Đây chính là Triệu Tiếu đấy, là cao thủ Chú Đỉnh, hắn bị một Trúc Cơ đánh ngã?
Đầm rồng hang hổ.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Ngươi chính là Trúc Cơ cảnh đệ nhất nhân, nhưng cũng không thể mạnh như thế được.
- Ha ha!
Đại Hắc Cẩu duỗi móng vuốt ra giẫm lên đầu Triệu Tiếu, nói:
- Bản tọa là chủ nhân của tiểu Hàn tử, các ngươi dám khi dễ nhân sủng của bản tọa, hôm nay bản tọa sẽ giáo huấn các ngươi!
Triệu Tiếu chưa bị đánh ngất xỉu, hắn biết rõ móng vuốt của một con chó đặt lên đầu của mình, hắn tức giận muốn nổ phổi.
Nhưng hắn là Chú Đỉnh cảnh, hiện tại lại bị một con chó Trúc Cơ cảnh giẫm dưới chân, hắn làm sao chịu nổi.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ta tới đánh các ngươi!
Hắn nhanh chân tiến lên phía trước, cũng ép tới gần Liễu Huân Vũ cùng Hàn Băng.
Liễu Huân Vũ và Hàn Băng không tự chủ lui về phía sau, Lăng Hàn tạo áp lực lên bọn họ quá lớn, giống như thần linh vô thượng tiến tới gần bọn họ.
Làm sao có thể chứ, chỉ là một Trúc Cơ... Ồ!
- Chú Đỉnh!
Hai người đồng thời kinh hô, lúc này mới nhìn ra Lăng Hàn đã bước vào Chú Đỉnh cảnh.
Cũng khó trách bọn họ không nhìn ra trước, bởi vì mới không bao lâu, bọn họ làm sao có thể tin tưởng Lăng Hàn đã đột phá Chú Đỉnh cảnh chứ?
Cho dù biết Lăng Hàn bước vào Chú Đỉnh, tin tức này cũng quá kinh người.
Nhân Đỉnh đánh ngã Địa Đỉnh, chỉ dùng một tát?
Tê, Lăng Hàn kéo dài truyền thuyết vô địch trong Trúc Cơ, thực sự yêu nghiệt như thế, một đường vô địch hay sao?
Hai người nhìn nhau, không thể một lòng cầu may, vội vàng co cẳng bỏ chạy.
Xèo, thân thể Lăng Hàn khẽ động, phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ nhanh thế nào?
Ba, ba, hao tay hắn vỗ xuống, nhìn thấy Liễu Huân Vũ và Hàn Băng đang nằm úp trên mặt đất.
- Tiểu Hắc, ngươi không phải rất hăng hái sao? Tiểu lên đầu bọn chúng đi.
Lăng Hàn quay đầu nói với Đại Hắc Cẩu.
- Lăn, bản tọa vẫn muốn mặt mũi!
Đại Hắc Cẩu quả quyết cự tuyệt, gương mặt nóng bừng, tiểu lên đầu Chú Đỉnh là việc quá dụ hoặc, dù sao đi tiểu đánh dấu lãnh thổ là bản tính của chó, cho dù nó đã có trí tuệ cũng không thể bỏ qua tập tính này.
Hai người Liễu Huân Vũ sợ hãi gương mặt tái nhợt, nếu bọn họ bị con chó tiểu lên đầu, bọn họ làm sao còn mặt mũi gặp người?
- Hừ, dám khi dễ Lăng Hàn của Nữu, đánh chết các ngươi!
Hổ Nữu lao tới đạp bốn người Liễu Huân Vũ một trận.
Mọi người nhìn vào trong mắt, nội tâm cũng cảm khái.
Lăng Hàn chính là kỳ tích, tiến vào hạt nhân phủ không bao nhiêu ngày, hắn đã tạo ra phong vân vô biên, cũng trổ hết tài năng trước mặt bệ hạ, cũng thoát ra khỏi lồng giam hạt nhân phủ.
Vốn cho rằng đây đã là điểm cuối của kỳ tích, không nghĩ tới mới trôi qua mấy tháng, Lăng Hàn đã cường thế quay về, hắn đánh bại tất cả đám người Liễu Huân Vũ.
Trâu bò, đúng là quá trâu bò!
Bốn người Liễu Huân Vũ vừa giận vừa hối hận, sớm biết Lăng Hàn sẽ trở nên cường đại như vậy, ngay từ đầu bọn họ đã dùng toàn lực nhắm vào, căn bản không cho Lăng Hàn cơ hội trưởng thành, nhưng bây giờ hối hận đã chậm, trên đời này không có bán thuốc hối hận.
Sau khi Hổ Nữu giẫm sảng khoái, Lăng Hàn dẫn nàng và Đại Hắc Cẩu rời đi, đi tới nơi hắn nhậm chức.
- Lăng Hàn, trong mắt ngươi có còn thống lĩnh ta hay không?
