Chương 016: Bán giá trên trời.

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:28

Tả Thiếu Dương đi vào đang không biết bắt chuyện với ai thì một hóa kế đi tới:" Xin hỏi ngài tới xem bệnh hay ... Ấy, không phải Tả thiếu gia của Quý Chi Đường sao?" Không ngờ người này nhận ra bản thiếu gia, đấy gọi Tả thiếu gia có phải vừa tai không, Tả Thiếu Dương ưỡn ngực lên giọng đại thiếu gia:" Đúng, đi ngang qua tạt vào nhìn một cái, không hoan nghênh à?" " Nào dám ạ, mời còn không được ấy chứ." Hóa kế này rất khéo ăn nói:" Ngài tới xem bệnh ... Phì phì, tiểu nhân nói sai rồi, Tả lang trung là danh y của Hợp Châu, thiếu gia sao cần tới đây xem bệnh. Hì hì, không biết Tả thiếu gia tới có việc gì?" " Ta tìm chưởng quầy." Muộn rồi Tả Thiếu Dương không vòng vo với hắn: " Đại chưởng quầy đang ở trong hoa sảnh khám bệnh cho khách quý, Nhị chưởng quầy đang ngồi ở quầy, mời thiếu gia." Hỏa kế đưa tay mời: Huệ Dân Đường này có hai chưởng quầy, Đại chưởng quầy là danh y Nghê đại phu, Nhị chưởng quầy là đệ đệ ông ta, phụ trách chăm lo làm ăn của hiệu thuốc. Tả Thiếu Dương bước vào trong, người bệnh và hòa kế khác không có mấy ai chú ý tới y, hiển nhiên chỉ người trong nghề mới biết cha y mở hiệu thuốc. Nhị chưởng quầy tuổi chắc khoảng chừng tuổi Tả Quý có điều trông hồng hào có da có thịt hơn nhiều, mặc áo chất liệu vải mềm cao cấp, ông ta nhướng mắt nhìn Tả Thiếu Dương đi tới, lại cúi đầu tiếp tục xem sổ sách, giọng kéo dài lạnh nhạt hòi:" Là thiếu gia Quý Chi Đường à, tới đây có chuyện gì?" Không được tỏ ra kém khí thế, như thế mới không bị ép giá, kinh nghiệm thời sinh viên đi cầm đồ bảo Tả Thiếu Dương như vậy, ung dung lấy xạ hương đặt lên bàn, hất hàm nói:" Ta muốn bán thứ này, hiệu ông mua không?" Nhị chưởng quầy "ồ" một tiếng, khóe mắt đưa một cái, giọng càng nhạt hơn nước lã:" Tả thiếu gia tới hiệu chúng tơi chơi đùa đấy à?" Tả Thiếu Dương thầm nhủ lão già này bản lĩnh ép giá quá cao đi, diễn như thật ấy:" Không đùa, đùa làm gì, ta muốn bán thật." Nhị chưởng quầy lúc này mới ngồi thẳng dậy:" Tả thiếu gia thiếu tiền tiêu vặt nên lấy trộm của hiệu thuốc trong nhà ra hả?" " Ông nói thế là ý gì?" Tả Thiếu Dương không hiểu vì sao ông ta nói thế, nhấn mạnh:" Cho ông biết, thiếu gia ta lên núi hái thuốc săn được đấy." Nhị chưởng quầy cũng ngớ người trông Tả Thiếu Dương cũng không giống đùa, nhìn hỏa kế, hỏa kế lắc lắc đầu, ý nói không biết gì, ông ta thở dài:" Lão phu nói thế này nhé, Tả thiếu gia có muốn chút tiền tiêu cũng nên lấy nhân sâm gì đó mà đem bán chứ, có điều thứ đó trông tuy giống củ cải, nhưng quý đường chắc không có nổi đâu." Tả Thiếu Dương nghe ra ý mỉa mai trong đó, có hơi nghi hoặc:" Nói vào chuyện chính đi, rốt cuộc có mua không?" " Mua chứ, mở hiệu thuốc thì tất nhiên mua thuốc, dù đắt hay rẻ, chỉ cần thuốc là mua." Nhị chưởng quầy đủng đỉnh nói:" Thứ này Tả thiếu gia định bán bao nhiêu?" Tả Thiếu Dương nào biết