Đưa mắt tiễn bà giáo già mang thuốc đi rồi, Tả Thiếu Dương khẽ buông một tiếng thở dài, lại ngồi về ghế, cầm lấy cuốn sách Đại từ điển phương thuốc Trung y đặt trên bàn, lật trang đã đánh dấu ra, thong thả xem tiếp, lòng dần dần lắng xuống, chìm đắm vào thế giới riêng.
Tả Thiếu Dương thích xem sách, suốt cả thời đại học y cắm mặt vào sách, gần như toàn bộ thời gian của y đều đắm mình trong sách, có thể nói sách gối đầu giường. Thuộc lòng các bài thuốc, thuộc lòng điển tịch, sách giáo khoa Trung y bị lật nát luôn.
Thành tích học tập của Tả Thiếu Dương luôn rất tốt, phương pháp học mà y tổng kết ra chỉ có, đọc thuộc lòng! Y tin rằng sách tới khi dùng mới biết là ít, Trung Y càng như thế, trong lòng phải có vạn cuốn sách để tới khi cần mới đủ dùng. Không phải Tả Thiếu Dương đọc sách để sau này nghiên cứu, làm học vấn, mà vì tương lai hành y, y luôn khao khát chữa bệnh cứu người.
Bên ngoài cửa sổ phủ mây đen, tầng mây đen kìn kịt cứ như là đè ngay xuống cửa sổ vậy. Xem chừng lại sắp có một đợt gió tuyết lớn đang đến.
Đã tới giờ tan ca, Tả Thiếu Dương cẩn thận tắt máy sưởi ở góc phòng đi, khi đi đóng cửa sổ thì y nghe thấy tiếng cuồng phong hoành hành bên ngoài tòa nhà khám bệnh rồi, còn lẫn trong đó một thứ âm thanh khiến người ta khiếp sợ, không nói ra được là cái gì.
Khóa chặt cửa sổ, Tả Thiếu Dương dựng cổ áo lên che chắn gió lạnh buốt xương, cổ rụt lại, sải bước đi nhanh qua đại sảnh đã trống không, hướng về phía cửa chính. Xuyên qua cửa kính đại sảnh không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nữa, cái âm thanh làm người ta rợn người kia càng lớn.
Tả Thiếu Dương không khỏi lo lắng, do dự chốc lát, y vẫn vén rèm cửa dày nhìn ra ngoài, chỉ thấy bầu trời đen kìn kít, bốn bề u ám, không nhìn thấy ai hết, gió lạnh cứ ra sức luồn vào cổ. Dù sao căn phòng y thuê cách bệnh viện không xa, ngay bên kia đường thôi, chạy ù một cái là tới, về nhà chui vào chăn ấm là ổn. Nghĩ Thế Tả Thiếu Dương vén rèm lên chạy thật nhanh.
Đột nhiên trên bầu trời có một cái vòi rồng cuốn xuống, tựa như một bàn tay thò ra từ bầu trời, tóm lấy Tả Thiếu Dương, dễ như tóm một hạt bụt, chớp mắt hút y vào trong mây đen, chỉ để lại một tiếng thét kéo dài.
Lốc xoáy đủ màu.
Tả Thiếu Dương chỉ cảm thấy thân thể của mình không ngừng quay cuồng bên trong.
Chẳng biết trải qua bao lâu y bắt đầu rơi xuống, mây đen dày đặc dần tan đi, Tả Thiếu Dương nhìn thấy rặng núi, rặng núi tuyết trắng phau phau, dựng đứng như dùng rìu chặt vậy, giữa hẻm núi là tuyết trắng và tùng bách thâm đen. Thân thể của y đang rơi xuống mỗi lúc một nhanh.
Không xong! Không xong! Rơi từ độ cao thế này chết là cái chắc, Tả Thiếu Dương liên tục quơ loạn hai tay nhưng không tóm được bất kỳ cái gì. Mắt thấy rặng núi ngày một gần, thân thể y lao xuống vun vút như đá nặng ngàn cân.
Xong rồi, rơi thế này thì có mà nát bét.
Á á á á á ...
Tả Thiếu Dương hét lớn, sợ hãi quá độ làm hai mắt y tối sầm, không biết cái gì nữa.
