Chương 047: Khoản thu nhập bất ngờ.

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:27

Tả Thiếu Dương thò đầu nhìn, là miếng bạc vụn nhỏ bằng hạt đậu, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy bạc ở thời Đường, màu sắc hơi xỉn, nhìn chả khác gì miếng nhôm, nếu quẳng ở một góc thì chẳng ai nhận ra. Hiện giờ nhà quá cần tiền, Tả Thiếu Dương nuốt nước bọt:" Bao nhiêu vậy cha?" Tả Quý run giọng:" Đại khái được một lượng." Tả Thiếu Dương mừng rỡ, vậy là hôm nay thu nhập được 1. 100 đồng, tiến thêm một bước dài tới con số 3. 400. Tả Quý rất cao hứng, hiếm có một lần cười toét miệng:" Ha ha ha, cha đánh giá thấp sự khảng khái của người ta rồi, vốn nghĩ rằng một cái túi tiền thế này, cùng lắm là hai trăm đồng, không ngờ còn có cả bạc vụn. Đi, hôm qua bảo mẹ con mua cho con cái chăn, con cứ dứt khoát không cần, nhìn con sáng nay là biết đêm không ngủ ngon, vậy không được, giờ chúng ta có tiền rồi, đi mua chăn." " Không, con không cần." Tả Thiếu Dương đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích:" Trừ khi cha mẹ cũng mua một cái , nếu không dù chết lạnh con cũng không cần." " Cái thằng bé bướng bỉnh này." Tả Quý mắng vậy nhưng sự hiếu thảo của con làm ông vui vẻ:" Được, thì mua hai cái, dù sao cũng chỉ tốn 20 đồng, phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, nếu không cha con ta mà đổ bệnh thì hỏng hết." Tả Thiếu Dương cao hứng chứ, y cũng đang khổ não tối nay sống ra sao đây, rượu thì hết rồi, chịu đựng thêm một đêm nữa thì chết mất. Bây giờ không phải lo nữa, đi tới ngõa thị, nơi này bán đủ thứ tạp nham, cũng có bán chăn đệm. Chợ chiều vắng tanh, hàng quán gần như dọn dẹp gần hết, lác đác vài người vội vội vàng vàng về nhà chuẩn bị cơm tối, Tả Thiếu Dương đưa mắt liếc về vị trí bán củi, chẳng còn ai, chợt nhớ lúc nãy trên đường về đã gặp cô nương ấy rồi, hiển nhiên không thể có mặt ở đây, còn chưa biết tên nàng, lần sau gặp nhất định phải hỏi. Nơi bán chăn đệm là một cửa hiệu rìa ngõa thị, cho nên vẫn còn mở cửa kinh doanh. Mặc dù quyết định bỏ 20 đồng mua chăn, Tả Quý cũng vẫn tiết kiệm hết mức có thể, hỏi khắp cả dãy, cuối cùng chọn một hiệu rẻ nhất, chỉ mất có 17 đồng. Tả Thiếu Dương ôm cái chăn nằng nặng, sờ một cái, bên trong xào xạo, hỏi:" Cha, bên trong là cái gì thế?" Tả Quý đáp:" Có thế mà không biết, rơm khô đấy." " Rơm khô sao ạ?" Tả Thiếu Dương ngớ ra, đúng vậy, dù là vải sắn hai lớp thì cũng chẳng làm chăn được, bên trong phải nhồi cái gì đó, bông thì hình như thời này chưa phổ cập, nhà nào có điều kiện thì dùng bông tơ tằm hoặc là lông thú, bách tính tất nhiên không dùng nổi, căn cứ vào năng lực kinh tế mà thêm vào, kém nhất là rơm khô, khá hơn chút là vải nhung vụn, thêm chút nữa là bông tơ đen. Với hiện trạng kinh tế gia đình y hiện này không có lựa chọn khác. Ôm cái chăn về nhà, Tả Quý bảo thê tử và con mang tiền trả gấp cho Triệu Tam Nương, trên đường về Tả Thiếu Dương bị ngã mấy lần quần áo bẩn hết cả, phải chuẩn bị nước để ăn xong còn tắm rửa, Hồi Hương theo mẫu thân đi trả nợ. Triệu Tam Nương lấy cân cân xong, miếng bạc vụn đó được một lượng ba, thêm vào 200 đồng, tổng cộng là 1. 