Cũng đến lúc giết gà dọa khỉ, ta muốn đám người đang đứng ngoài quan sát biết rõ triều ta mạnh cỡ nào.
- Chúng ta sẽ lên đường vào ngày mai.
- Được.
Hai người vừa quyết định một đại sự, lúc này lại nhìn thấy một người chạy vào, nói:
- Bẩm hai vị phủ chủ, Tam hoàng tử giá lâm.
Lăng Hàn nhìn Bích Tiêu công chúa, cười nói:
- Đoán xem, hắn tới truy cầu ngươi hay tới thương lượng cửa sau?
Bích Tiêu lườm hắn một cái, vẻ mặt không vui.
- Mời.
Lăng Hàn gật đầu với người hầu.
Ngoại Vụ phủ do một mình Trần Phong Viêm phụ trách, mặc dù không có chức quan rõ ràng nhưng lại có địa vị siêu nhiên, cho nên Lăng Hàn hoàn toàn không cần ăn nói khép nép với các hoàng tử, hắn cũng không muốn làm như vậy.
Nếu như Trần Phong Viêm không tăng địa vị Ngoại Vụ phủ lên cao như thế, Lăng Hàn khẳng định không làm việc này, bằng không, hắn đang tự tìm khó chịu cho mình hay sao?
Qua một lúc, chỉ thấy người hầu dẫn Tam hoàng tử tiến vào đại sảnh.
- Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp, dung mạo càng xinh đẹp hơn trước.
Tam hoàng tử vừa tiến vào, hắn vội vàng ra sức lấy lòng Bích Tiêu công chúa.
Bích Tiêu công chúa bình tĩnh thong dong, biểu hiện không nóng không lạnh.
Tam hoàng tử khen ngợi một lúc, sau đó hắn nhìn sang Lăng Hàn, cau mày nói:
- Lăng Hàn, ngươi thật kiêu ngạo, cô vương đã tới nơi này, chẳng những phơi nắng rất lâu, lại còn đích thân tới gặp ngươi!
- Ha ha, ngươi thật sự cho rằng thiên hạ này là họ Lăng sao?
A, tới gây khó dễ?
Lăng Hàn hiện tại được đang được sủng ái, ai dám đắc tội với hắn? Tam hoàng tử lại khác biệt, đầu tiên, hắn là hoàng tộc, thứ hai, còn có Bích Tiêu công chúa ở đây, cho nên hắn tuyệt đối không thể cho Lăng Hàn sắc mặt tốt.