Chương 029: Người bệnh không tin, thần y cũng chịu. (2)
Ta Là Tiểu Lang Trung
Mộc Dật03-02-2025 14:32:28
Tả Thiếu Dương hiểu điều này, cho nên gật đầu:" Chính là gia phụ."
Đồng thời trong đầu nhanh chóng tính cách che trời vượt biển xử lý chuyện này chứ cha y chữa sao nổi.
" A, té ra là lệnh tôn đại nhân, không biết lệnh tôn hiện ở đâu? Xin lão nhân gia thương xót, cứu nhi tức phụ của lão." Nhi tử đã giỏi thế này, cha tất nhiên càng hơn mấy bậc, lão giả hỏi vội:
Tả Thiếu Dương chỉ tay:" Cha ta ở hiệu thuốc cách đây không xa, hiệu thuốc nhà ta mở, tên là Quý Chi Đường."
Một lão phụ nghe vậy thì ghé tới nói nhỏ:" Thúc thúc, cháu từng tới Quý Chi Đường xem bệnh, lang trung họ Tả, kê đơn chẳng ra sao, lần trước cháu bị ho, nghe nói ông ta bán thuốc rẻ liền tới xem, uống mấy ngày không ăn thua, về sau dùng thuốc Nhân Thọ Đường mới hết."
" Phải đó." Một lão hán khác cũng nói:" Lão từng tới Quý Chi Đường rồi, bán thuốc xem bệnh thì rẻ thật, nhưng y thuật Tả lang trung không dám khen."
Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng từ ánh mắt bất tín nhiệm của họ, Tả Thiếu Dương đoán ra được, thái độ này y gặp nhiều rồi, không thể để tình hình xấu hơn, vội nói xen vào:" Các vị đại thúc đại thẩm đại ca đại tỷ, các vị không biết, cha ta có nhiều phương thuốc gia truyền, có thể trị được, vừa rồi chính cha ta bảo ta mang thuốc tới cứu."
Tuy thế những người này vẫn còn do dự không quyết, bàn tán tranh cãi với nhau.
Tay Tả Thiếu Dương vẫn xem mạch, thấy mạch đang mất dần, bực mình nói: " Nếu chư vị không tin vào y thuật cha ta thì thôi, dù sao chữa bệnh có ai đảm bảo được chắc chắn mười phần. Vị đại tẩu này mạng đã nguy cấp, vừa xong chỉ là tạm thời làm tỉnh lại để xem mạch thôi, chẳng bao lâu nữa sẽ hôn mê, khó lòng qua nổi đêm nay. Coi như ta lắm chuyện đi, cáo tử.
Thương xót nhìn sản phụ đau đớn lịm dần, Tả Thiếu Dương cắn răng đứng dây, chiêu lấy lui làm tiến này là cách cuối cùng rồi, người bệnh không tin tưởng, thần y cũng chịu thua.
Chiêu lấy lui làm tiến của Tả Thiếu Dương hữu dụng, hán tử trẻ cuống quít nói với lão giả:" Cha, để Tả lang trung chưa đi, ông ấy có bí phương tổ truyền, biết đâu chữa được."
Buồn cười vậy đấy, y học dựa vào kinh nghiệm, càng ngày càng tiến bộ, phương thuốc mới luôn cải tiến tốt hơn phương thuốc cũ, nhưng người ta mê tín vào hai chữ "tổ truyền","lâu năm" ," lâu đời". Nên nghe vậy có sức dụ hoặc lớn lắm, lão giả gật đầu:" Tiểu ca xin dừng bước, chúng tôi đi nhờ lệnh tôn ra tay cứu giúp."
Dứt lời ra lệnh mọi người khiêng ván lên.
" Được." Tả Thiếu Dương quay trở lại, hạ thấp giọng căn dặn:
- Có điều ta nói trước, tính khí cha ta cổ quái lắm, phương thuốc tổ truyền này không tùy tiện lấy ra dùng đâu, muốn cầu lão nhân gia ra tay cứu, phải nhớ mấy điều này.
" Tiểu cả cứ chỉ bảo." Lão giả ghé đầu tới gần lắng nghe.
" Trước tiên là thái độ phải thành khẩn, cha ta sẽ nói là không thể chữa được, không đủ khả năng, mọi người phải cầu khẩn, cha ta thương hại mới chịu cứu. Đối với phương thuốc cha ta kê, quyết không được bình phẩm gì cả."
Danh y có bản lĩnh thường cổ quái, chuyện này gọi là có tài thường có tật, mọi người gật đầu ngay.
Tả Thiếu Dương tiếp tục dặn:" Thứ đến là tuyệt đối không được nói đến bí phương tổ truyền, lão nhân gia cực kỳ kỵ húy người khác biết được mình có bản lĩnh này. Nhớ kỹ đấy."
Thất phu vô tội mang ngọc mà có tội, không sợ bị trộm chỉ sợ bị nhòm ngó. ai cũng hiểu chuyện này nên gật đầu tiếp.
" Lão nhớ rồi, mọi người cũng nhớ kỹ đấy, không được làm hỏng việc." Lão hán dặn đám đông xong, chắp tay với Tả Thiếu Dương:" Tiểu ca, chỉ cần lệnh tôn cứu được nhi tức phụ, cho dù bán nhà đi lão hán cũng sẵn lòng."
Trong mắt họ thuốc cứu mạng thì tất nhiên phải là thứ dược liệu quý như tuyết liên, nhân sâm gì đó, không thể ít tiền được, hơn nữa còn là phương thuốc tổ truyền càng tốn.
Lão thái bà đằng sau nghe vậy la lên:" Không được, vì cứu một mình nó mà khiến cả nhà phải ra đường uống gió à?"
" Mẹ!" Hán tử trẻ gấp giọng nói:" Đây là mạng người đó, mẹ nói gì kỳ vậy?"
" Mạng tức phụ mày là mạng người, mạng mẹ mày thì không phải à? Mày bán nhà bán đất cứu nó để rồi mẹ mày chết đói sao, mày hiếu thuận quá nhỉ? Người xưa nói cấm sai mà cưới tức phụ rồi thì quên mẹ đẻ." Lão thái bà rít lên như rắn:
Sản phụ nằm trên ván nghe thấy bọn họ cãi nhau, nước mắt rơi lã chã.
Tả Thiếu Dương điên người với lão thái bà này:" Cứu người quan trọng nhất, chuyện tiền nong tính sau đi."
Hán tử trẻ không dám cãi mẹ, đang đau khổ, lập tức gật đầu vâng dạ, nhìn Tả Thiếu Dương
Lão giả nghe lão bà nói vậy, cũng thấy mình kích động lên tỏ thái độ như thế là không ổn, không thể vì cứu nhi tức mà làm cả nhà không còn đường sống, nghe Tả Thiếu Dương nói vậy thì mừng rỡ nói thuận theo:" Phải, phải, cứu người trước, cứu người quan trọng, chuyện tiền nong tính sau."
Thế là cả một đoàn người lại lục tục quay đầu kéo nhau tới Quý Chi Đường.
Tả Quý vẫn thế, dù trời chiều xế bóng chẳng còn hi vọng gì có khách tới, ông là người tự luật bản thân cao, chưa tới giờ đóng cửa luôn ngồi đúng vị trí của mình sau quầy, mắt khép hờ dưỡng thần. Chợt nghe tiếng bước chân gấp áp, ngẩng đầu lên thấy nhóm người khi nãy chạy qua cửa nhà mình, chỉ khác chăn vén lên, trên cáng là thiếu phụ mặt nhăn nhúm vì đau đớn, không khỏi đứng dậy ngạc nhiên:" Chư vị ..."
Chưa dứt lời hán tử trẻ quỷ sụp xuống:" Lão lang trung, cầu xin ngài cứu tức phụ của tôi."
Tiếp ngay theo đó mấy người còn lại cũng quỳ xuống khóc lóc, lão giả vái liên hồi:" Lão lang trung, xin ngài cứu nhi tức phụ lão, thai nó chết trong bụng không ra được, cầu tới Nghê lang trung của Huệ Dân Đường rồi, đều vô ích, nghe nói lão lang trung có ..."
Nói tới đấy nhớ tới lời Tả Thiếu Dương dặn tuyệt đối không được nói tới chữ bí phương tổ truyền, nuốt lại vào bụng, sửa lời:" Nghe nói ngài y thuật cao minh, nhất định phải cứu nhi tức của lão."