Chương 2118: Ta chính là đến từ Thái An Thiên

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:40:02

Liễu Kiệt vốn mỉm cười. Tiên Dược cơ bản chỉ có Tiên Vương mới có tư cách trồng. Nhưng hắn ở thời điểm Trảm Trần lại nắm giữ một gốc cây. Đây là kinh người tới mức nào? Nhưng Lăng Hàn lại có thể cùng một câu, biểu đạt sự xem thường vô cùng, khiến cho hắn phiền muộn. Liễu Hàm nhất thời che miệng cười khẽ. Ban đầu nàng nhìn Lăng Hàn không vừa mắt. Nhưng về sau chứng minh được, đây là một vị Đế giả! Đế giả đương nhiên kiêu ngạo. Hơn nữa Lăng Hàn không chỉ đơn giản là thiên tài võ đạo như vậy. Ở trên đan đạo hắn cũng có thiên phú kinh người. Tất nhiên điều đó khiến cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa. Người này, nếu như thởi điểm nhìn ngươi có ý chán ghét, vậy khẳng định càng nhìn ngươi càng cảm thấy không vừa mắt, cho dù ngươi có giỏi ăn nói tới mấy, cũng sẽ cảm thấy khéo lấy lòng mọi người. Nhưng một khi ấn tượng này được sửa lại, đó chính là nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt. Nói cách khác, Liễu Hàm tuyệt đối sẽ không bị chọc cười, mà cho rằng Lăng Hàn đang giả vờ. - Lăng huynh, nhãn giới của ngươi thật đúng là cao! Liễu Kiệt lắc đầu, có vẻ rất bất đắc dĩ. Mọi người ngồi xuống. Tất nhiên có tôi tớ giống như Hoa Hồ Điệp xuất hiện, mang lên từng món ngon. Thánh Tử mời khách, quy cách đương nhiên sẽ không thấp. Thịt là thịt tiên thú. Rượu là rượu Tiên Dược. Dĩ nhiên, tiên thú cũng chỉ là cấp bậc Tam Trảm, Tứ Trảm. Rượu Tiên Dược càng chỉ là đặt một mảnh lá cây Tiên Dược mà thôi. Vật trân quý như thế đương nhiên không có khả năng bỏ nhiều. Cho dù là như vậy, mọi người cũng ăn tới mặt mày hồng hào. Nếu không phải cần giữ ý tứ, bọn họ thật sự muốn hét to, gọi thêm một phần. Ngay từ đầu Liễu Kiệt cũng không nói lời nào. Mà chờ tới khi mọi người ăn gần xong, hắn mới nói: - Lần này ta mời mọi người qua, là bởi vì một chuyện rất quan trọng. - Xin hỏi Thánh Tử, là chuyện gì vậy? Tự nhiên có người nói tiếp. Liễu Kiệt trầm ngâm một chút, nói: - Ở nơi ranh giới giữa Thái An Thiên cùng Quảng Long Thiên chúng ta, xuất hiện một tòa bí cảnh thiên địa. Trong đó... đang dưỡng dục một đạo thiên địa bản nguyên. Cái gì, thiên địa bản nguyên! Nhất thời tất cả mọi người đều dựng lỗ tai lên, còn lộ ra vẻ kích động. Thiên địa bản nguyên, đây chính là cấp bậc Tiên Vương, được gọi là vô địch cùng giai. Cho dù bọn họ là những Vương giả, Hoàng giả nhận được, chiến lực cũng có thể nâng cao một cấp bậc. Nói không chừng Vương giả lên Hoàng giả, Hoàng giả lại thành Đế giả. - Đạo thiên địa bản nguyên này là Liệt Diễm Lôi Kích Mộc. Chỉ có điều, không chỉ Quảng Long Thiên chúng ta nhận được tin tức, Thái An Thiên bên kia cũng vậy. - Có Tiên Vương từng thôi diễn, qua chừng một năm nữa, bí cảnh thiên địa này sẽ được mở ra. Liệt Diễm Lôi Kích Mộc cũng gần như hoàn toàn trưởng thành, trở thành thiên địa bản nguyên thật sự, có thể thu được. - Bí cảnh thiên địa này chỉ có thể cho phép Trảm Trần tiến vào. Đến lúc đó, các Trảm Trần của hai đại thiên sẽ vì nó mà triển khai cạnh tranh kịch liệt. Liễu Kiệt vừa dứt lời. Chỉ thấy rất nhiều người đã lộ ra vẻ khinh thường. - Thái An Thiên? Bọn họ cũng xứng