Thấy hai người vì mình mà tranh chấp, bà giáo già ở phía sau vội xen vào, cười hòa giải:" Bác sĩ Vương, anh thực sự hiểu lầm rồi, cậu ấy không thêm thuốc bừa bãi vào đơn của anh, là do tôi yêu cầu thêm vào đấy, cậu ấy cũng có ý tốt thôi mà, sợ thuốc này tác dụng phụ quá lớn, tôi thì bệnh lâu năm, sức yếu, cho nên ..."
Chủ nhiệm Vương không nghe khuyên can, vẫn hùng hổ như muốn đánh người ta:" Nếu cần thêm thì tôi không biết thêm à? Cần gì cậu ta lắm chuyện?"
Người trong phòng khác nghe thấy tiếng cãi vã đều chạy ra xem trò vui. Đang ồn ào không ai chịu thua ai thì cuối hành lang có một giọng nói già nua truyền tới:" Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe giọng là biết giám đốc bệnh viện tới rồi, giám đốc hôm nay vừa vặn tới bệnh viện khám bệnh, nghe thấy bên ngoài cãi nhau, cho nên theo đi tới nơi phát ra tiếng động.
Chủ nhiệm Vương lớn giọng nói trước:" Giám đốc, anh tới thật đúng lúc, anh phán xử hộ chuyện này xem, tôi kê đơn thuốc, phòng thuốc lại tự ý thêm thuốc vào trong đơn của tôi, nếu như xảy ra chuyện thì ai phụ trách."
Chuyện này vi phạm nguyên tắc một cách nghiêm trọng rồi, giám đốc đanh mặt chất vấn Tả Thiếu Dương:" Sao cậu dám tùy tiện thêm thuốc vào trong đơn hả? Ai cho cậu cái quyền đó."
Đúng là ăn không nói có, trắng trợn trơ tráo, Tả Thiếu Dương phải nén giận xuống, từ tổn giải thích:" Giám đốc, chủ nhiệm Vương kê đơn Ngô thù du thang cho dì đây, dì đây uống vào liền bị chóng mặt tức ngực buồn nôn, tôi mới kiến nghị dì ấy tới tìm chủ nhiệm Vương để thêm một vị hoàng liên vào. Hoàng liên và ngô thù du tương khác, có thể giảm bớt tác dụng phụ kia. Tôi không hề tự tiện thêm thuốc vào đơn ... Giám đốc xem đi, thuốc đã được bốc xong gói lại để ở bên này, làm theo đơn thuốc của chủ nhiệm Vương ... Giám đốc xem tôi có tự ý thêm cái gì vào không?"
Giám đốc cầm lấy đơn thuốc, lại tháo gói thuốc đặt trên bàn ra xem, sắc mặt hòa hoãn hơn:" Ừ, hoàng liên dùng với ngô thù du đúng là giảm thiểu tác dụng phụ ..."
Ở đây đều là bác sĩ cả, đúng sai nghe một cái cũng hiểu ngay, hơn nữa người ta đúng là không cho thêm thuốc vào đơn, làm sao mà nổi khùng lên như vậy?
Cái tự tôn kỳ lạ của chủ nhiệm Vương bị đụng chạm, càng như thế hắn càng thêm căm hận:" Giám đốc, trong Ngô thù du thang không có vị hoàng liên này, tôi không thêm vào cũng không sai chứ?"
Tả Thiếu Dương lành tính đến mấy cũng bị sự cố chấp của người này chọc giận:" Sai thì không sai, nhưng bệnh nhân uống thuốc không dễ chịu?"
" Thuốc nào mà cần uống vào dễ chịu, có biết câu thuốc đắng giã tật không?"
" Có thuốc ngọt cũng giã được tật vì sao không dùng?"
" Tôi dùng hay không cũng không tới lượt cậu nói, cậu nghĩ mình là cái thá gì, một thằng bốc thuốc."
Tranh cãi tới mức này không đơn thuần vì đúng sai nữa rồi, mà vì giữ tự tôn của bản thân, giám đốc già sống đủ lâu nghe ra, xua tay quát:" Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng tranh cãi nữa, chủ nhiệm Vương kê đơn không sai, không thêm hoàng liên cũng không vi phạm quy định. Kiến nghị của Tiểu Tả cũng là do lòng tốt, thêm vào vị thuốc này cũng không hại gì, cả hai đều không sai."