Nhan Nhạc Sinh thấy hắn xuất hiện, hắn xụ mặt quát mắng:
- Ngươi âm thầm biến mất, ngươi cho rằng đây là địa phương nào, ngươi nói đến là đến, nói đi là đi?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta nể mặt ngươi, cho nên tiếp nhận án giết người hút máu, hơn nữa phá án trong khoảng thời gian ngắn, cũng bắt lấy hung thủ. Theo ta được biết, thời điểm ngươi báo cáo lên trên, ngươi đã ôm tất cả công lao lên đầu của mình!
- Được rồi, ta cũng lười so đo với ngươi.
- Nhưng ta cho ngươi mặt mũi, ngươi không thể không cần khuôn mặt.
Nhan Nhạc Sinh lập tức thẹn quá hoá giận, đúng như Lăng Hàn nói, hắn thật sự chiếm hết công lao của án giết người lên đầu của mình, đây chính là mạng của một Hóa Linh Chân Quân đấy, công lao lớn đến mức nghịch thiên.
Nhưng hắn tham công lao là một chuyện, bị Lăng Hàn bóc trần trước mặt là một chuyện.
Hắn vốn khó chịu với Lăng Hàn, lại bị xé rách tấm màn che, hắn tức giận không kiềm chế được, hắn lập tức lao thẳng về phía Lăng Hàn.
Hắn muốn Lăng Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng, về sau không cho phép đề cập một chữ tới vụ án hút máu.
Lăng Hàn chắp tay sau lưng, hắn khinh thường xuất thủ.
Nhan Nhạc Sinh lao tới, Lăng Hàn vận dụng sát khí công kích, khí thế đáng sợ quét qua, đôi mắt đối phương mở to, công kích dừng lại, sau đó thân thể nhào về phía trước và nằm xuống đất.
Trong tình huống cảnh giới giống nhau, Lăng Hàn vận dụng sát khí công kích, một vạn người cũng khó tìm ra một người ngăn cản nổi.
Gương mặt Nhan Nhạc Sinh đầy kinh hãi, hắn không cách nào tiếp nhận việc này, chính mình lại bị khí thế của Lăng Hàn ép nằm xuống đất.
Một Trúc Cơ... Móa!
Chú Đỉnh, gia hỏa này đã bước vào Chú Đỉnh.
- Lão Hắc, giao cho ngươi.
Lăng Hàn cười nói.
Đại Hắc Cẩu tiến lên phía trước, một chân giẫm lên mặt Nhan Nhạc Sinh, nói:
- Lão tiểu tử, là ai sai sử ngươi nhằm vào tiểu Hàn tử nhà ta?
- Lăng Hàn, ta chính là bát phẩm Đô Úy của triều đình, ngươi dám nhục nhã ta, ta sẽ không buông tha ngươi, triều đình cũng không bỏ qua cho ngươi!
Nhan Nhạc Sinh giận dữ hét lên, đúng là quá mức, mình lại bị con chó nhục nhã.
- Ánh mắt của ngươi là gì thế? Xem thường Cẩu gia sao?
Đại Hắc Cẩu tức giận gào to, nó liên tục giẫm vào mặt Nhan Nhạc Sinh.
- Lăng Hàn, ngươi chờ xem!
Nhan Nhạc Sinh rất mạnh miệng, đương nhiên, có lẽ bối cảnh người sai sử hắn quá lớn, hắn không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể con vịt chết mạnh miệng.
- Ha ha, Cẩu gia không trị được ngươi hay sao?
Đại Hắc Cẩu cười lạnh, nói:
- Cẩu gia thích kẻ tính tình kiên cường.
Không biết nó mò đâu ra mấy con lươn, sau đó bắt đầu cởi quần Nhan Nhạc Sinh ra.
Nhan Nhạc Sinh giận tái mặt, hắn giãy giụa kịch liệt:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đương nhiên là bỏ lươn vào quần ngươi rồi.
Đại Hắc Cẩu nhếch miệng cười dâm đãng, vẻ mặt cực kỳ âm hiểm và bỉ ổi.
- Ngươi có biết lươn thích đào động nhất hay không, nó bò vào trong quần của ngươi để... Hắc hắc, ngươi nói chúng sẽ chui vào đâu?
Toàn thân Nhan Nhạc Sinh run rẩy, con chó quá âm hiểm, sao ngươi có thể nghĩ ra chuyện thất đức như vậy được?
- A, còn mạnh miệng?
Đại Hắc Cẩu nhét một con lươn vào quần của hắn.
Chỉ có một con lươn, nó chui vào quần đối phương, Nhan Nhạc Sinh cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm tính mạng, hắn đã tu luyện lục phủ ngũ tạng lớn mạnh lúc ở Phàm cảnh, nhưng nếu bị lươn chui vào trong lỗ đít, không, thậm chí mấy con cùng chui vào, bóng ma tâm lý sẽ lớn tới mức nào?
Hắn bị giày vò một lúc, cuối cùng hắn không thể vượt qua bóng ma tâm lý của mình, chán nản nói:
- Ta nói, ta nói!