Chương 042: Mai thôn trị bệnh. (3)

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:27

Tả Quý sờ cổ tay chẩn mạch, xem một lúc thì gật gù, dáng vẻ tự tin hơn lúc coi bệnh cho hán tử kia, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn:" Đây là chứng ma hoàng thang, không có gì đáng ngại hết, uống vài đợt thuốc là khỏe." Phụ nhân khoèo mặt khó xử, ngập ngừng nói:" Lão lang trung, nhà ta không có tiền, ngại trị cho ta trước, đợi khi có tiền ta trả, có được không?" " Vậy sao ..." Tả Quý nhìn ngôi nhà chỉ có tường với mái, nghèo tới chẳng còn cái gì nữa, ông thở dài:" Nhà nghèo như vậy, kiếm chút tiền không dễ dàng, không nên hao tốn ở việc trị bệnh. Thực ra bệnh này không cần thuốc cũng trị được, có điều phải chịu đau một chút ... Mang đoạn trúc tới đây, cả con dao nữa." Phụ nhân què không biết Tả Quý muốn làm gì, có điều người ta trị bệnh miễn phí cho rồi, nên không nhiều lời, sai đứa bé lớn nhất ngồi trên tảng đá đi lấy, đứa bé đi chân đất chạy vù vù, chẳng mấy chốc mang tới một đoạn trúc cùng với dao chẻ củi sứt mẻ. Tả Quý nhận lấy, tự minh chẻ trúc thành đũa, vất vả dùng cái dao cùn vót nhọn đầu đũa, đặt dao xuống, nói với phụ nhân khoèo:" Ngẩng đầu lên, chuẩn bị tinh thần, đau đấy." Phụ nhân khoèo ngửa mặt, nói:" Lão lang trung cứ ra tay, ta chịu được." Tả Quý dùng đũa cẩn thận cho đũa vào mũi phụ nhân, tay kia búng một cái, rút nhanh ra. " Á." Phụ nhân kêu khẽ, máu mũi nhỏ tong tong, vội gọi:" Thế, thế này là sao? Chạy máu mũi rồi, Nhị Lang, mau lấy cho mẹ cái khăn." Tả Quý ngăn thằng bé lại:" Không cần, đừng lo, cúi xuống cứ để máu chảy tới khi ngừng là khỏi bệnh." " Hả? Chảy máu mũi ... Cũng chữa được bệnh sao?" Phụ nhân khoèo khom người nhìn máu chảy từng giọt, có chút hoảng loạn: " Đúng, cứ để cho máu chảy." Tả Quý không giải thích gì thêm, nhắm mắt lại ung dụng vuốt râu. Tả Thiếu Dương thấy cha tự tin như vậy không xen vào, đứng đợi kết quả. Phụ nhân khoèo chảy nửa bát máu mới ngừng lại, đợi thêm một lúc nữa, duỗi tay trái ra, rồi duỗi tay phải, đứng dậy hoạt động:" Á, ta thấy khỏe hơn nhiều rồi, không tức ngực nữa, mắt sáng hơn, tay chân thoải mái! ... Thật thần kỳ, lão lang trung, ngài giỏi quá, chảy máu mà chữa được bệnh." Tả Quý mở mắt ra:" Không phải chỉ chảy máu mà chữa được bệnh, lão phu phóng huyết ở huyệt nghênh hương trong mũi ra mới trị được đấy." Tả Thiếu Dương kinh ngạc vô cùng, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cách trị bệnh thương hàn thế này. Kỳ thực lý luận thì y biết, đây mới thực sự là bệnh thái dương thương hàn, bệnh này thông thường không cần chữa, bảy tám ngày sau người bệnh đổ mồ hôi là bài hàn tà trong người ra là tự khỏi. Nhưng nếu không đổ mồ hôi, không tự khỏi được thì người trong nóng ngoài lạnh, vì máu và mồ hồi cùng nguồn, hàn tà có thể bài trừ qua máu, hơn nữa còn nhanh hiệu quả hơn, đương nhiên không phải cắt cổ tay cho chảy máu mà khỏi, phải có cách, giống cha y làm. Người vây quanh bàn tán xôn xao, Tả Quý lộ ra một chiêu này làm họ mở rộng tầm mắt, đồng thời tin tưởng hơn nhiều. Thế là rất nhanh lại có một nhà khác mời hai cha con họ tới nhà, nhà này khá hơn, ít nhất có bàn