Tần Vĩ hừ một tiếng, trong ba mươi bốn người chỉ có một mình hắn là Tiên Phủ Cảnh, tự nhiên nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, một lời xuống, nhất thời không người dám lên tiếng.
- Tu sĩ trên biển cũng từ trong đại lục như chúng ta chuyển nhà ra, nguyên nhân nhiều kiểu nhiều loại, đại bộ phận đều là bị kẻ thù bức bách, nhưng cũng có bộ phận nhỏ là đi ra ngoài tìm kiếm bảo tàng.
- Bảo tàng!
Nghe được hai chữ này, không ít người lập tức dựng thẳng lên lỗ tai, nhất thời tinh thần tỉnh táo, tựa hồ đã quên hiện tại bọn họ đang ngâm ở trong nước biển Vô Tận Hải Vực, làm sao trở lại bờ cũng là một vấn đề.
- Trong truyền thuyết, trong Vô Tận Hải Vực mai táng rất nhiều bí bảo.
Tần Vĩ chỉ nói một câu như thế, cũng không có nói rõ ràng.
Rất nhiều người trong lòng ngứa ngáy, nhưng ai dám uy hiếp một vị đại năng Tiên Phủ Cảnh chứ?
- Nhanh đi.
Mọi người trở lại hiện thực, mục đích hàng đầu của bọn họ vẫn là trở lại trên bờ, thật muốn bọn họ ở trên một hòn đảo biệt lập khốn vô số năm tháng, vậy mỗi một người đều có khả năng phát rồ.
Mấy canh giờ sau, bọn họ rốt cục chân chính tiếp cận hòn đảo.
Đây là một hòn đảo vô cùng lớn, đường ven biển dài tới mấy trăm dặm, có điều đặt ở trong Vô Tận Hải Vực, cái này kỳ thực là một hòn đảo nhỏ, có ít hòn đảo động một chút là lớn như một Thiên Vực.
Đảo nhỏ không bằng một viên tinh thể thậm chí không có tư cách xưng đảo, chỉ có thể coi là một viên "đá ngầm" hơi lớn.
- Chẳng trách hòn đảo này cách đường hàng hải bình thường chỉ mười mấy ngày lộ trình, nhưng ngàn tỉ năm qua không có bị phát hiện, hóa ra là quá nhỏ.
Tần Vĩ gật gù.
Thế nhưng, hòn đảo quý giá ở chỗ có thể che mưa che gió, đặc biệt thời điểm sóng thần lớn tàn phá, thuyền sẽ có nguy hiểm lật úp, nhưng hòn đảo liền không cần lo lắng vấn đề này, bởi vì cái này đã ở đây tồn tại vô số năm tháng, cực kỳ lắng đọng.
Rào, nước biển phun trào, bọn họ bị đẩy lên bờ, mỗi một người đều mệt bở hơi tai.
Lúc trước liều mạng thôi thúc trận pháp, tiêu hao hết nguyên lực của mỗi người, mà sau đó vẫn không có thời gian khôi phục, ngược lại còn phải đối kháng đầu sóng, một đường chèo đi, phải biết đầu sóng ở Vô Tận Hải Vực không ôn nhu chút nào, có thể tạo thành phiền toái rất lớn đối với Phân Hồn Cảnh.
Bởi vậy vừa đến trên bờ, đại bộ phận người đều rầu rĩ nằm xuống, càng có một loại vui sướng sống sót sau tai nạn.
Đến trên bờ, vậy liền thực sự là an toàn.
Tần Vĩ là Tiên Phủ Cảnh, đương nhiên mạnh hơn những người khác rất nhiều, thân hình hắn bay lên, lấy tư thế ở trên cao nhìn xuống tra xét hòn đảo này. Chỉ có chu vi mấy trăm dặm, đối với một cường giả Tiên Phủ Cảnh mà nói, muốn thu hết vào đáy mắt chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Hắn rất nhanh thì trở xuống, sau đó hơi nhướng mày nói:
- Người trên đảo... đến rồi!
Tất cả mọi người còn nằm ở trên đất thở dốc thì trong lòng rùng mình, người trên đảo đến cùng sẽ là thái độ gì? Nếu như thực lực của đối phương kém, vậy không đáng kể, quản ngươi có ý kiến gì, ta căn bản không cần để ý tới.
Nhưng mà, nếu như thực lực của đối phương tương đương, thậm chí nghiền ép thì sao?