giá thế nào, sợ mình nói hớ, cố tình ra vẻ hiểu biết:" Ông ra giá đi." Nhị chưởng quầy hơi nhếch mép cười, mang vài phần chế nhạo, đặt bút lên giá, xòe mười ngón tay ra:" Bằng này." " 10 lượng bạc?" Tả Thiếu Dương lúc nãy tính tiền dược liệu cho Triệu Tam Nương thầm so với giá cả vị thuốc tương ứng thời hiện đại, hiện giờ nắm được phần nào vật giá thời này, tuy không thể nói chính xác vì giá cả mỗi thời mỗi khác, nhưng chịu khó đối chiếu nhiều vị thuốc một chút thì y ước chừng được tương đối: Đáng lẽ lấy gạo ra quy đổi thì chính xác hơn, nhưng y nào biết giá gạo thời này. Dù sao thì theo tính toán của Tả Thiếu Dương, 10 lượng bạc tính qua có thể tương đương với 50. 000 NDT, mà xạ hương hoang dã đáng giá 100. 000 NDT, tức là phải được 20 lượng. Đương nhiên chỉ là ước chừng vì giá cả phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa, tạm thời chấp nhận vậy đã, giải quyết mối lo tiền thuê nhà rồi tính sau. Nghĩ như vậy Tả Thiếu Dương vờ vịt thở dài:" Các người cũng quá bất nhân rồi, xạ hương tốt thế này mà mua 10 lượng, thôi 10 lượng thì 10 lượng, đưa tiền đây." Nói rồi xòe tay ra hướng về phía trước, lòng nghĩ tới thiếu nữ lấy củi có khuôn mặt ngăm đen với hàm răng trắng kia, ân tình này ghi nhớ rồi, khi nào có cơ hội sẽ báo đáp đầy đủ. Nhị chưởng quầy ngớ ra một lúc rồi phì cười:" Tả thiếu gia, cậu chưa tỉnh ngủ à? Ở đâu ra xạ hương giá 10 lượng?" " Vậy thì bao nhiêu, chẳng lẽ định mua 1. 000 đồng, các người ép giá khiếp quá đấy." Tả Thiếu Dương hết sức bất mãn: " Hừ, cái gì mà 1. 000 đồng, nghèo tới điên rồi à? Là 10 đồng." Nhị chưởng quầy không giữ được bình tĩnh cười nhạo nữa:" Là mười đồng, mười đồng tiền ấy." " Sao?" Tả Thiếu Dương đứng bật dậy, giọng hơi lớn làm không ít người bệnh nhìn y, vội áp giọng xuống:" 10 đồng? Ông có nhầm không? Đây là xạ hương, xạ hương hoang dã chính tông đấy." Nhị chưởng quầy nhìn y với vẻ hết sức ngán ngẩm không biết nói gì:" Cậu đùa vui quá đấy, xạ hương không phải hoang dã thì đâu ra, trừ khu săn bắn của hoàng gia chứ thiên hạ làm gì có ai đi nuôi xạ hương." " Đã biết thế mà ông còn trả 10 đồng, ông không thấy thẹn với lòng à?" Tả Thiếu Dương đỏ mặt tía tai nói: Nhị chưởng quầy lắc đầu thương hại, rời ghế rút một cái ngăn kéo ra, nắm một nắm đặt lên bàn:" Đây, xạ hương đây, Tả thiếu gia nếu trả 12 đồng một cái thì lão phu bán hết cho cậu." Tả Thiếu Dương choáng váng, cầm lên xem, đúng là xạ hương, nhìn kỹ, thật sự là xạ hương chính tông, chất lượng không thua cái của y, mấy cái khác đều thế, lắp ba lắp bắp:" Thực sự . . chỉ ... có có 10 đồng thôi à?" " Phải, nếu Tả thiếu gia cần, 11 đồng lão phu cũng bán, chúng tôi bán buôn đấy, nói thực nhé, hiệu này nhập xạ hương với giá 9 đồng, tính ra là giá cao nhất toàn Hợp Châu này rồi. Hôm nay nếu không phải Tả thiếu gia đích thân tới nơi thì lão phu không trả giá 10 đồng đâu, nếu là người khác, dứt khoát 9 đồng, không hơn không kém."