A Viên gật đầu, thu kiếm, bước nhanh rời đi, hắn quyết định về sau liền một lòng ma luyện kiếm pháp, không cân nhắc sự tình khác.
Lăng Hàn bước đi, hiện tại đám người Dương Tiếu Linh sớm đã không có bóng dáng.
Cũng phải, phát hiện ra hắn là "Lý Long", ai còn dám lưu lại, có mấy cái mệnh cũng không đủ giết a.
Đương nhiên, ngoại trừ Triệu Song, hắn trúng "độc", tự cho là mạng nhỏ còn nắm giữ ở trong tay Lăng Hàn, tự nhiên không dám rời đi.
Lăng Hàn đi tới, vỗ vỗ vai Triệu Song:
- Ngươi có thể đi a.
Triệu Song cho là hắn nói mát, liền tranh thủ lắc đầu:
- Long ca, ngài nói cái gì vậy, ta làm sao có thể phản bội ngài!
Hắn mặt mũi tràn đầy nghĩa khí.
Lăng Hàn giương nắm đấm lên:
- Nếu không xéo, ta liền nện bạo đầu của ngươi!
Bị uy hiếp như vậy, Triệu Song mới sợ đến xanh mặt, vội vàng xoay người chạy đi, trong nội tâm tự nhiên sợ phải chết, không có giải dược, không phải chết muộn vài ngày sao?
Hắn chạy một trận, tự nhiên không muốn nhận mệnh như vậy, liền trở về tìm Lăng Hàn, thế nhưng ở đâu còn có bóng của Lăng Hàn?
Hắn lo lắng kinh sợ, nhưng ba ngày sau, hắn phát hiện trên người mình không có bất kỳ biến hóa, đã đến ngày thứ tư vẫn vui vẻ, cuối cùng biết rõ bị Lăng Hàn lừa.
Lúc trước Lăng Hàn nói, hắn không có "giải dược vĩnh cửu", vốn cho là một câu vui đùa, không nghĩ tới lại là lời nói thật.
Lăng Hàn xác thực không có giải dược vĩnh cửu, bởi vì mình căn bản không có trúng độc.
Triệu Song cực kỳ phẫn nộ, rõ ràng bị Lăng Hàn lừa gạt hơn một nghìn vạn năm, nhưng nghĩ nghĩ, hắn đối mặt là Lý Long, sát tinh nổi danh nhất Quỷ Vương Đô, có thể cùng đối phương ở chung thời gian lâu như vậy mà không chết, không phải thiên đại vận khí sao?
Nghĩ như thế, hắn liền tâm bình khí hòa, quyết định trở về hảo hảo làm nhị thế tổ của hắn, rốt cuộc có thể sống phóng đãng...
Lăng Hàn bước chậm mà đi, hắn khắp nơi tìm quan tài.
Có chút quan tài cấm chế bị giải rồi, có bản không có gì, nhưng binh khí bên trong cơ bản không có người lấy đi, không phải Tiên Kim lại càng không phải Tiên Khí, hơn nữa còn tàn phá, ai muốn?
Lăng Hàn vui vẻ, hắn chuyển một vòng, thu hoạch có thể nói nặng trịch.
Mấy ngày sau, hắn cuối cùng chuyển một vòng, mở tất cả quan tài một lần, sau đó cực kỳ sung sướng đi ra.
Mới vừa đi ra mộ phần, tới đi bên ngoài, chỉ thấy một đoàn người đang canh giữ ở cửa ra vào, không phải mấy người Cát Khai Thành sao?
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua, chỉ thấy Quỷ Vương Đô có một nhị thế tổ đã rơi vào trong tay của bọn hắn, danh tự Lăng Hàn cũng không biết, hắn căn bản không có đi nhớ.
- Lý Long?
Hạ Nghĩa mang theo tên nhị thế tổ kia đi tới.
Lăng Hàn đứng lại nói:
- Có gì chỉ giáo?
- Ha ha!
Hạ Nghĩa vứt tên nhị thế tổ kia lên, sau đó một cước đá vào trên người của hắn, bành, nhị thế tổ kia lập tức hóa thành đạn pháo đụng tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn nghiêng người nhường lối, nhị thế tổ kia lập tức đập lấy vách tường đằng sau, xương cốt vỡ vụn, hắn cũng hóa thành thịt nát, trượt ngã trên mặt đất.
Hắn không có thụ tội gì, từ lúc Hạ Nghĩa đá ra một cước, hắn liền bị lực lượng khủng bố chấn chết rồi.
Đường đường Tiên Vương, lại bị chết hạ tiện như vậy.
Cái này là Tiên Vương mộ địa, Tiên Vương cùng chó đất không có khác nhau quá lớn.
