Cho dù đặt ở nơi nào, thiên tài nhất tinh đều tương đối hiếm thấy, bị từng thế lực tranh nhau thu vào môn phái.
Hiện tại xuất hiện hai thiên tài nhất tinh, tự nhiên sẽ có một hồi long tranh hổ đấu.
Nguyên bản, dù thế nào thiên tài nhất tinh cũng tiến vào tốp ba mươi hai, thậm chí tốp mười sáu, thời điểm bát cường mới có thể gặp nhau, bởi vì có người chế định quy tắc, từ đó hai thiên tài không sớm va chạm nhau.
Hai hổ tranh chấp, tất có một bị thương.
Lăng Hàn tràn ngập hưng phấn, hắn ngồi bên cạnh quan sát, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, cứ chờ một lúc là được.
Thấy dáng vẻ Lăng Hàn như vậy, Tiêu Huyên hoàn toàn im lặng.
Ngươi tìm đâu ra hào hứng cao như thế?
Đây chính là Lưu Hoa Vân, một khi Ngưu Kiếm Hoa nhịn không được, hai người bọn họ có thể may mắn thoát khỏi sao?
Nàng hận không thể xông lên tát Lăng Hàn mấy bạt tai, muốn hắn nhận rõ hiện thực một chút.
Ngưu Kiếm Hoa và Lưu Hoa Vân chiến đấu cực kỳ kịch liệt, hai người ngươi tới ta đi, đều hiển thị rõ thực lực của mình nhưng cho dù là thiên tài nhất tinh, tự nhiên cũng có phân cao thấp nhưng chênh lệch cực nhỏ.
Lưu Hoa Vân càng mạnh hơn.
Ngưu Kiếm Hoa vô cùng phiền muộn, nếu hắn không bị người ta gõ ám côn, không có bị người cướp sạch không còn, như vậy hắn chỉ cần mặc bộ chiến giáp lên liền có thể đứng ở thế bất bại địa, chỉ có hắn hành hạ Lưu Hoa Vân.
A a a, tiểu tặc chết tiệt, đừng để hắn bắt được!
Lưu Hoa Vân thì cười lạnh, kỳ thật thiên phú của hắn không cao hơn Ngưu Kiếm Hoa nhưng hắn đã ở trong Tầm Bí cảnh thời gian dài hơn, hắn tu hành cảnh giới càng hoàn mỹ hơn đối thủ, cho nên, đánh lâu cũng thể hiện ưu thế của mình, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Một trận chiến này, hắn thắng chắc.
- Hai người các ngươi, đi nhanh lên!
Ngưu Kiếm Hoa hét lớn một tiếng, lại là lập tức xoay người chạy.
A, ngươi bảo chúng ta chạy, không tranh thủ cho chúng ta chút thời gian?
Tiêu Huyên cứng họng, nàng biết nhị thế tổ như Ngưu Kiếm Hoa không đáng tin cậy nhưng hoàn toàn không ngờ hắn lại không đáng tin cậy đến tình trạng như vậy.
Cũng quá vô sỉ rồi.
Có thể Ngưu Kiếm Hoa chạy cực nhanh, trong nháy mắt liền không có bóng dáng.
Lưu Hoa Vân đuổi theo vài bước liền dừng lại, không thể không thừa nhận, Ngưu Kiếm Hoa nắm giữ một môn thân pháp cao thâm, tốc độ còn trên hắn, đuổi cũng đuổi không kịp.
Không sao, kế tiếp còn có thời gian rất dài, hắn còn có thể gặp lại đối phương.
Trước tiên giải quyết hai tên đứng ngoài đã
Hắn xoay người lại, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn cùng Tiêu Huyên.
- Ngươi, tự đoạn một tay, sau đó cút.
Hắn nói với Tiêu Huyên, nhìn sang Lăng Hàn và quát:
- Về phần ngươi nha... Rút đầu lưỡi và đoạn hai tay.
Lăng Hàn nha một tiếng, nói:
- Tự đoạn một tay thì có thể nhưng độ khó tự đoạn hai tay cũng quá cao, không bằng ngươi làm mẫu cho ta xem đi?
Lưu Hoa Vân tức giận không nhỏ, ta làm mẫu cho ngươi xem?
Tê, gia hỏa này thật sự to gan, chỗ dựa đã mất còn dám chọc giận mình?
- Xem ra còn phải móc mắt của ngươi, lại phế bỏ hai chân ngươi mới có thể làm ngươi nhớ kỹ bài học hôm nay.
Lưu Hoa Vân từ tốn nói nhưng tức giận đã phun ra ngoài, ánh mắt vô cùng dọa người.
Lăng Hàn mở hai tay ra, hắn nói với Tiêu Huyên:
- Tại sao luôn có người uy hiếp ta? Ai, con người của ta cực kỳ chán ghét bị người ta uy hiếp, đối với dạng người này, ta bình thường sẽ đánh cho hắn tới mức không dám phản kháng.
Tiêu Huyên hoàn toàn im lặng, nàng bây giờ có thể làm chính là hoàn toàn bỏ qua quan hệ với Lăng Hàn.
Nàng đứng xa một chút, tỏ vẻ rõ ràng.
- Ngươi thật không biết chữ 'chết' viết như thế nào!
