Có rất nhiều người đang nháo, yêu cầu huỷ bỏ tư cách của Lăng Hàn, cái này đương nhiên sẽ không được tiếp thu, nhưng có thể chứng minh Lăng Hàn xác thực không được chào đón.
Lăng Hàn khó tránh khỏi để tay lên ngực tự hỏi, lại nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể đổ cho một câu, không bị người đố kị là tầm thường.
Nữ Hoàng, Vũ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, Duyên Sinh Thiên Tôn đều bỏ qua cơ hội lần này, Lăng Hàn tràn đầy tự tin, tất nhiên có thể đạt được một viên Thất Sát Thất Bạo đan, chỉ là đây cũng không phải toàn bộ ban thưởng cho quán quân, để hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
- Băng Hà, ngươi đã tiến lên chuẩn Thiên Tôn, vừa vặn, trên chiến trường vực ngoại cũng luyện được mấy viên Thất Sát Thất Bạo đan, đối với tu vi của ngươi cực kỳ có lợi, vi sư đã vì ngươi chiếm được một danh ngạch, ngươi không cần ở chỗ này bế quan tu luyện, cũng nên vang danh thiên hạ a.
Trong một sơn cốc băng thiên tuyết địa, một lão giả tóc trắng xoá nói, sợi râu của hắn dài đến thẳng ngực, nhưng thân thể lại như quang ảnh, không thế nào chân thực.
Đây là bởi vì, hắn cũng không phải thực thể, mà là một đạo thần niệm Hóa Hình, chân thân còn ở Ngoại Vực chiến trường.
Đây là một nhân vật vô thượng, bởi vì có thể chiếm một danh ngạch ngoài định mức, là ai cũng có thể làm được sao?
- Vâng, sư phụ.
Bành, một thanh niên phá vỡ tầng băng mà ra, hắn ở trần, da thịt tuyết trắng, bóng loáng như ngọc, phản xạ quang mang, tản ra quang trạch như bảo thạch. Tóc đen dài đến eo, ở dưới gió núi phần phật tung bay, cũng hiện ra khuôn mặt của hắn.
Bình tĩnh, tỉnh táo, kiên nghị, càng có một loại tự tin tuyệt đối.
Lão nhân tóc trắng nói xong, đạo thần niệm này liền biến mất, hóa thành vô số mảnh vỡ lộn xộn.
Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu nhìn trời:
- Từ hôm nay trở đi, thế giới này sẽ lưu truyền truyền thuyết của Thiết Băng Hà ta, tiến vào thời đại của ta!...
Bên cạnh một biển cả.
- Trường Quân, ngươi đi theo vi sư đã bao nhiêu năm?
Một tiểu hài nhìn qua chỉ có sáu bảy tuổi nói, hai tay của hắn chắp sau lưng, một bộ ông cụ non.
Ở phía sau hắn, thì là một người trẻ tuổi dáng người khôi ngô, cơ thể của hắn từng khối cao cao nâng lên, như nham thạch.
Người trẻ tuổi kia họ Thích, tên Thích Trường Quân.
- Hồi bẩm sư phụ, không sai biệt lắm bảy ức năm.
Thích Trường Quân cung kính nói, không bởi vì đối phương nhìn qua như thằng bé con mà có chỗ khinh mạn.
Hắn biết, đây là sư phụ hắn tu kỳ công, mỗi khi trải qua một lần từ hài nhi đến già, tu vi liền sẽ đột tiến một tầng, đến bây giờ, sư phụ của hắn đã từng có sáu lần trải qua như vậy.
Phong Vân Thiên Tôn, Lục Bộ!
Đứa trẻ trước mặt cũng không phải chân thân của Phong Vân Thiên Tôn, mà chỉ là một đạo thần niệm của hắn.
Phong Vân Thiên Tôn gật gật đầu:
- Một cái chớp mắt, ngươi liền từ tiểu hài tử lớn như vậy.
- Tất cả đều là ân sư vun trồng!
Thích Trường Quân cúi đầu nói, trong ánh mắt tất cả đều là quấn quýt.
Năm đó hắn chỉ là một tiểu ăn mày, nào dám tưởng tượng một ngày kia hắn có thể trở thành chuẩn Thiên Tôn cao cao tại thượng.
- Ở Ngoại Vực chiến trường, gần đây luyện thành mấy viên Thất Sát Thất Bạo đan, đối với ngươi có chỗ tốt.
Phong Vân Thiên Tôn thuận miệng nói.