Vậy thì phải khẩn cầu đối phương không có ác ý với bọn họ.
Hòn đảo rất nhỏ, bởi vậy, chỉ trong chốc lát, liền có ba người đạp không mà tới.
Ba người này đều là người trẻ tuổi, phân biệt là hai nam một nữ, hai tên nam tử cực kỳ anh tuấn, mỗi người có đặc sắc, một cái thô lỗ, một cái thanh tú, mà cô gái kia thì quyến rũ vạn ngàn, cực kỳ mê người.
- Các vị giá lâm Đăng Đồ Đảo ta, là vì sao mà tới?
Chàng trai tuấn tú kia hỏi.
- Chúng ta gặp phải sóng thần, lưu lạc tới đây, còn xin chủ nhân có thể thu nhận mấy ngày, đợi chúng ta chặt chút cây cối chế thành thuyền, liền sẽ rời đi.
Tần Vĩ mở miệng nói, cũng không có xem thường đối phương.
Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Hắn có loại cảm giác, ba người trẻ tuổi này đều rất mạnh, tuy không phải đối thủ của hắn, nhưng hẳn có sức chiến đấu Địa Hồn thậm chí càng mạnh hơn một ít, nhưng vấn đề là, hắn thực không cách nào phán đoán ra cảnh giới của ba người.
Một cái cũng không được.
Muốn phán đoán tu vi của một người, bình thường phải cao hơn một cảnh giới lớn mới được, Lăng Hàn không thấy được cũng bình thường. Nhưng địa phương không bình thường ở chỗ, hắn thậm chí không cảm giác được đối phương là Phân Hồn hay Trảm Trần.
Đây giống như là... ba người không có tu luyện qua, đúng, chính là cái cảm giác này.
Nhưng cái này hoàn toàn không thể, bởi vì trực giác của hắn tự nói với mình, ba người này không kém.
Quái lạ, quá quái lạ.
- Há, thì ra là như vậy.
Chàng trai tuấn tú gật gù.
- Vậy tại hạ có thể đại biểu Gia sư hoan nghênh các vị đến. Xin mời tới hàn phủ ngồi một chút, tẩy phong trần, sự tình rời đi có thể từ từ nói.
- Vậy thì đa tạ.
Tần Vĩ gật gù.
- Tại hạ Tiêu Tuấn.
Chàng trai tuấn tú tự giới thiệu mình.
- Vị này chính là sư đệ ta, La Hà. Còn có vị này, là sư muội ta, cũng là con gái một của gia sư, Lan Nhược Chỉ.
Tần Vĩ cũng tự mình giới thiệu một chút, còn thoáng nói sự tình gặp phải sóng thần, để ba người Tiêu Tuấn đều thay đổi sắc mặt, biểu thị sóng thần như vậy cực kỳ hiếm thấy, bọn hắn sống mấy triệu năm cũng chưa từng thấy mấy lần.
Điều này làm cho rất nhiều người khiếp sợ, ba người rõ ràng rất mạnh, nhưng lại chỉ tu luyện mấy triệu năm?
Khó mà tin nổi, quá khó mà tin nổi.
- Mạo muội hỏi một chút, ba vị là cảnh giới gì?
Lăng Hàn không nhịn được hỏi, nghi ngờ này vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn.
- Lăng Hàn, tại sao ngươi có thể đường đột như vậy!
Lập tức có người chỉ trích nói, người khác chịu thu bọn họ, còn khoản đãi, ngươi lại hỏi sự tình cá nhân của người ta, vạn nhất để người ta giận, đuổi đoàn người mình ra ngoài thì làm sao bây giờ?
Nếu như đối phương thực lực yếu cũng coi như, nhưng bây giờ nhìn lại, đối phương không yếu một chút nào a.
- Đúng, tại sao có thể vừa lên liền hỏi chuyện như vậy.
Có người bồi theo.
- Ba vị, này chỉ là một người gặp rủi ro mà thuyền chúng ta thu nhận, cùng chúng ta kỳ thực không có quan hệ gì.
Lại có người bắt đầu rũ sạch quan hệ với Lăng Hàn.
Lăng Hàn không khỏi thầm lắc đầu.
Thời điểm ở trên biển gặp nạn, mọi người có thể đồng cam cộng khổ, nhưng hiện tại được cứu trợ, thoát vây rồi, thì mỗi người đều lộ ra một mặt ích kỷ.