Không thể a, quá kỳ quái a!
Lẽ nào độc thương hóa giải?
Sao có thể có chuyện đó!
Nguyễn Đông Tương có niềm tin tuyệt đối, ngay cả cường giả Tiên Phủ Cảnh ra tay cũng không cách nào hóa giải Thất Hoa Thất Độc Chưởng của hắn, nguyên nhân rất đơn giản, phá hoại dễ dàng hơn kiến thiết.
Độc tố đã hoàn toàn hòa vào thân thể của Quách Minh, muốn tiêu diệt độc tố, vậy cũng chỉ có phá hủy thân thể của Quách Minh, vậy cùng giết Quách Minh khác nhau ở chỗ nào?
Vì lẽ đó, đây là khó giải, có lẽ cường giả Thăng Nguyên có thể thử nghiệm hóa giải. Bởi vì người mạnh nhất Tinh Nguyệt Tông cũng chỉ là Tiên Phủ Cảnh, hắn tự nhiên không thể mời một vị cường giả Thăng Nguyên Cảnh đến thử một lần.
- Nguyễn Đông Tương, ngươi không nghĩ tới đi, độc thương của ta lại hóa giải!
Quách Minh đỏ mắt lên nói, hận không thể ăn thịt Nguyễn Đông Tương.
Bảy năm này có thể nói là bảy năm thống khổ nhất của Quách Minh từ lúc sinh ra tới nay, nếu không phải vì Liễu Tuyết Nghiên, hắn có khả năng đã sớm tự sát.
Cho dù Liễu Tuyết Nghiên thay hắn trộm được Bất Tử Đan, nhưng này cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng, thống khổ nên ăn vẫn phải ăn, để hắn sống thêm mấy năm lại bị Thất Hoa Thất Độc Chưởng giết chết.
Độc thương, không phải thuốc đặc biệt là không thể hóa giải.
Hiện tại được Lăng Hàn giải cứu ra Địa Ngục Thâm Uyên, ngươi nói Quách Minh sẽ căm hận Nguyễn Đông Tương cỡ nào? Hận Nguyễn Đông Tương bao nhiêu, đối với Lăng Hàn liền có bấy nhiêu cảm kích.
Sắc mặt của Nguyễn Đông Tương cực kỳ âm trầm, hắn không có giết Quách Minh tại chỗ, là bởi vì quá hận người này, muốn để hắn nhận hết dằn vặt mới chết.
Nhưng đối phương còn đứng ở trước mặt hắn, một bộ ta hoàn toàn được rồi, điều này làm cho hắn không thể nào tiếp thu được.
- Người qua đường, ngươi không chỉ thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa còn quản quá rộng!
Nguyễn Đông Tương uy nghiêm đáng sợ nói, sát khí như rực cháy.
- Ồ.
Lăng Hàn gật gù, nhoẻn miệng cười.
- Nói như vậy, ta xác thực rất thích lo chuyện bao đồng, ngươi không phục, đến cắn ta a!
- Miệng lưỡi bén nhọn!
Nguyễn Đông Tương hừ lạnh, tay phải hắn rung lên, trong tay đã có thêm một cuốn sách.
Đây là chí bảo hộ thân mà cố tổ ban cho hắn, chính là pháp chỉ do vị Thất trưởng lão kia tự tay làm ra, một khi vạch trần, sẽ nổ ra công kích cấp bậc Thiên Hồn đỉnh cao. Chính là bởi vì có tấm pháp chỉ này ở trên người, Nguyễn Đông Tương rõ ràng bị Lăng Hàn một quyền đánh bay, nhưng vẫn tự tin tràn đầy.
Đương nhiên, hắn cũng muốn có pháp bảo mạnh hơn, nhưng Tinh Nguyệt Tông chỉ là thế lực Tam Tinh, có thể cho hắn tấm pháp chỉ này đã rất tốt.
- Ngươi muốn dùng tờ giấy rách này hù dọa ta sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ân công cẩn thận, cái này không phải giấy rách, mà là pháp chỉ!
Quách Minh vội vã nhắc nhở.
Lăng Hàn không khỏi đổ mồ hôi, ngươi cho rằng ta vô tri sao?
Nguyễn Đông Tương cười to:
- Không sai, cái này chính là một tấm pháp chỉ, có thể đánh giết tất cả Phân Hồn! Luận chiến lực, ngươi xác thực mạnh hơn ta một chút xíu, nhưng nói đến bảo vật, ngươi thúc ngựa cũng không thể so với ta.
- Ngốc bức!
Phó Nhạc lắc lắc đầu.
- Hả?
Nguyễn Đông Tương nhìn sang, không khỏi lộ ra vẻ giận dữ, làm sao luôn có người muốn quấy rối đối nghịch hắn?