- Vi sư đã vì ngươi chiếm được một danh ngạch dự thi, ngươi đi đi, về sau cũng không cần trở lại, ở Ngoại Vực chiến trường giết địch, tranh thủ sớm ngày đột phá Thiên Tôn vị.
- Vâng, sư phụ. ...
Đồ gia.
Đồ gia là hào môn uy tín lâu năm, lão tổ chính là Lục Bộ Thiên Tôn, có thể ngạo thị thiên hạ.
- Lại có Thất Sát Thất Bạo đan xuất thế? Ha ha, Đồ Thạch ta liền mượn cơ hội này xuất thế, cũng nên để thế nhân biết, Đồ gia ngoại trừ Tam Long ra, còn có một Mãnh Hổ tuyệt thế!
Một thanh niên cười lớn từ trong khu nhà cao cấp đi ra, nhất phi trùng thiên...
Chu gia.
Đây cũng là một hào môn uy tín lâu năm, đã từng đi ra một vị Lục Bộ Thiên Tôn, nhưng vị đại nhân vật này ở lúc cùng Cuồng Loạn chiến đấu vẫn lạc. Bất quá, trước mắt Chu gia còn có một vị Tam Bộ Thiên Tôn, chống đỡ được cả gia tộc.
Nể tình vị lão tổ kia của Chu gia, các thế lực lớn vẫn rất cho Chu gia mặt mũi, chỉ là ân tình dùng một chút ít một chút, cuối cùng không thể một mực đánh khổ tình bài của lão tổ tông.
- Nghiên Nhi, ngươi thiên phú trác tuyệt, tương lai thành tựu có khả năng siêu việt lão tổ, hi vọng lần này xuất thế có thể một tiếng hót lên làm kinh người, lại giương uy danh của Chu gia ta!
Trong phòng khách chính, một lão nhân tóc trắng nhìn một thiếu nữ nói.
Thiếu nữ này diễm như đào lý, lại lạnh lùng như băng, nàng gật gật đầu:
- Xin Thất thúc công yên tâm, Nghiên Nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của gia tộc!
- Tốt, lần này ngươi nhất định phải thẳng tiến ba vị trí đầu! Mà vì thu hoạch được danh ngạch này, chúng ta cũng dùng hết ân tình, về sau liền thực sự cần nhờ vào mình.
- Nghiên Nhi minh bạch. ...
Hư Vân thác, Ngô gia.
Đây là một hiểm địa trứ danh của Viêm Sương Vị Diện, ở vào Vô Tận Tinh Hải, một thác nước từ Tinh Không Thâm Xử treo ngược xuống, xích lại gần xem xét, liền phát hiện cái này lao nhanh cũng không phải nước, mà là Hỗn Độn chi khí, mỗi một đạo đều có thể so với Tinh Thần, cực kỳ đáng sợ.
Ngô gia ở trong Hư Vân thác, người bình thường, cho dù là Tiên Vương đê giai cũng không có tư cách đi vào.
Đây là một trong các gia tộc mạnh mẽ nhất toàn bộ Viêm Sương Vị Diện, thậm chí Nguyên Thế Giới, bởi vì Ngô gia lão tổ chính là Thất Bộ Thiên Tôn!
- Ha ha ha ha!
Trong tiếng cười dài, chỉ thấy một bóng người từ trong Hư Vân thác xuyên ra ngoài, hắn tóc đen tung bay, con ngươi như ánh sáng, giống như có thể nhìn thấu hư không, tràn đầy bá khí.
- Ngô Hạo Dương ta rốt cục xuất quan!
- Hiện tại trên đời không ai biết uy danh của Ngô Hạo Dương ta, nhưng không bao lâu nữa, cái tên này sẽ truyền khắp thiên hạ!
- Lâm U Liên, Tân Khí Hổ, không phải chỉ có các ngươi mới có thể ở tầng chín liền có thể câu thông lực lượng bản nguyên của Nguyên Thế Giới, ta cũng có thể!
- Ta nhất định sẽ siêu việt các ngươi, giẫm các ngươi ở dưới chân!
- Lần này Ngoại Vực chiến trường luận võ, chính là trận chiến đầu tiên của Ngô Hạo Dương ta!
- Tất cả mọi người, chuẩn bị run rẩy đi!
Lần tỷ thí này hết thảy có hai mươi tám danh ngạch ngoài định mức, cũng bởi vậy dẫn xuất rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ, trước đó bọn hắn hoặc là điệu thấp, hoặc đang vùi đầu khổ tu, bây giờ lại như ong vỡ tổ bừng lên.