Chương 024: Thuốc và cháo nóng. (1)

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:28

" Không cần." Tả Quý chắp tay sau lưng lững thững đi ra cửa:" Xương cốt cha không kém như thế ... Ồ, tuyết thật là lớn, tuyết rời đúng lúc là báo hiệu được mùa." Tả Thiếu Dương vội theo ra:" Cha, cửa gió lớn, cha vào nhà đi." " Sáng sớm dậy hoạt động gân cốt tốt cho sức khỏe." Tả Quý làm vài động tác dưỡng sinh, thân gầy gõ trong cái áo bào rộng thùng thình, hai tua khăn chít đầu bay lất phất trong gió, động tác nhịp nhàng, thi thoảng gật đầu với hàng xóm đi qua chào hỏi. Xem ra cha khỏe hơn mình nhiều lắm, nhưng Tả Thiếu Dương vẫn áy náy vô cùng. Lương thị bê nước nóng ra cho Tả Quý rửa mặt, lại pha cho ông một chén trà nóng, Tả Quý ngồi sau bàn dài, khẽ thổi hơi, rồi thong thả nhấm nháp, song đôi mày nhíu lại, rõ ràng mang chuyện phiền lòng. Tả Thiếu Dương hết sách nước lại quét dọn cả sáng, bụng đói meo, hỏi:" Mẹ, đồ ăn sáng xong chưa?" " À ..." Lương thị hơi ngớ ra, trong nhà sinh hoạt khó khăn, ngày hai bữa gian nan lắm rồi, trước nay không có bữa sáng, chỉ vì thời gian qua nhi tử bị ốm, nên sáng mới có cháo bồi bổ, thương con bà nói:" Có, có, mẹ đi làm ngay." " Làm cái gì mà làm." Tả Quý đặt rầm cái cốc xuống bàn, quát:" Ốm bệnh vài ngày được chiều quen thân rồi phải không?" Lương thị khuyên nhủ:" Lão gia, đêm qua con nó còn bệnh." Tả Quý nghiêm khắc nói:" Chỉ là nhiễm lạnh một chút, bệnh cái gì, dù là bệnh cũng không được lãng phí lương thực, đói thì không ốm cũng chết. Đàn bà chẳng hiểu cái gì hết! Đi làm việc đi." Lương thị không biết nói gì, cúi đầu đứng đó. Tả Thiếu Dương mới hiểu ra, vội nói:" Con không đói, chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không sao không sao." Lương thị xót con, nhưng chẳng còn cách nào, cúi đầu đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường, bắt đầu việc may vá, thi thoảng quay đầu nhìn hiệu thuốc trống không, thở dài. Mặt trời dần lên, ánh sáng chiêu xiên qua cánh cửa đã tới nửa đại sảnh, bên ngoài cũng vang lên đủ thứ âm thanh náo nhiệt của cuộc sống. Tả Thiếu Dương đứng sau quầy thuốc, nhìn người đi đường qua lại tấp nập, nhưng không một ai vào xem bệnh. Làm nghề này đương nhiên không có chuyện như quán ăn ra đường chèo kéo người ta vào khám bệnh, nên chỉ đầy đứng trơ đó đợi người bệnh tới, dù có người bệnh cũng không được tỏ ra nhiệt tình, nếu không khác gì vui mừng trên đau khổ của người khác. Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, Tả Thiếu Dương biết câu này từ lâu, nhưng tới giờ mới cảm thụ được một cách sâu sắc, hôm nay còn lạnh hơn hôm qua nhiều, cho dù có mặt trời lờ mờ, nhà lại ở hướng nam bắc, càng âm u, đứng trong nhà vẫn lạnh tới buốt toàn thân. Thấy cha ngồi nghiêm chỉnh sau bàn đợi người bệnh tới, Tả Thiếu Dương không dám ra ngoài sưởi nắng, đứng đó co tay vào ống tay áo, chân dẫm lên dẫm xuống liên hồi để làm ấm người. Phải kiếm việc gì đó làm phân tán tư tưởng, Tả Thiếu Dương liền xem thuốc trong ngăn, xem xem có loại gì, tên gọi có khác với thứ mình được học không, sau này thuận tiện. Xem