Chương 1883: Phó Cao Vân (Hạ)

Thần Đạo Đan Tôn

Cô Đơn Địa Phi 05-07-2023 15:40:03

Nữ Hoàng hơi chút rơi xuống hạ phong, nhưng mà cũng không phải là không có lực đánh một trận. - Móa. Phó Cao Vân trợn trắng mắt, Nữ Hoàng tuyệt đối cũng là Trảm Thiên địa nhập Trảm Trần, nếu không mà nói, sao có thể dùng tu vi Nhất Trảm đấu với Nhị Trảm được chứ? Hơn nữa không phải đối phương mới chỉ là Nhất Trảm sơ kỳ, nếu như đạt tới Nhất Trảm hậu kỳ, như vậy cũng chỉ chênh lệch một tiểu cảnh giới với hắn, khi đó chiến lực tuyệt đối sẽ không yếu hơn hắn. Hắn sắp muốn khóc tới nơi, Phó Cao Vân hắn chính là thiên tài bất thế của Phó gia, tuy rằng thanh danh không lộ ra, lại bởi vì xuất phát từ mục đích bảo hộ hắn của Phó gia. Phó Cao Vân tương đối tự phụ, trừ không thể trảm Thiên địa tiến vào Trảm Trần ra, con đường tu luyện của hắn có thể coi là hoàn mỹ. Nhưng mà bây giờ thì sao? Hắn bị đả kích rất lướn. Liên tục xuất hiện hai yêu nghiệt trảm Thiên địa, trước mắt hai người này hắn còn có mặt mũi xưng thiên tài sao? - Ta gọi là Phó Cao Vân, không biết huynh đệ ngươi xưng hô thế nào? Phó Cao Vân vô cùng tùy ý, không có ra vẻ bản thân là đệ tử thế gia mà làm cao. - Lăng Hàn, đây là thê tử ta, Loạn Tinh. Lăng Hàn giới thiệu. Phó Cao Vân gật đầu, nhưng mà cũng không có khoác vai Lăng Hàn, nói: - Lăng huynh đệ, đi, đi. Chiến lực ngươi làm ta phục, bất quá ta phải uấn nắn ngươi trên phương diện thưởng thức, trình diện nhạc. Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, bởi vì tiểu tử bên cạnh hắn sao lại chà đạp âm nhạc như vậy chứ? Mỗi một người đều có sở thích của mình, Phó Hiểu Vân yêu thích đánh đàn thổi tiêu, tự xưng là Cầm Tiêu song tuyệt. Thứ hắn không chấp nhận nhất chính là gặp người ngốc nghếc không hiểu âm nhạc. Bởi vậy khi hắn quyết định giao hảo với Lăng Hàn, hắn cũng hạ quyết tâm muốn làm tăng tiêu chuẩn âm nhạc của Lăng Hàn lên. Lăng Hàn cười ha hả, hắn trừ luyện võ ra cũng thích luyện đan. Đối với việc chơi đàn làm vài thủ khúc không có hứng thú. Xem ai làm xấu ai a. Chỉ cần Phó Cao Vân không bá vai Lăng Hàn, Nữ hoàng cũng không ra tay. ba người xuống núi, Lăng Hàn thả Thiên Phượng thần nữ ra, tránh không được lại giới thiệu với Phó Cao Vân một lần nữa. Phó Cao Vân bền ngoài xưng huynh gọi đệ với Lăng Hàn, nhưng mà khi gọi Thiên Phượng thần nữ lại là đệ muội, ý tứ tự cho mình là lão đại đã hết sức rõ ràng. - Ồ, ca ca, sao huynh lại đi cùng bọn hắn xuống núi? Phó Hiểu Vân đã đi tới bên kia chân núi nghênh đón người thành công vượt qua kiểm tra, lúc nhìn thấy Phó Hiểu Vân và ba người Lăng Hàn đi xuống núi, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, vị huynh trưởng này mắt cao hơn đầu, bất luận ai cũng không thể lọt vào trong mắt. Nhưng mà bây giờ không ngờ lại cười cười nói nói với Lăng Hàn, chuyện này cũng quá khoa trương a. Phó Cao Vân cười nói: - Đây là hảo huynh đệ của ta, đương nhiên ta phải đi cùng hắn rồi. Hảo huynh đệ? Các người mới nhận thức được bao lâu chứ? Hiện tại đã trở thành hảo huynh đệ của nhau rồi? Bắc Huyền Minh ở bên cạnh nhìn qua không khỏi có chút ghen ghét. Bởi vì hắn không nhận được hảo cảm từ vị đại cữu tử tương lai này, cũng từng cố gắng nịnh nọt, nhưng mà đối phương căn bản không