Không biết qua bao lâu.
Tả Thiếu Dương nghe thấy có người khóc bên cạnh, gọi cái gì đó nghe không rõ lắm, hai tai chỉ thấy ù đặc, loáng thoáng như không chỉ có một người đang gọi.
Trước mắt vẫn tối đen như mực, lưng hình như nằm trên nền cứng, vậy là mình ngã xuống rồi sao, chưa chết à? Chỉ là độ cao đó mã ngã xuống, chết là may, không chết thành tàn phế mới là thảm. Tả Thiếu Dương muốn ngồi dậy kiểm tra tình trạng bản thân, nhưng đừng nói là ngồi dậy, tới mở mắt ra không nổi.
Tả Thiếu Dương thấy khát, toàn thân nóng như lửa, gian nan lẩm bẩm:" Nước - tôi muốn uống nước."
Thần trí mơ màng, miệng Tả Thiếu Dương được người ta dùng vật cứng nạy ra, hàm y có vẻ cũng cứng đờ rồi, nước canh ấm đổ vào, từ lưỡi truyền tới cảm giác đắng ngắt. Tả Thiếu Dương ngay lập tức nhận ra đó là thuốc, sao lại là thuốc chứ, lưỡi chỉ nhúc nhích được chút ít, nước canh chảy theo cổ họng vào dạ dày, cổ ngứa ngáy không sao chịu đựng nổi, y muốn ho thật mạnh, nhưng tế bào toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Hết thìa này tới thìa khác, chẳng biết bao lâu, nước canh đắng ngắt đổ vào miệng y mới dừng lại, tiếp đó có người dùng khăn lau hết nước canh trào ra mép, bên tai có những tiếng thì thầm nho nhỏ, tiếng thở dài, có cả tiếng khóc nữa. Tả Thiếu Dương chẳng biết chuyện gì, chỉ thấy đầu nặng trình trịch, lại mơ hồ ngủ tiếp.
Tiếp tục không biết qua bao lâu, miệng Tả Thiếu Dương lại bị người ta nạy ra, thần trí sau thời gian dài ngủ say dần tỉnh táo lại, y muốn mở mắt ra xem mình đang ở đâu, nhưng mi mắt như nặng ngàn cân, không sao mở ra được, lần này đút vào miệng không phải nước canh đắng nữa, mà là nước chào nhàn nhạt, uống vào miệng vài ngụm, y mới có chút sức lực, suy nghĩ dần tỉnh táo trở lại.
Lúc ấy cậy mạnh cái gì chứ, thời tiết như vậy cứ ở trong bệnh viện có phải hơn không, cắm đầu chạy ra ngoài để đến nông nỗi này.
Chắc là mình đang ở trong bệnh viện nhỉ, hết cho uống thuốc lại cho ăn cháo nữa, phải là người hiểu y thuật đang chăm sóc mình.
Mới chỉ ăn được vài thìa thôi thì người đút cháo kia dừng lại, chưa đủ mới chút xíu cháo đó khác nào gãi ngứa chứ, tỉnh táo lại một cái, cảm giác đầu tiên của Tả Thiếu Dương là đói, đói tới cồn cào. Y muốn ăn thêm, nhưng cơ thể không nghe y chí sai bảo, lạ lẩm như không phải của mình vậy ...
Á, Tả Thiếu Dương hét lên trong đau đớn, tiếng thét không thoát ra được bên ngoài, trong đầu bùng nhùng như có tiếng nổ lớn, từng cơn đau không sao tả siết, đau tới mức làm la hét, nhưng cổ họng chỉ truyền ra được những tiếng ư ử, rồi hình như xung quanh ồn ào nhốn nháo, chắc là đi gọi bác sĩ rồi.
Tả Thiếu Dương vừa tỉnh táo một chút đầu óc dần mơ hồ, nhìn thấy mẹ nằm trên giường bệnh, nắm chặt tay nhỏ nhắn gầy gò của mình, cười nói ... Sống thật kiên cường, bất kể thế nào đừng bỏ cuộc, sống thật tốt con nhé!
" Cha, mẹ ... !" Tả Thiếu Dương liên tục lẩm bẩm, nước mắt trào ra bên khóe: