Lăng Hàn triển khai Điện Thiểm, hắn cũng dùng tốc độ nhanh kinh người đuổi theo.
Hai người nhanh như tia chớp, âm thanh đùng đùng vang lên không dứt bên tai.
- Lưu đày!
Lăng Hàn duỗi tay phải ra chỉ về phía Lạc Trường Phong đang bỏ chạy.
Lạc Trường Phong có cảm giác gợn tóc gáy, vội vàng cắn răng bộc phát lôi quang còn mạnh hơn lúc trước một chút, tốc độ lại bộc phát lần nữa, tốc dộ hiện tại không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn nhanh hơn công kích của Lăng Hàn.
Lưu đày đã thất bại.
Lăng Hàn lộ vẻ mặt kinh ngạc, trời sinh Lôi Thể đúng là khó lường, Lạc Trường Phong có thể tránh thoát lưu đày? Trước đó chỉ có gốc tiên dược biến dị làm được, bởi vì đồ chơi này hấp thu lôi chi quy tắc phát triển.
Ta cũng thử xem!
Lăng Hàn vừa truy kích, hắn vừa không ngừng hấp thu lôi chi quy tắc.
Trước đó hắn chỉ lợi dụng tiên dược và thiên địa đan vào và cộng minh, từ đó tiến vào ngộ đạo nhanh hơn, từ đó đẩy cánh cửa tam trảm ra, hắn cũng chưa kịp tiêu hóa vào trong hai chủng quy tắc của mình.
Nước tới chân mới nhảy vẫn còn kịp.
Bởi vì những quy tắc này đã bị Lăng Hàn luyện hóa, ba ngày dưới Luân Hồi Thụ chính là ngộ đạo ba trăm năm, đủ để luyện hóa những quy tắc này. Chỉ cần luyện hóa là luyện hóa, vẫn chưa vận dụng qua, cũng không biết nên vận dụng như thế nào.
Hắn thể ngộ, lúc này âm thanh xì xì xì, lôi đình chi quang tỏa sáng.
Kỳ thật Lăng Hàn cũng cực kỳ có lý giải về lôi chi quy tắc, bởi vì thời điểm ở tiểu thế giới hắn thường xuyên tự sụp đổ thần thể sau đó lại dùng thiên lôi rèn luêện, cũng thuận tiện quan sát thiên uy, biến hóa thành lực lượng của mình.
Về sau đạt được Cửu Thiên Hỏa, lại tiến thêm một bước thu Huyền Âm Mẫu Thủy, trong cơ thể có hai đạo thiên địa bổn nguyên, tương đương với thời thời khắc khắc có hai Tiên Vương truyền thụ đại đạo không hề giữ lại, hắn càng có thiên hướng về hai phương diện này.
Nhưng cũng không đại biểu hắn lĩnh ngộ lôi chi quy tắc có thua kém, trái lại hắn thông qua lôi chi quy tắc khai phát ra rất nhiều thần thông —— uống nhiều Lôi Kiếp Dịch như vậy là phí công sao?
Bởi vậy sau khi lôi chi quy tắc trong tiên dược tuôn ra qua thức hải, hắn thông qua phân tích liền hình thành lý giải của mình thật nhanh.
Phải biết rằng gốc tiên dược biến dị này am hiểu chạy trốn, tốc độ của nó nhanh hơn chó mực, chó mực còn có thể thông qua không gian di động mới có thể chặn đứng nó.
Lôi đình cực tốc chân chính!
Đôi mắt Lăng Hàn tỏa sáng, sau đó hắn biến thành hào quang màu trắng, sau đó như hóa thành lôi đình, thân thể của hắn sinh ra lôi quang, thân thể không ngừng gia tăng tốc độ.
Ba ba ba ba, thân thể của hắn rung động, điện quang lưu lại trong không khí sinh ra tiếng xì xì.
Hắn có được Điện Thiểm tiên thuật!
Sau đó Lạc Trường Phong phát hiện tốc độ của Lăng Hàn đang tăng lên, còn không ngừng tới gần bản thân mình.
Hắn khiếp sợ như muốn phun cả đầu lưỡi ra ngoài.
Phải biết rằng hắn đây là thần thông do trời sinh Lôi Thể dựng dục ra, hắn cũng không thể bảo trì cực tốc quá lâu, không có biện pháp, tu vi có hạn, chỉ có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực như thế mà thôi.
Nhưng làm được việc này cũng đủ trâu bò rồi, hắn tự tin trong Trảm Trần Cảnh không có ai sánh bằng hắn.
