Các nàng bộc phát khí thế kinh người, thực lực hiện tại tiến thêm một bước, uy thế vô cùng kinh người, căn bản không người nào dám nhìn thẳng.
- Ha ha, Nữu muốn một đánh mười!
Hổ Nữu kêu to oa oa.
Nữ Hoàng nhìn lên bầu trời, nàng cũng có một địch nhân, đó chính là Kỳ Vô Danh.
Nàng từ xưa tới nay vô cùng cao ngạo, Kỷ Vô Danh ba phen mấy bận đánh bại nàng, Lăng Hàn bị chèn ép không có tính tình, Nữ Hoàng cũng nghẹn một bụng tức giận, muốn vãn hồi mặt mũi.
Lăng Hàn thì sao?
Lăng Hàn vẫn ngồi đó, hắn đang câu thông với Âm Hồn Ngọc chi vương, năm ngàn năm qua đi, hắn căn bản không có tiến triển. Đối với cái đê lớn này, hắn chẳng khác gì con cá đánh lén suốt năm ngàn năm, cho dù năm trăm triệu năm cũng không có hiệu quả.
Lăng Hàn vẫn không buông tha.
Hắn biết rõ mình còn thua kém Kỷ Vô Danh, đối phương dưới tình huống không có phân hồn lại đánh ngang tài ngang sức với hắn, nếu như đạt tới trạng thái mạnh nhất, có lẽ hắn không địch lại.
Như vậy, Lăng Hàn muốn tiến thêm một bước, hơn nữa phải là tốt nhất.
Thứ nhất, hắn muốn ngưng tụ phân hồn mạnh nhất. Thứ hai, hắn muốn đạt được thổ chi bản nguyên, lại năng cao uy lực bổn nguyên va chạm một bước.
Năm ngàn năm không được, vậy thì thêm năm ngàn năm, một vạn năm, tuyệt đố không thể vì chút lòng tham mà lỡ nhiều việc.
Sáu ngàn năm, bảy ngàn năm, tám ngàn năm, thời gian như thoi đưa, người tiến vào Âm Hồn Cốc đổi một đám lại một đám nhưng truyền thuyết Lăng Hàn không ngừng truyền lưu ra ngoài, dù sao hắn an vị bên cạnh đầm nước, ai dám xem nhẹ hắn?
Chín ngàn năm!
Lăng Hàn ngày qua ngày vẫn làm một việc, hắn dùng thần thức va chạm với Âm Hồn Ngọc, thời điểm chính hắn cũng chết lặng, ông, hắn lại tiến vào bên trong.
Âm Hồn Ngọc!
Thậm chí ngay từ đầu hắn không phát giác, thời điểm muốn lui ra ngoài trùng kích lần nữa liền tỉnh ngộ.
Thành công!
Hắn thành công!
Móa!
Thần thức Lăng Hàn rót vào trong khối Âm Hồn Ngọc kia, nó dùng tốc độ nhanh kinh người thoát ra khỏi đầm nước sau đó tiến vào trong đầu của hắn.
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không tránh né, nó lập tức tiến vào thức hải của hắn, trở thành một phần của hắn —— đương nhiên sẽ không đả thương hắn.
- Trời ơi, khối Âm Hồn Ngọc, là Âm Hồn Ngọc.
- Quá lớn rồi!
- Ít nhất lớn hơn khối của ta gấp mười lần.
- Cái gì gấp mười, gấp hai mươi đấy.
- Hào quang chín màu tỏa ra, điều này sao có thể!
- Đúng thế, không phải Âm Hồn Ngọc chỉ có một màu hay sao?
Người trong cốc ôm đầu kinh hô, Lăng Hàn dẫn động khối Âm Hồn Ngọc này làm mọi người khiếp sợ.
Âm Hồn Ngọc tiến vào thức hải, Lăng Hàn không chút do dự vận chuyển Huyền Âm Mẫu Thủy rót vào trong khối bảo ngọc này.
Hồn thai ngưng tụ thành, cũng bắt đầu ấp trứng.
Ba ngày ngắn ngủi sau đó, thân thể Lăng Hàn run rẩy, một đạo nhân ảnh sinh ra trong người của hắn.
Âm Hồn là phân hồn thứ hai của hắn, cũng có thể xưng là Huyền Âm Mẫu Thủy phân hồn.
Loảng xoảng, trên bầu trời có mây đen rậm rạp, thiên kiếp đã sinh ra.
Lăng Hàn thét dài, hắn lao ra bên ngoài sơn cốc, thiên kiếp của hắn vô cùng đáng sợ.
Quả nhiên hắn vừa ra khỏi sơn cốc liền bị lôi đình đánh trúng, nó giống như thiên long vừa thô vừa to, muốn đuổi giết hắn tại chỗ.
Lăng Hàn nhàn nhã dạo chơi, thực lực của hắn, khí lực vượt xa Âm Hồn, tuy thiên kiếp của hắn đáng sợ hơn Âm Hồn rất nhiều nhưng có mạnh hơn nữa cũng có hạn mức cao nhất, dù sao thiên địa bất nhân xem tất cả ngang hàng, cho nên nó cũng không cố ý làm khó dễ Lăng Hàn.
Lần này hắn không tự toái thần cốt, khi cảnh giới càng ngày càng cao, thần cốt càng ngày càng khó tự toái, hơn nữa chỉ bị lôi đình rèn luyện cũng rất khó đạt được hiệu quả tăng cường.
- Có thể dùng bổn nguyên chi lực tiến hành cường hóa.
Tiểu tháp lên tiếng. .
Lăng Hàn đã sớm quen với việc nó không lên tiếng, hoặc là đột nhiên nói chuyện với hình thức dọa người, cũng không kỳ quái, nói:
- Ta chỉ có bốn đạo thiên địa bổn nguyên, được không?
- Thổ quy tắc vốn có khuynh hướng phòng ngự, cho nên ngươi muốn tăng khí lực lên tận cùng, thổ chi bản nguyên là thứ phải có.
Tiểu tháp nói ra.
Lăng Hàn gật đầu, bổn nguyên va chạm của hắn cần thổ bản nguyên, hiện tại cần tăng cường khí lực, suy nghĩ này càng trở nên bức thiết hơn rất nhiều.
Bởi vì nghĩ tới việc này, hắn không quan tâm ứng phó thiên kiếp, tiện tay vung một đấm, đánh lôi đình bắn tung tóe ra khắp bốn phương tám hướng.
- Ah!
Có người thét lên, hắn không cẩn thận bị lôi đình của Lăng Hàn đánh trúng, đau tới mức kêu oa oa.
- Xú tiểu tử ngươi có mắt sao, muốn ăn đòn đúng không?
Lại có đại cô nương tướng mạo xinh đẹp, nàng tức giận lườm Lăng Hàn, nàng bị dư uy của lôi đình ảnh hưởng, khá tốt chỉ trúng một ít, nếu không cho dù có tu vi tam trảm cũng phải chết không nghi ngờ.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Thật xấu hổ, chờ sau khi ta độ kiếp xong lại nâận lỗi với các ngươi.
Độ kiếp đối với Lăng Hàn mà nói là việc rất nhỏ, qua nửa ngày mây đen biến mất, mặt trời sáng sủa xuất hiện, nếu bầu trời không có mặt trời, vĩnh viễn chỉ có ngôi sao làm đẹp.
Thiên kiếp qua đi cũng đại biểu Lăng Hàn chính thức bước vào Âm Hồn cảnh.
- Hỗn đản, ngươi phỉa bồi thường cho ta!
Thiếu nữ xinh đẹp kêu lớn, cũng không bởi vì Lăng Hàn là Âm Hồn mà nàng mất đi dũng khí, nàng không khác gì lão hổ.
- Lăng Hàn!
Ba người Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Nhu Yêu Nữ lại chạy tới, tiểu Cốt vẫn có biểu lộ ngốc nghếch, đừng nói chín ngàn năm, cho dù là chín ngàn tỷ năm qua đi với nó mà nói không có gì thay đổi.
- Xinh đẹp, tỷ tỷ xinh đẹp!
Thiếu nữ xinh đẹp nhìn Nữ Hoàng các nàng, đôi mắt tỏa sáng, cũng không so đo chuyện Lăng Hàn độ kiếp ảnh hưởng tới mình.
- Ồ, ai vậy?
Nhu Yêu Nữ tò mò hỏi.
Oan gia chết tiệt này quá lợi hại, độ thiên kiếp cũng có thể cấu kết tiểu cô nương, thật không biết xấu hổ! Tại sao ngươi không cấu kết với ta?
- Tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Trần Sương Sương.
Thiếu nữ nhảy lên, sau đó dùng ánh mắt si ngốc nhìn Nhu Yêu Nữ.
- Tỷ tỷ, ta có thể giúp gì hay không?
Nhìn thấy bộ dạng "Mê đắm" của nàng, Nữ Hoàng các nàng đều kinh ngạc, nếu không phải nữ hài này là nữ nhân hàng thật giá thật, tuyệt đối sẽ bị cho rằng là nam giả nữ trang cố ý chiếm tiện nghi.
Nàng dùng ánh mắt của con chó con nhìn Nhu Yêu Nữ, dường như chỉ cần Nhu Yêu Nữ lắc đầu sẽ làm nàng khóc.
Tiểu Cốt nhìn thấy nhân vật mới, hứng thú học vẹt tăng vọt, cũng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Nhu Yêu Nữ:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, ta là Trần Sương Sương...