- Hẳn bảo ngươi một cái tên khác ...
Hạ Nghĩa chậm rãi thu chân.
- Lăng Hàn!
Hắn nhẹ nhàng nói.
Trong nội tâm Lăng Hàn cả kinh, người nọ là làm sao biết tên của hắn?
- Có ý tứ gì?
Hắn nhàn nhạt nói ra.
- Không cần chống chế, trên đời này có mấy người có thể ở thời điểm tầng bốn chiến tầng bảy?
Hạ Nghĩa xùy một tiếng.
- Dù trong Thiên Hạ đệ nhất võ viện, chỉ sợ cũng tìm không ra thứ hai, cũng chỉ có ngươi mà thôi!
Lăng Hàn nhìn Hạ Nghĩa, đột nhiên lộ ra dáng tươi cười:
- Đúng vậy, ta chính là Lăng Hàn!
Hắn tâm niệm vừa động, hình ảnh nhất thời biến hóa, biến trở về tướng mạo sẵn có.
Hắn ung dung nói:
- Ba người các ngươi, cũng hẳn là người võ viện a?
Bằng không thì không có khả năng lý giải hắn như thế, hơn nữa ba người này cho hắn cảm giác vô cùng cường đại, Hạ Nghĩa càng là trong mười chiêu đánh bại Âm Hà Tiên Vương, đây tuyệt đối là thiên tài cấp cao nhất trong võ viện rồi.
Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:
- Xem bộ dáng ba người các ngươi nói rõ là ở đây chắn ta, cũng chính là cùng ta có thù. Ở trong võ viện, Tiên Vương tầng sáu Đế Tinh có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngươi... hẳn là Cốc Hợp Nghĩa a?
Hợp cùng Hạ cùng âm, vậy Hạ Nghĩa là Cốc Hợp Nghĩa rồi.
Hạ Nghĩa, cũng chính là Cốc Hợp Nghĩa sắc mặt không khỏi biến hóa, tuyệt đối không ngờ Lăng Hàn chỉ dựa vào tin tức ít đến thương cảm như thế, liền nhận ra thân phận chân thật của hắn.
Bất quá, cái này cũng bình thường.
Bởi vì sau khi hắn, Tiêu Anh Hùng, Miêu Hóa tiến vào Tiên Vương mộ địa, cũng bởi vì nghe nói danh tiếng yêu nghiệt của Lăng Hàn, mới một đường chạy tới Cát Khai Thành, theo bọn họ suy đoán, người có được chiến lực yêu nghiệt như thế khẳng định chỉ có Lăng Hàn rồi.
Mà thời điểm bọn hắn đi vào Cát Khai Thành, Lăng Hàn đã xuất phát tiến về Nguyên Cổ mộ, ba người bọn họ liền gia nhập Cát Khai Thành, cùng nhau đi tới.
Mục tiêu của bọn hắn là Lăng Hàn, bởi vậy lúc trước gặp được người Quỷ Vương Đô mới có thể hỏi sự tình Lăng Hàn, bọn hắn tin tưởng Lăng Hàn tuyệt không buông tha cơ duyên như Nguyên Cổ mộ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp lẫn vào.
Quả nhiên, về sau bọn hắn liền thấy người Quỷ Vương Đô chật vật chạy trốn, bắt được vừa hỏi, liền biết rõ "Lý Long" lại xuất hiện, nên ở lối đi trông coi.
Đám người Vương Đông Sâm cũng không có ý kiến, bọn hắn cũng hận không thể chém giết Lăng Hàn.
- Lăng Hàn, chuẩn bị chịu chết đi!
Cốc Hợp Nghĩa tự nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người lộ ra thân phận, hắn chỉ cười ha ha, liền ra tay công kích.
Thực lực của hắn còn cao hơn Âm Hà Tiên Vương một mảng lớn, có thể mười chiêu liền đánh bại một Đế Giả tầng bảy, cho dù là vận dụng tuyệt chiêu, nhưng y nguyên đã chứng minh sự cường đại của hắn.
Chiến lực của Cốc Hợp Nghĩa tuyệt đối đạt đến tầng tám, một chưởng ra, oanh, Chư Thiên run rẩy, đây là lực lượng khủng bố tiếp cận quy tắc đỉnh phong.
Lăng Hàn di động thân hình, hắn có thể khí lực va chạm Âm Hà Tiên Vương, nhưng đối với Cốc Hợp Nghĩa, đây là vượt ra hạn mức cao nhất thực lực của hắn. Khá tốt chính là, khí lực của hắn cực kỳ cường đại, bị dư kình quét đến một chút ít cũng không đến nơi đến chốn.