hết một lượt thuốc trong ngăn, toàn loại bình thường, không có thuốc đắt tiền, đương nhiên rồi, nếu có bán đi một ít chẳng lo tiền thuê nhà. Cho dù là thuốc bình thường cũng không đầy đủ, đây là vòng tròn quái ác, không có đủ thuốc thì không chữa được bệnh, không có bệnh nhân lại không đủ tiền mua thuốc, tiền xem bệnh ít, chủ yếu lãi nhờ tiền thuốc, thế này phải làm sao? Dù khách có đông như ở Huệ Dân Đường thì mấy ngày nữa cũng không kiếm được đủ tiền trả. Tả Thiếu Dương ôm đầu nghĩ từ sáng tới trưa không có cách gì hết, Lương thị vào bếp chuẩn bị làm cơm, tới lúc đó mới có một người bệnh, là người trung niên ăn mặc bình thường không có gì đáng kể, rụt rè đi vào. Tả Quý nhìn thấy khách, mặt thoáng vui mừng, nhưng dấu đi ngay, thong thả kéo dài giọng:" Ngồi đi, xem bệnh à?" " Vâng lang trung." " Chỗ nào không thoải mái?" " Sợ lạnh, sốt, còn hơi đau đầu." " Có ho không?" " À ... Không ho." Tả Quý gật gù:" Chảy mồ hôi không?" Người trung nhiên sờ sờ trên người một lượt:" Hình như có một chút." Tả Quý liền hỏi tới ăn uống đại tiểu tiện, chẩn mạch xong nói: " Không đáng ngại, lão phu kê đơn về uống là được." " Dạ, lang trung, ta bị bệnh gì?" " Trời băng tuyết, bị thương phong (cảm lạnh), uống thuốc là khỏi." " Đa tạ lang trung." Tả Quý cầm bút viết đơn, đưa cho Tả Thiếu Dương bốc thuốc. Tả Thiếu Dương bốc thuốc xong, vừa gói thuốc vừa hoi người trung niên:" Vị đại ca này, đây là Quế chi thang, huynh hẳn là biết sắc thuốc thế nào chứ?" " Sắc thuốc thì ai không biết." Người trung niên trả lời ngay:" Chẳng phải cho nước vào đun, sôi rồi thì đem uống à?" " Không đâu." Tả Thiếu Dương lắc đầu, mỉm cười giải thích:" Đại ca, thuốc này cho bảy phần nước vào nồi, dùng lửa nhỏ đun, đun tới khi còn lại ba phần, gạn ra một phần, đồng thời nấu một bát cháo, uông thuốc xong thì húp bát cháo nóng." " Nhất định phải húp cháo nóng à?" " Đúng thế, cháo nóng giúp ra mồ hôi, cảm lạnh phải chảy mồ hôi mới tốt. Mục đích thứ hai là phương thuốc quế chi thang này chủ yếu tác dụng là dưỡng thân, giúp toát mồ hôi phụ, nên cần thêm cháo nóng trợ giúp sức thuốc." Tả Thiếu Dương chọn dùng từ ngữ thật đơn giản để nói, chứ nếu nói cháo nóng giúp vị xuất trung tiêu, cổ vũ vị dương, khu trừ phong tà gì đó thì hoàn toàn khoe kiến thức, người bệnh hiểu mới là lạ: Người trung niên hiểu ra ngay:" Ra là thế." " Uống xong phần thuốc đầu tiên thì ngủ một canh giờ, đừng đắp chăn quá dầy, nếu không mồ hôi nhiều quá, trong chăn bí làm mồ hôi ngấm lại vào người không tốt. Mồ hôi chảy quá nhiều giống như chạy bộ thì còn tổn thương khí, nên vừa đủ thôi." Tả Thiếu Dương tiếp tục căn dặn:" Còn nữa, nếu uống xong đợt thuốc đầu thấy toàn thân toát mồ hôi rồi thì không uống thuốc nữa, đừng có thấy thừa thuốc lãng phí mà uống thêm, cái này gọi là trúng bệnh là dừng. Chỉ khi nào uống phần thuốc đầu tiên ngủ dậy chưa có mồ hôi mới uống tiếp, nếu vẫn chưa toát được mồ hôi thì cứ một canh giờ uống tiếp một lần, tức là giờ tới tối phải uống ba lần." " Hả?" Người trung niên giật mình:" Từ giờ tới tối là ba canh giờ, uống ba lần có gấp quá không?"