Lưu Hoa Vân nhanh chân đi về phía Lăng Hàn, oanh, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, hắn giống như khủng long hình người, hiện tại muốn đại khai sát giới.
Hai tay Lăng Hàn ôm ngực, lộ ra dáng vẻ vô cùng nhẹ nhõm.
Lưu Hoa Vân xuất thủ, oanh, hàn khí quét qua giống như biến nơi này thành băng địa, cho dù đặt chén nước nóng ở nơi này cũng biến thành băng đá ngay lập tức.
Hắn tràn ngập tự tin, chín thành chín đối thủ không cách nào địch nổi hàn ý do hắn thả ra, trực tiếp đông cứng run rẩy, hoàn toàn mất đi chiến lực, tin tưởng Lăng Hàn cũng không ngoại lệ.
Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, Lăng Hàn đang lành lặn đứng tại chỗ, hoàn toàn không giống như bị ảnh hưởng.
Cái này!
Hắn đã nghiêm túc, nói:
- Hóa ra ngươi giả heo ăn thịt hổ, thực lực cũng không kém.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Khen nhầm.
Tiêu Huyên chấn kinh, gia hỏa này lại có thể đối kháng hàn khí công kích của Lưu Hoa Vân? Ah, mặc dù chuyện này không thể nói rõ Lăng Hàn có thể địch nổi Lưu Hoa Vân nhưng dù thế nào cũng có chút xíu hi vọng.
Vì cái gì một cường giả như thế lại điệu thấp như vậy, bị Ngưu Kiếm Hoa bảo vệ như tiểu đệ mà không có biểu hiện gì?
Chờ chút, gia hỏa này không phải đang đùa bỡn Ngưu Kiếm Hoa đấy chứ?
Vô cùng có khả năng!
- Thì tính sao, ta vô địch cùng giai!
Lưu Hoa Vân hét lớn một tiếng, hắn giết về phía Lăng Hàn.
Ngươi có thể chống đỡ được hàn ý là một chuyện nhưng có thể ngăn cản công kích của hắn hay không còn là chuyện khác.
Lăng Hàn nắm chặc nắm tay phải sau đó tấn công Lưu Hoa Vân.
Phanh!
Hai người va chạm với nhau, năng lượng cuồng bạo quét qua, sỏi đá bay tán loạn các nơi.
Tiêu Huyên nhìn thật cẩn thận, Lăng Hàn đối kháng một kích này nhưng không ăn chút thiệt thòi nào, nơi hắn đứng bốn bề yên tĩnh, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi, gương mặt trấn định như vậy, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Gia hỏa này quả nhiên vẫn giả heo ăn thịt hổ!
Sắc mặt Lưu Hoa Vân biến thành ngưng trọng, mặc dù chỉ giao thủ một chiêu nhưng đủ để hắn nhìn ra Lăng Hàn bất phàm, nếu không, Tầm Bí cảnh phổ thông làm thế nào chống đỡ được hàn ý công kích của hắn, huống chi còn đỡ một quyền toàn lực.
Đối thủ này không thể khinh thường, thậm chí còn khó chơi hơn cả Ngưu Kiếm Hoa.
Trong lòng của hắn chấn động, trước đánh với Ngưu Kiếm Hoa một trận, hắn tiêu hao lượng lớn bí lực, nếu thực lực Lăng Hàn không kém gì Ngưu Kiếm Hoa, vậy trong tình huống hắn không có hậu lực, vô cùng có khả năng không địch lại.
Người này thật âm hiểm, thế mà không để ý đồng bạn chết sống, chỉ là dùng để tiêu hao lực lượng của mình, hắn muốn thắng được mỹ danh hay sao?
Ghê tởm à!
Cho dù trong mắt Lưu Hoa Vân hay Tiêu Huyên, hình tượng của Lăng Hàn biến thành kẻ xấu bụng.
Lăng Hàn hét dài một tiếng, triển khai phản kích.
Trước có Ngưu Kiếm Hoa ngu ngốc thích xông lên đằng trước, Lăng Hàn cũng không có ý thả lỏng nhưng bị người ta khi dễ lên đầu, đương nhiên hắn sẽ không lại điệu thấp.
- Sợ ngươi sao!
Lưu Hoa Vân cũng gầm thét, hắn đấm ra một quyền.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hai người đều không thể né tránh, cứ cứng đối cứng như vậy, không nói kỹ xảo, chính là va chạm lực lượng trực tiếp nhất.
Bởi vậy, cũng dễ dàng phân ra thắng bại.
Sau một trọng kích, Lưu Hoa Vân cảm thấy cơ thể giống như đổ xuống, khó chịu không cách nào hình dung, xương cốt không ngừng rung động, hắn có thể kết luận xương cốt của mình đã xuất hiện khe hở.
Lại liều mạng như vậy, nội tạng của hắn sẽ bị chấn động cường đại phá vỡ mà xương cốt tuyệt đối sẽ đứt rời.
Nhưng chính mình nhịn không được, đối phương cũng không kém bao nhiêu.
Ngươi lợi hại?
Ta ác hơn ngươi!
Lưu Hoa Vân cố nén kinh hãi, hắn điên cuồng xuất thủ tấn công Lăng Hàn, so hung ác? Hắn là người đi ra trong lồng giam, hắn sợ ai chứ?