- Ngươi chính là ngốc bức!
Phó Nhạc cũng lấy ra một cuốn sách.
- Ta cũng có một tấm pháp chỉ, chúng ta đến so a.
Trước bị Lăng Hàn một chiêu bắt lại, dẫn đến hắn ngay cả át chủ bài cũng chưa kịp vạch trần.
Thân là truyền ra duy nhất của Phó gia, hắn sẽ không có chút pháp bảo lợi hại ở trên người? Chủ yếu là Lăng Hàn ra tay quá nhanh, mà hắn cũng không ngờ ở Thống Liên Thành sẽ gặp phải nguy hiểm.
Nguyễn Đông Tương không khỏi cười nhạo, một đám cặn bã mà thôi, có thể lấy ra vật tốt gì, khẳng định là thổi.
- Các ngươi không phải muốn tìm chết sao, vậy thì tác thành các ngươi!
Hắn thẹn quá thành giận, nghĩ hắn ở Tinh Nguyệt Tông hoành hành bá đạo, ở đây lại liên tiếp bị trào phúng, hơn nữa còn bị đánh một quyền, điều này làm cho hắn sát khí như rực cháy.
Hắn lập tức vạch trần quyển sách, một đạo hắc quang trải ra, ngưng tụ thành từng ký tự, nhưng không có một cái phù hiệu có thể nhận ra được.
Đây là phù hiệu đại đạo, là văn tự thuộc về thiên địa.
Khi quyển sách hoàn toàn mở ra, hết thảy ký tự dồn dập phá nát, sau đó ngưng tụ thành một cự thú màu đen, đầu hổ, thân trâu, đuôi bò cạp, trên đầu dài ra một cái sừng, dữ tợn thét một tiếng, không gian bốn phía dồn dập phá nát.
Lăng Hàn ra tay, vận chuyển quy tắc không gian, thu nhận hết thảy lực lượng quy tắc dật tán, bằng không thôn trang nhỏ này sẽ bị chấn nát trong nháy mắt.
Nguyễn Đông Tương nhìn ở trong mắt, cũng không có quá mức khiếp sợ, bởi vì đây chỉ là một tia uy lực của pháp chỉ mà thôi, Lăng Hàn đỡ được cũng rất bình thường.
- Quả thực yếu không thể nói!
Phó Nhạc xem thường nói, cũng mở quyển sách ra, vù, ánh bạc rực cháy, chỉ tản ra quang mang mà thôi, chiếu vào trên người cự thú màu đen kia, liền để quái vật này bắt đầu tán loạn, thật giống như tuyết đọng gặp phải hỏa diễm.
- Cái gì!
Nguyễn Đông Tương kinh hãi đến biến sắc.
Pháp chỉ là thủ đoạn mạnh nhất cuối cùng của hắn, nhưng uy lực vẫn chưa có phát huy, đã sắp bị giết chết, điều này làm cho tâm thần của hắn muốn nổ tung.
Pháp chỉ, tuyệt đối là thứ thể hiện gốc gác của một thế lực.
Đạo lý rất đơn giản, so với Tiên Khí, chuẩn Tiên Khí, chế tác pháp chỉ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần sử dụng da Tiên Thú đạt tiêu chuẩn, lại lấy máu Tiên Thú làm mực, vậy cảnh giới đạt đến Trảm Trần, ai cũng có thể chế tác pháp chỉ.
Uy lực pháp chỉ càng lớn, vậy yêu cầu vật liệu chế tác pháp chỉ cũng càng cao, tỷ như dùng da lông, máu tươi cấp bậc Phân Hồn, Tiên Phủ, người viết cũng phải là cường giả cấp bậc Phân Hồn, Tiên Phủ.
Cho dù những tài liệu này cũng không rẻ, nhưng so với cái khác, đây quả thật là đồ vật chế tác dễ dàng nhất.
Hắn lấy ra một tấm pháp chỉ cường giả Tiên Phủ Cảnh chế tác, lực công kích cấp bậc Phân Hồn, nhưng ngay cả một vệt ánh sáng của đối phương cũng không thể chịu đựng, cái này có bao nhiêu chênh lệch?
Nghiền ép một cảnh giới lớn!
Có thể lấy ra pháp chỉ lực công kích Tiên Phủ Cảnh, khái niệm này nghĩa là gì?
Phía sau đối phương có ít nhất một vị Tiên Phủ Cảnh, thậm chí là Thăng Nguyên Cảnh!
Cảm giác ưu việt của Nguyễn Đông Tương lập tức đổ nát, nếu như đối phương là truyền nhân của thế lực Tứ Tinh, vậy hắn liền thật đá lên một khối thiết bản, chết như thế nào cũng không biết.
- Ta chịu thua!
Hắn vội vã hét lớn.