để tranh cùng chúng ta hay sao? - Ta nghe nói, Thái An Thiên ngay cả một Đế giả cũng không có. Chúng ta tùy tiện xuất động một Đế giả là có thể quét ngang bọn họ. - Đúng vậy. Bọn họ nhiều lắm chỉ tới tham gia náo nhiệt. Chỉ có các Đế giả của Quảng Long Thiên chúng ta mới thật sự là người cạnh tranh. Trong mười vạn năm gần đây, Quảng Long Thiên xuất hiện lực lượng mới, không chỉ thoát khỏi thứ hạng ở lót đáy, còn kéo dài khoảng cách với Thái An Thiên càng lúc càng lớn. Mơ hồ có xu hướng tiến vào trình độ trung hạ du. Bởi vậy, thế hệ trẻ Quảng Long Thiên đương nhiên vô cùng kiêu ngạo, cho rằng Thái An Thiên nhiều lắm cũng chỉ xuất hiện mấy Vương giả mà thôi. Lăng Hàn sờ sờ cằm, nói: - Thật ngại quá. Ta chính là từ Thái An Thiên tới. Một câu vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt xung quanh im lặng như tờ. Làm sao có thể? Thiên kiêu giống như Lăng Hàn lại là Thái An Thiên bồi dưỡng ra được? - Lăng huynh, ngươi thật biết nói đùa! - Đúng vậy. Thiên kiêu giống như Lăng huynh, tuyệt đối là niềm kiêu ngạo của Quảng Long Thiên chúng ta. Rất nhiều người lập tức biểu thị không thể tin tưởng, đều lắc đầu. Lăng Hàn cũng lười cãi lại, chỉ mỉm cười. Liễu Kiệt vội vàng khoát tay, nói: - Bất kể như thế nào, nếu như chúng ta Phổ Vân Giáo biết, đương nhiên phải dốc toàn lực, tranh gốc cây Liệt Diễm Lôi Kích Mộc này một chuyến. - Thánh Tử nói phải. Chúng ta phải để đạo thiên địa bản nguyên này ở lại Quan Hóa Thành! Không ít người vung tay rống lên. Cần gì quan tâm hắn có được hay không, trước cũng nịnh bợ rồi lại nói sau. Liễu Kiệt gật đầu, nói: - Thiên địa bản nguyên, không phải thực lực ngươi mạnh mẽ, nó sẽ đi theo ngươi. Đây chính là tồn tại cấp bậc Tiên Vương, tự có yêu cầu chọn chủ của nó. Cho nên, chúng ta phải cố gắng hết sức, tranh thủ đi tới trước thiên địa bản nguyên, khiến cho nó có cơ hội chọn lựa. - Cơ hội chỉ có một lần. Thiên địa bản nguyên xuất thế, nếu như không thể chọn được người tán thành, sẽ phi thiên độn thổ biến mất. Không phải Tiên Vương cao giai không thể bắt nó lại được. Nó sẽ lại chờ thêm vô số năm tháng, mới có thể xuất thế lần thứ hai, chờ đợi người hữu duyên. - Ban đầu ta dự định mời năm người, cùng ta, xá muội tạo thành Thất Tinh Diệu Nguyệt Trận, tăng chiến lực. Nhưng bây giờ nếu Lăng huynh tới, ta tin tưởng đám ba người chúng ta liên thủ, chắc hẳn là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Ba Đế giả liên thủ, như vậy còn có cái gì mà không thể giải quyết được? Lăng Hàn có chút ngượng ngùng, nói: - Ta thực sự là người của Thái An Thiên. Chỉ có thể từ chối ý tốt của Liễu huynh. - Ha ha ha ha! Những lời này đương nhiên lại dẫn tới mọi người cười to. Bọn họ chỉ cảm thấy Lăng Hàn đang nói đùa. Lăng Hàn cảm thấy bất đắc dĩ. Vì sao thời điểm hắn nói thật, lại không có ai tin tưởng? - Lăng huynh, thật sự không muốn cùng đi với chúng ta sao? Liễu Kiệt nghiêm nghị nói. Chỉ có hắn và Liễu Hàm, còn chưa không mấy nắm chắc. Bởi vì ba Đế giả đứng đầu Quảng Long Thiên cường đại tới mức biến thái. Chỉ có ba Đế giả liên thủ, hắn mới có lòng tin đối đầu với những Đế giả đứng đầu này. Đối đầu, mà không phải là chiến thắng! Lăng Hàn lắc đầu, nói: - Nguyên nhân ta đã nói rất rõ ràng.