thèm để ý tới hắn. Ngươi xem, ngươi kiêu ngạo cũng không sao. Nhưng mà sao lại có thể cười cười nói nói với đám nhà quên này? Đây không phải là cố ý đánh vào mặt ta sao? - Lăng Hàn, ta muốn tái chiến với ngươi một trận. Đúng lúc này, Tiêu Thắng lớn tiếng kêu. Lúc này tạm thời chỉ có hai người vượt qua kiểm tra, đó là Trưởng Tôn lương và Tiêu Thắng. Trưởng Tôn lương gật đầu với Lăng Hàn, cũng không có tiến lên chào hỏi, bởi vì cũng không cần phải vội nhất thời. Hai mắt Tiêu Thắng phóng hỏa, lúc trước hắn bị Lăng Hàn và Nữ Hoàng đnáh cho một trận, bị coi là bao cát, bị trở thành cái bóng da cho đối phương đá. Đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn. Hắn tự biết không phải là đối thủ của Lăng Hàn và NỮ Hoàng, chỉ có thể chờ sau khi tiến lên Trảm Trần, như vậy mới có cơ hội. Đây là một lần thay đổi thực lực. hắn Trảm Trần hoàn mỹ, bởi vậy cho dù Lăng Hàn có Trảm Trần hoàn mỹ thì chiến lực cũng không có khả năng cao hơn hắn bao nhiêu. Như vậy, kinh nghiệm chiến đấu, bí thuật... của hắn cũng có thể phát huy được kỳ hiệu. Hắn muốn báo thù này. - Ngươi là ai? Phó Cao Vân đột nhiên mở miệng, hắn không hề báo trước một chút nào, lập tức ra tay đánh một quyền về phía Tiêu Thắng. Tuy rằng Tiêu Thắng bị động, bị đánh, nhưng mà bản thân lại là một cường giả Nhất Trảm, lại là Vương giả đương thời, phản ứng đương nhiên không chậm. Thân thể lập tức bắn ra, nhảy về phía sau. Thế nhưng Nhị Trảm đối với Nhất Trảm chính là nghiền ép, đây là chuyện từ xưa tới nay không có ngoại lệ. Trừ loại yêu nghiệt như Lăng Hàn và Nữ Hoàng. Tiêu Thắng làm sao có thể chống lại được Phó Cao Vân? Chỉ thấy Phó Cao Vân dùng lực lượng ngưng tụ thành quyền, đánh vào trên người Tiêu Thắng, đây là dưới tình huống đối phương tránh kịp, không có bị quyền chính diện đánh trúng, mà chỉ bị đánh sượt qua mà thôi. Dù là như vậy, Tiêu Thắng vẫn bị đánh bay, cả ngươi lúc còn ở trên không trung bắt đầu điên cuồng phun máu tươi. Ba người Phó Hiểu Vân đều cảm thấy khó hiểu, tại sao Phó Cao Vân lại đột nhiên ra tay? Tiêu Thắng rơi xuống đất, thân thể lảo đảo vài bước mới đứng vững, hắn cắn răng nói: - Không biết Phó thiếu vì sao lại ra tay với ta? - Không phải ngươi muốn giao thủ với Lăng huynh đệ sao? Phó Cao Vân khinh thường nói. - Vậy giao thủ với ta cũng như vậy thôi. Tiêu Thắng tức giận tới mức hai mắt như phóng hỏa, trong lòng càng thêm ghen ghét. Lăng Hàn và Phó gia đại thiếu từ khi nào trở thành bằng hữu tốt vậy? Nhìn xem, rõ ràng là hắn khiêu chiến Lăng Hàn, thế nhưng Phó Cao Vân lại tiếp nhận thay a. Đây là giao tình tới mức nào chứ? Ba người Phó Hiểu Vân cũng cho rằng là như vậy, những mà đồng thời bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái vô cùng. Nhất là Phó Hiểu Vân, nàng hiểu rõ vị huynh trưởng mình tự phụ tới cỡ nào, muốn trở thành bằng hữu tốt của người này quả thực rất khó khăn. - ha ha. Phó Cao Vân lắc đầu. - Các ngươi cho rằng vì ta gọi một tiếng Lăng huynh đệ cho nên mới ra tay sao? Không sai, nếu như có ai chỉ điểm muốn khiêu chiến huynh đệ của ta, tự nhiên ta sẽ ra tay. Bất quá cho dù ta không ra tay, loại cặn bã như thế này làm sao có thể là đối thủ của Lăng huynh đệ được chứ? - Vừa rồi Lăng huynh đệ đánh ngang tay với ta a.