Bọn người Lăng Hàn không biết, là bởi vì Phó Nhạc cũng không biết, mà Đô Thiếu Tuấn... hẳn biết, dù sao cũng là thổ dân của Phổ An Thiên, mà hắn không có nói cho Lăng Hàn, hẳn không phải hắn không muốn nói, mà là hắn cũng không biết Lăng Hàn không rõ ràng tình huống của nơi này.
Một cái không hỏi, một cái hiểu lầm, liền tạo thành kết quả hiện tại.
- Xem ra, phương hướng của chúng ta không sai, Long Tinh đặc thù có thể giúp chúng ta tìm tới đường nối đột phá sông lớn.
Bọn họ tiếp tục du đãng, săn giết mãnh thú, thu thập được Long Tinh đặc thù càng ngày càng nhiều.
Đạt đến một điểm giới hạn, bọn họ liền để những Long Tinh này hợp lại, từng cái từng cái hoa văn liên tiếp, tạo thành hình dạng một cánh cửa, nhưng bởi vì còn thiếu non nửa bộ phận, cánh cửa này còn chưa hoàn thành.
- Đây là một truyền tống trận sao?
Bốn người Lăng Hàn đều suy đoán, lại không phải địa đồ!
- Vô cùng có khả năng.
Không có gì để nói nhiều, tiếp tục săn bắn hung thú, mấy tháng sau, bọn người Lăng Hàn rốt cục thu được một viên Long Tinh đặc thù cuối cùng, thời điểm Lăng Hàn khảm nạm viên Long Tinh này lên, vù, Long Tinh môn đột nhiên toả ánh hào quang.
Đó là từng khối từng khối tinh thạch đang phát sáng, mỗi một đạo hoa văn đều liên tiếp lên, thật giống như có huyết dịch ở bên trong tự lưu động.
Cuối cùng, trung gian cửa vào nguyên bản hư vô cũng có thêm một vầng sáng xoay tròn.
- Quả nhiên là truyền tống trận.
Lăng Hàn cảm ứng được quy tắc Không Gian mãnh liệt.
- Đi!
Bọn họ không có do dự chút nào, dồn dập tiến vào trong cánh cửa, đi vào một người độ sáng của cửa ánh sáng liền yếu bớt một phần, khi Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu yêu nữ đều đi vào, cửa ánh sáng này đã lảo đà lảo đảo.
Xem ra, chờ Lăng Hàn đi vào hoặc nhiều lắm là một người nữa, cái cửa ánh sáng này tất nhiên sẽ tan vỡ.
Nó chỉ có thể cho số lượng người có hạn như vậy tiến vào.
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không chần chờ, một bước bước vào, vù, thân hình lập tức biến mất.
Khi Lăng Hàn đi vào, cổng ánh sáng này khẽ run lên, đùng đùng đùng, nhất thời phá nát, Long Tinh nát tan, nếu nhặt lên xem, sẽ phát những Long Tinh này đã hóa thành trạng thái bột phấn.
Lăng Hàn phảng phất như tiến vào một vùng lầy, hấp lực bốn phía lớn đến kinh người, hắn rõ ràng mở ra hai mắt, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, có một loại cảm giác vô lực.
Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi, hắn lập tức cảm giác được toàn thân nhẹ đi, đã ở dưới một ngọn núi cao, ngẩng đầu chỉ thấy một đỉnh dốc như đâm vào mây trời, làm sao cũng không cách nào nhìn thấy đầu.
Thần Long Sơn!
Hắn lập tức phản ứng lại, tuy trước nhìn thấy đều là cách rất xa, không giống hiện tại đi tới dưới chân núi, nhưng nhìn nhiều ngày như vậy, lại há có đạo lý không nhận ra?
- Núi thật là cao!
Hổ Nữu cũng cảm khái.
- Điểm cuối của chúng ta, liền ở đỉnh núi sao?
- Tiến lên!
Bọn họ bắt đầu leo núi, nơi này có quy tắc trọng lực đặc thù, để người không thể phi hành, mà leo núi, đến độ cao nhất định thì trọng lực này cũng trở nên cực kỳ kinh người, thật giống như cõng lấy một viên tinh thể di động, cực kỳ gian khó.
Bốn người đều thở hồng hộc, ngay cả Lăng Hàn cũng không thoải mái.
Cái quy tắc trọng lực này tùy theo từng người, thực lực càng mạnh chịu áp bức càng mãnh liệt, ai cũng không có ưu thế gì.