Chủ nhiệm Vương không nói nữa, nhưng vẫn cứ gườm gườm nhìn Tả Thiếu Dương, rõ ràng không định bỏ qua, giám đốc cau mày, nói với Tả Thiếu Dương:" Có điều Tiểu Tả này, sau này gặp loại chuyện như vậy, đừng có nói trước mặt người bệnh, nếu không dễ gây ra hiểu lầm. Nhỡ người ta cho rằng bác sĩ kê sai đơn thuốc rồi làm ầm ĩ lên thì sao nào, có phải là gây ảnh hưởng không tốt không?"
Tả Thiếu Dương thấy giám đốc nói đúng, đâu phải ai cũng hiểu lý lẽ, gặp phải người nóng tình thì mình gây phiền hạ lớn:" Vâng thưa giám đốc, tôi hiểu rồi."
Giám đốc già quay sang xoa dịu chủ nhiệm Vương:" Lão Vương, anh đừng để ý quá, người trẻ tuổi mà, làm việc thiếu suy xét chút thôi."
" Cậu ta mà thiếu suy xét à?" Chủ nhiệm Vương chiếm được chút lý không tha cho người ta, hắn được thể lấn tới:" Giám đốc, vừa rồi thằng nhãi này còn trách móc lãnh đạo bệnh viện đối xử với hắn không tốt, đưa vị đại thần y hắn xuống phòng thuốc làm bốc thuốc, hắn nói hắn có giấy phép hành y rồi, đáng lẽ ra phải ngồi kê đơn bốc thuốc."
" Ai tự nhận là đại thần y, đừng có mà ..." Đúng là loại tiểu nhân ngậm máu phun người, Tả Thiếu Dương suýt không kìm được cho hắn một cái tát, loại người nhân cách thối nát thì làm sao còn hành y cứu người.
" Thôi, thôi!" Giám đốc nhìn ra, nói trước:" Tiểu Tả, công tác phòng thuốc cũng rất quan trọng, Bệnh viện Trung y của chúng ta dù là chẩn bệnh, phòng thuốc, kiểm nghiệm, phòng bệnh, dù là khâu nào cũng không thể thiếu. Bây giờ phòng thuốc có mấy người, chỉ mỗi cậu là tốt nghiệp Đại học Trung y, nhân tài hiếm có, cậu cứ yên tâm công tác, làm tốt công việc ở phòng thuốc! Cậu còn trẻ, tiền đồ rộng lớn, tổ chức sẽ căn cứ vào năng lực và biểu hiện của mỗi người để an bài công tác thích hợp. Thế có được không?"
Nghe giám đốc lên giọng quan liêu, Tả Thiếu Dương còn nói gì được nữa, gật đầu im lặng.
Viên giám đốc lại vỗ vai chủ nhiệm Vương, an ủi vài câu rồi kéo hắn đi, người vây quanh cũng giải tán, ai về chỗ người nấy.
Bà giáo già mang vẻ mặt áy náy đi tới:" Thực sự là ngại quá, vì chuyện của tôi mà khiến cho cậu phải chịu ủy khuất rồi."
Tả Thiếu Dương điều chỉnh lại tâm trạng, cười nói:" Không sao dì ạ, đây là thuốc của dì. Vị hoàng liên này không có đơn của bác sĩ, cháu không thể thêm có dì được, xin lỗi."
" Không sao cả, lại không phải chỉ chỗ các cậu mới có Trung dược, đợi lát nữa tôi tới nhà thuốc mua ít hoàng liên tự thêm vào là được, vừa rồi cậu nói là ba gam thôi đúng không?"
" Vâng!"
" Được rồi!" Bà giáo già thấy Tả Thiếu Dương mặt mày rầu rĩ, nhìn ra ngoài cửa một cái, đi tới gần một bước hạ thấp giọng nói:" Chàng trai đừng buồn, y thuật của cậu rất tốt, lòng dạ lại tốt, vừa rồi giám đốc cũng đã nói, cậu thêm hoàng liên vào Ngô thù du thang là đúng. Tôi xem ấy à, tên chủ nhiệm Vương ấy không biết đâu, hắn làm ầm ĩ lên là để che đậy thôi. Đừng nản chí, vàng sẽ luôn tỏa sáng, hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Làm cho tốt, cậu sẽ có tương lai!"
" Cám ơn dì ạ!" Tả Thiếu Dương gượng cười: