Bà già gật gù khen:" Đúng, đúng. Chàng trai nói hay lắm, sau này nhất định sẽ là một bác sĩ tốt."
" Cám ơn dì khen." Tả Thiếu Dương gói thuốc lại đưa qua cửa sổ:" Thuốc của dì đây ạ, đúng rồi, sau khi dì uống thuốc xong nhớ nằm trên giường từ hai mươi tới ba mươi phút, bác sĩ đã nói cho dì chưa ạ?"
" Chưa nói." Bà già ngạc nhiên vô cùng:" Uống Trung dược xong phải nằm nửa tiếng à? Điều này nghĩa là sao, tôi chưa bao giờ nghe nói tới."
" Không phải cứ uống Trung dược là phải nằm xuống đâu ạ, mà là uống ngô thù du thang thì phải nằm xuống một chút. Bởi vì thuốc này có một tác dụng phụ, đó là uống vào sẽ làm chóng mặt, tức ngực, đôi khi còn buồn nôn, đều là những hiện tượng bình thường khi uống loại thuốc này, không cần phải xử lý đặc biệt gì đâu ạ, chỉ cần nằm một lúc là đủ rồi."
" Thế hả?" Bà già vỡ lẽ:" Bảo sao trước kia tôi uống thuốc xong đều như thế, tôi còn tưởng rằng thuốc không đúng bệnh, cho nên chạy tới hỏi bác sĩ, chính là chủ nhiệm Vương của nội khoa ấy. Anh ta chẳng giải thích kỹ càng cho tôi như cậu, chỉ nói một câu không sao cả, thế là xong."
Tả Thiếu Dương hơi nhíu mày, đây cũng không phải là chuyện gì to tát cần giấu bệnh nhân, nếu bảo chủ nhiệm Vương mà không hiểu chuyện cơ bản như thế thì càng không thể nào, nói:" Chắc là chủ nhiệm Vương bận quá cho nên không kịp nói thôi ạ."
" Bận à? Hừ, anh ta đúng là bận thật." Bà già hơi nghiêng đầu nhìn về phía phòng khám, hạ thấp giọng xuống nói:" Hắn đang bận chơi game đấy, tôi hỏi hắn, hắn tỏ ra rất khói chịu, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ nói đúng một câu, không sao đâu. Còn chẳng nhìn tôi lấy một cái, tôi nghĩ, sao lại có thể không sao được cơ chứ? Tôi uống thuốc của anh chóng mặt tức ngực lại còn buồn nôn, vậy mà anh lại nói là không sao?"
" Trong lòng tôi tức lắm, cho rằng hắn ta đang bận việc gì khẩn cấp, cho nên tôi liền đi, tôi đi ra nhìn qua cửa sổ, trên màn hình của hắn chẳng phải là một bộ bài tây sao? Hắn thì bận cái gì, bận chơi bài thì có! Chàng trai này, nếu mà bác sĩ đều kiên nhẫn được như cậu thì tốt quá ... Còn phải chú ý điều gì nữa, phiền cậu nói thật kỹ cho tôi một chút. Tôi bị bệnh này lâu rồi, hành hạ tới khổ."
Tả Thiếu Dương chần chừ chốc lát, chuyện này có vài điều kiêng kỵ, cuối cùng y vẫn nói:" Thuốc này có tác dụng phụ rất lớn, dì về nhà tốt nhất là cho thêm chút hoàng liên. Hoàng liên có tác dụng giảm bớt và khống chế độc của ngô thù du, khiến cho tác dụng phụ của nó giảm đi rất nhiều. Có điều trong bài thuốc Ngô thù du thang này lại không có hoàng liên, mà cháu cũng không phải bác sĩ, không thể kê đơn cho dì. Thế nên ..."
" Không sao cả, tôi tin tưởng cậu, cậu nói chắc chắn là không sai, cậu cho tôi thêm một ít hoàng liên đi, tôi trả tiền cho cậu." Bà già dứt khoát nói:
Tả Thiếu Dương xua tay:" Không được dì ơi, dì phải tới chỗ chủ nhiệm Vương để anh ấy thêm vào bài thuốc, phòng thuốc cháu chỉ có thể bốc thuốc theo đơn, không thể tử ý cấp thuốc. Thuốc bào chế sẵn còn đỡ, còn đầy là thêm gia vị vào canh, cần phải được bác sĩ kê đơn cơ. Dì cứ nói là dì nghe người ta bảo hoàng liên có thể giảm bớt tác dụng phụ của Ngô thù du thang, muốn thêm một ít hoàng liên, không cần nhiều, chỉ ba gam là được rồi ạ."
" À thế hả, được, cậu đưa đơn cho tôi, tôi đi tìm chủ nhiệm Vương."
Bà giáo già nhận lại đơn thuốc, xoay người đi tới phòng khám.
Tả Thiếu Dương lại rút thêm tờ giấy dai đặt lên bàn, cầm cân đi cân hoàng liên, vừa mới cân xong thì nghe thấy tiếng ồn ào, rồi tiếng bước chân. Cửa phòng thuốc bị người ta đẩy ra thô bạo, đánh sầm một tiếng, gió lạnh cuốn vào phòng, thổi bay tờ giấy gói thuốc trên bàn xuống đất.
" Tả Thiếu Dương! Cậu làm cái trò gì thế hả?" Người đẩy cửa đi vào chính là chủ nhiệm Vương của Khoa Trung y, mặt hầm hầm, theo sau là bà giáo già tỏ vẻ sợ hãi:
Tả Thiếu Dương bình tĩnh hỏi:" Chủ nhiệm Vương, tôi làm sao?"
" Cậu làm sao à?" Chủ nhiệm Vương phẩy đơn thuốc vào mặt y:" Tôi hỏi cậu, đơn thuốc này tôi kê sai sao?"
Tả Thiếu Dương hơi nghiêng đầu né đi:" Không sai ạ, đơn thuốc của anh kê rất đúng bệnh."
Chủ nhiệm Vương hung hăng sấn tới trước mặt y:" Vậy bằng vào cái gì mà cậu thêm thuốc vào đơn của tôi?"
Tả Thiếu Dương lại né lần nữa:" Chủ nhiệm Vương, anh hiểu lầm rồi, tôi có thêm cái gì đâu, tôi chỉ kiến nghị dì ấy cho thêm một chút hoàng liên vào trong thuốc, vì hoàng liên và ngô thù du khắc nhau, có thể giảm bớt tác dụng phụ của ..."
" Tôi cần cậu dạy à?" Chẳng biết do đâu mà lửa giận của chủ nhiệm Vương lại lớn như thế, quát:" Khi tôi khám bệnh cho người ta thì cậu còn là con nòng nọc trong bụng mẹ cậu kìa."
Gương mặt Tả Thiêu Dương nghiêm lại, giọng lạnh lùng:" Anh là bác sĩ lâu năm, lại là lãnh đạo, cho nên tôi tôn trọng anh, nhưng mời anh cũng tôn trọng tôi."
Thằng nhãi ranh miệng còn hôi sửa này, chủ nhiệm Vương càng giận hơn:" Tôn trọng tôi à, cậu tùy tiện thêm thuốc vào trong đơn thuốc của tôi mà là tôn trọng tôi à?"
" Tôi chỉ kiến nghị thôi."
" Kiến nghị cái gì hả? Cậu bây giờ chỉ là thằng bốc thuốc, ngay cả bác sĩ còn không phải, cậu có tư cách gì mà kiến nghị?"
" Tôi vượt qua kỳ thi chứng nhận tư cách bác sĩ sĩ, giấy từ lấy rồi, tôi có tư cách hành y, chẳng qua là bệnh viện chưa điều chỉnh cương vị cho tôi mà thôi." Tả Thiếu bất mãn từ lâu, nói luôn:
Chủ nhiệm Vương cao giọng lên:" Cậu nói thế là ý gì, trách lãnh đạo bệnh viện không có mắt nhìn người, không biết tán thưởng tài hoa của cậu à? Không biết cậu là thần y à? Hừ, cho dù cậu có là thần y thì đợi khi cậu khám bệnh kê đơn, thích làm cái gì thì làm, còn bây giờ đừng tùy tiện thêm thuốc vào đơn của tôi."