- Mệt mỏi quá! Mệt mỏi quá!
Hổ Nữu lè lưỡi, đơn giản liền nằm bò trên mặt đất.
Cho dù nàng thành một siêu cấp đại mỹ nữ, nhưng trên bản chất vẫn không có gì thay đổi, vẫn tham ăn như vậy, vẫn kỳ quái như vậy.
Nữ Hoàng thì thận trọng hơn nhiều, tuy mồ hôi như mưa, nhưng không hề có ý dừng lại nghỉ ngơi, càng không thể đi học Hổ Nữu.
Lăng Hàn không khỏi nói:
- Không bằng hai người các ngươi tiến vào Hắc Tháp đi?
Nữ Hoàng lắc đầu, ánh mắt kiên định, đây là thử thách thuộc về nàng, nhất định phải do nàng đi hoàn thành. Hổ Nữu thì nói:
- Cái này chơi rất vui.
Nhu yêu nữ nhấc tay:
- Ta muốn đi vào, ta muốn đi vào.
- Ngươi qua một bên chơi đi.
Lăng Hàn cho nàng một cái liếc mắt.
Nhu yêu nữ không khỏi oan ức mà bắt đầu chơi ngón tay của mình, nam nhân thô lỗ không rõ phong tình này, quá đáng ghét.
Cái này một bò chính là năm ngày, cảnh tượng dưới chân núi đã hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ còn dư lại một mảnh mây mù trắng xóa đang lượn lờ, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi vẫn thẳng tắp như cũ, không thấy đỉnh.
Còn phải đi thêm mấy ngày a?
- Ồ?
Lăng Hàn đột nhiên ngẩn ra, đi tới ngăn cản Hổ Nữu, phía sau Nữ Hoàng cùng Nhu yêu nữ tự nhiên cũng ngừng lại theo.
Phía trước, xuất hiện một vệt màu xanh lục.
Trong ngọn núi xuất hiện màu xanh lục quá bình thường, nhưng vấn đề là màu xanh lục này biết di động.
Đây là... một người!
Bốn người Lăng Hàn đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đây là nam tử vóc người khỏe mạnh, đầu rồng thân người, râu rồng đều là màu xanh lục, bởi vậy xa xa nhìn qua thật giống như một đống tảo xanh chuyển động.
- Người ngoại lai, xin mời đi theo ta.
Nam đầu rồng này nói.
Bốn người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, trước mãnh thú đều chỉ biết giết chóc, người này lại khách khí như thế, để bọn họ có chút cân nhắc không ra.
- Đến.
Nam đầu rồng lần thứ hai ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó xoay người mà đi.
- Theo sau!
Lăng Hàn chỉ hơi do dự, liền lập tức làm ra quyết định.
Hổ Nữu cùng Nữ Hoàng đương nhiên sẽ không có dị nghị gì, dồn dập chạy theo.
- Làm sao không có người hỏi ý kiến của ta một chút chứ?
Nhu yêu nữ nhổ nước bọt một câu, không thể làm gì khác hơn là đi theo phía sau ba người.
Một đường cất bước, đại bộ phận thời gian bọn họ đều không phải đi lên đỉnh núi, mà là vòng quanh núi, đi gần một canh giờ, phía trước lại xuất hiện một thị trấn nhỏ, hết thảy nhà đều do cây cối dựng thành, tràn ngập phong tình nguyên thủy.
Người trong trấn cũng không ít, có là đầu rồng thân người, có là thân rồng đầu người, nhưng mặc kệ dáng dấp làm sao, trên đầu đều có một đám râu xanh mượt.
Mà ở trong trấn này, quy tắc trọng lực lại biến mất.
- Xin mời đi theo ta.
Người dẫn đường quay đầu lại nói một câu, dẫn bốn người Lăng Hàn tiến vào trấn.
Bốn người ngoài như bọn họ tiến vào cũng không có gợi ra náo động gì, dân trấn vẫn làm chuyện của mình như cũ, tựa hồ không có ý thức tới nơi đây xuất hiện mấy "quái vật".
Đi thẳng đến trung tâm thôn trấn, nơi này có một miếu thờ toàn bộ do gỗ làm thành, đỉnh chóp có một pho tượng màu xanh lục, vắt ngang toàn bộ miếu thờ, râu rồng cực kỳ chân thực, thật giống như gió nhẹ thổi còn đang dật động.