có ghế, có trà nóng để uống. Bệnh nhân là một lão phụ, cũng run lẩy bảy, hỏi ra cũng là bệnh ác hàn phát nhiệt, đau đầu nhức xương. Tả Quý khám xong nói:" Đây cũng là chứng ma hoàng thang, tuyết đổ lần này bất ngờ, làm nhiều người nhiễm bệnh, không cần quá lo, uống vài đợt thuốc là khỏi rồi." Hỏi tên tuổi người bệnh xong, Tả Quý cầm bút kê đơn, vẫn là Ma hoàng thang, đưa Tả Thiếu Dương bốc thuốc. Cho dù kê Ma hoàng thang, nhưng vị thuốc đầu tiên vẫn là quế chi, dù sao thì trong bài thuốc này cũng có quế chi, nhưng sử dụng thuốc chính là ma hoàng, quế chi dùng lượng nhỏ, phụ mà thôi. Tả Thiếu Dương thấy lão phụ này yếu lắm, không yên tâm lắm, lại hỏi ý:" Cha, cho con xem mạch nhé?" " Ừ, xem cho cẩn thận." Tả Quý thấy nhi tử siêng học hỏi như thế thì vui lắm, vuốt râu rất phong cách gật đầu. Tả Thiếu Dương lần lượt bắt mạch hai tay, chạm một cái là thấy mạch rồi, ấn mạnh thì mất, giống gỗ nổi trên sông vậy, đúng là mạch đặc trưng của bệnh thái dương, nhưng xen vào mạch nhẹ mỏng, nói lên người bệnh dương suy khí ít, không thể dùng cách bài huyết, đồng thời không thể dùng Ma hoàng thang đổ mồ hôi quá nhiều, thương thân. Tả Thiếu Dương làm bộ thắc mắc với cha:" Cha, hình như không chỉ là mạch phù lại còn hơi yếu nữa, đúng không ạ?" Tả Quý gật đầu:" Đúng, vậy thì sao?" " Con nghĩ mạch yếu đại biểu nội hư, nếu dùng Ma hoàng thang sẽ tổn thương khí, không bằng dùng Quế chi thang?" Tả Thiếu Dương cẩn thận góp ý: " Không cần." Tả Quý nghiêm mặt dạy bảo:" Không mồ hôi dùng ma hoàng, có mồ hôi dùng quế chi, lão phụ không ra được mồ hôi, sao dùng được Quế chi thang, con còn phải học thêm, giờ đi bốc thuốc đi." Dưới tình huống bình thường thì cha y đúng, nhưng khi nội thể hư nhược thì dù có mồ hôi hay không đều không thể dùng Ma hoàng thang, vì Ma hoàng thang tiết mồ hôi quá mạnh, dễ làm hại thân sinh biến chứng, nên Quế chi Thang tuy đổ mồ hôi ít, nhưng khu tà mà không tổn khí là phù hợp nhất. Nhưng Tả Thiếu Dương không tranh cãi, vì hiện giờ phải tạo dựng nên quyền uy cho cha mình, người ta tin tưởng lão lang trung chứ không tin chàng trai xách hòm học việc như y, lại lần nữa thay kèo đổi cột thôi. Tranh thủ cha căn dạn phụ nhân kia điều cần chú ý, Tả Thiếu Dương xoay lưng lại với Tả Quý lấy thuốc. Trong số người vây quanh có lão thái bà vừa gãi đầu vừa nói:" Lão lang trung, đầu lão thân toàn là chấy, ngứa tới điên người, phiền ngài trị hộ được không?" Thằng bé tóc lưa thưa ở bên ngoạc mồm cười:" Để đầu trọc như cháu là xong rồi." Lão thái bá chưa đá, thằng bé đã ôm mông nhảy tưng tưng la hét, mọi người cười phá lên. Tả Quý cười:" Dễ lắm, lão hủ cho bà phương thuốc này, đem đun nước gội đầu, sau đó để tóc tự khô, đừng rửa lại bằng nước sạch, tối ngủ lấy khăn quấn đầu, đến mai lão hủ đảm bảo chấy rận cùng trứng trên đầu chết sạch. Cứ yên tâm, loại thuốc này lành, không độc." Lão thái bá mừng lắm:" Thật thế sao, tạ ơn lão lang trung nhiều, vậy tiền thuốc ..." Tả Quý xua tay cắt lời:" Đây chỉ là mẹo nhỏ có đáng gì, lão hủ không có dược liệu thích hợp ở đây, bà tự tìm lấy dùng là được." " Thế thì may quá, ngài đúng là lão thần tiên nhân đức, thực sự có lòng mà."