Nhưng Lăng Hàn thì sao?
Đây không phải là so sánh, mà là siêu việt.
Chẳng lẽ gia hỏa này trừ có được thủy, hỏa hai đạo thiên địa bổn nguyên ra, hắn còn có được lôi thuộc tính thiên địa bổn nguyên?
Ngươi, ngươi có thể bớt biến thái một chút được không?
Da đầu hắn run rẩy, Lăng Hàn tiến tới càng ngày càng gần, chỉ kém chút nữa là tiến vào phạm vi công kích.
Lạc Trường Phong hừ một tiếng, nói:
- Lăng Hàn, ngươi giết Tử Hà Băng Vân, tất nhiên sẽ bị thế lực Tiên Vương đuổi giết, lại muốn đắc tội Lôi Vân Điện, ngươi không có một chút khả năng sống đâu.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Nói hay lắm, giống như ta không đuổi giết ngươi thì Lôi Vân Điện sẽ bỏ qua cho ta vậy.
- Ta không có thâm thù đại hận gì với ngươi cả.
Lạc Trường Phong trấn an.
Lăng Hàn cười xùy, nói:
- Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ngươi cũng đã biết rõ ta có được hai đạo thiên địa bổn nguyên, ta cũng sẽ có được Thiên Đạo Ngọc, dùng tính cách tham lam của ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao? Chỉ suy đoán một chút là biết rõ, nếu ta rời khỏi bí cảnh, ngươi tất nhiên sẽ dẫn theo cao thủ Lôi Vân Điện đối phó ta.
Nội tâm Lạc Trường Phong rung động, hắn thật sự có suy nghĩ này.
- Làm sao có thể, ta dùng danh dự thề!
Nghĩ là một việc, hắn tuyệt sẽ không thừa nhận.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Lạc Trường Phong, ngươi còn không bằng cả một nữ nhân! Tuy Tử Hà Băng Vân đáng chết một vạn lần, ít ra nàng còn có cốt khí, đối mặt sinh tử cũng chỉ đại chiến mà thôi, dáng vẻ của ngươi đúng là hèn mọn, sống quỳ!
Lạc Trường Phong giận tím mặt, hắn là Thánh Tử của Lôi Vân Điện, cho tới bây giờ chưa từng có kẻ nào dám nói hắn sống quỳ.
- Lăng Hàn, ngươi đang tự tìm đường chết.
Hắn lớn tiếng kêu to:
- Đừng tưởng rằng ngươi có Cửu Thiên Hỏa và Huyền Âm Mẫu Thủy là có thể xem thường người trong thiên hạ, ngươi chẳng qua chỉ là tam trảm, tùy tiện phái một Phân Hồn Cảnh cũng có thể trấn áp ngươi!
Nếu đuổi giết Phân Hồn Cảnh trực tiếp tiếp xúc thiên địa bổn nguyên, vậy khẳng định sẽ chết chắc, nhưng đối với tam trảm mà nói, cường giả Phân Hồn có thể dùng một chưởng đập chết, làm sao có thể cho Lăng Hàn cận thân cơ hội?
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Lạc Trường Phong, ngươi cho rằng hai đại thiên địa bổn nguyên là át chủ bài của ta sao?
Át chủ bài của hắn là hắc tháp, ít nhất Phân Hồn cái gì cường giả Chí Tiên Phủ cũng khó phát hêện mánh khoe. s
Lạc Trường PHong ngây ngốc, đột nhiên trong nội sinh ra hàn ý đáng sợ.
Hai đạo thiên địa bổn nguyên cũng không phải át chủ bài của Lăng Hàn, như vậy đó là cái gì?
Trên đời này có đồ vật cường đại hơn thiên địa bổn nguyên hay sao?
Lạc Trường Phong có thể nghĩ tới cũng chỉ có Tiên Vương, chẳng lẽ Lăng Hàn tùy thân mang theo một Tiên Vương? Đây chẳng phải nói đùa sao?
Cho dù thế nào Lăng Hàn cũng không giống đồ ngốc, biết rất rõ ràng giết hắn và Tử Hà Băng Vân không có kết cục tốt nhưng đối phương vẫn ra tay không cố kỵ, đuổi giết không kiêng nể gì cả.
- Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?
Lúc này Lạc Trường Phong sợ thật sự rồi, chỉ cảm thấy Lôi Vân Điện cũng không cho hắn cảm giác an toàn.
- Ngươi đoán đi.
Lăng Hàn cười nói.
Trong nháy mắt, nội tâm Lạc Trường Phong xuất hêện vô số ý niệm.