500 vậy là còn thiếu 2. 100 đồng nữa. Lương thị nài nỉ Triệu Tam Nương cho hoãn thêm nữa, thế nhưng thực sự họ tình nhầm, trước kia mãi không trả được tiền, bây giờ người ta vừa ra tối hậu thư một cái thì tiền trả liền tục, người ta sẽ nghĩ gì đây? Đương nhiên cho rằng mình thúc ép có hiệu quả, nên trước tiên cảm tạ Tả Quý trị được bệnh đau dạ dày, nhưng kỳ hạn trả tiền thì dứt khoát không nới lỏng thêm chút nào nữa. Mẹ con Lương thị đành về hiệu thuốc, vốn tưởng rằng lần này sẽ dễ nói chuyện hơn một chút, không ngờ vẫn một ly không rời nên thất vọng lắm. Lương thị về nhà xin lỗi trượng phu, Tả Quý phất tay nói:" Không phải lỗi của bà, cũng không thể trách người ta được. Nếu như không tính chuyện tình cờ gặp được vị tài chủ kia thì tới hương thôn vẫn là cách làm đúng đắn, người xem bệnh không ít, cho dù 30 này chúng ta không trả được tiền thuê nhà thì về sau cha con ta đi làm linh y vẫn đủ kiếm sống, sinh kế sau này sẽ không thành vấn đề nữa." Xem ra đi một chuyến làm Tả Quý thay đổi rất nhiều, tâm tình mọi người thoải mái hơn, có nói có cười kể chuyện xảy ra trong ngày. Trước lúc ăn cơm Tả Thiếu Dương lấy con sóc ở trong lòng ra, con sóc đói kêu chít chít loạn cả lên, nữ nhân luôn thích con vật bé nhỏ đáng yêu. Hồi Hương thích thú hỏi:" Đệ đệ, bắt sóc non làm gì, kiếm con thỏ hoang có phải vui không?" Tả Thiếu Dương xoa nhẹ đầu nó:" Người ta tặng đệ, nuôi chơi." Hồi Hương cười trêu:" Đệ bị ngốc à, nhà mình còn chẳng đủ ăn lại nuôi chơi." " Nó thì ăn được bao nhiêu chứ, hơn nữa lại không ăn lương thực, chỉ ăn mấy thứ quả như thông, dẻ gì đó." Tả Thiếu Dương lấy quả thông hái trên đường ra, dùng chạy đập vỏ, lấy nhân đút cho con sóc. Con sóc mới sinh chưa lâu, mắt nửa nhắm nửa mở, mũi ngửi thấy mùi thức ăn liền lóng ngóng lấy chân trước ôm nhân quả, nhưng không biết cách đưa vào miệng, lúng ta lúng túng trông vô cùng tức cười. " Ăn đi nhóc." Tả Thiếu Dương đưa nhân quả tới bên miệng nó, nhưng nó vẫn không chịu ăn:" Mày làm sao thế, ăn đi chứ, măm măm nào, hay mày không thích ăn quả thông?" " Đồ ngốc, vậy mà đòi nuôi nó." Hồi Hương ngồi nhìn đệ đệ vất vả làm "gà trống nuôi con" một hồi mới chịu lên tiếng:" Mắt nó còn chưa mở chứng tỏ vẫn phải bú sữa, chưa ăn được mấy thứ quả này đâu." " Bú sữa?" Tả Thiếu Dương hiểu ra:" Nhưng mà sóc mẹ bị chồn cắn chết rồi, lấy đâu sữa cho nó bú bây giờ." Hồi Hương chỉ bảo:" Thì kiếm sữa khác, ví như sữa chó mèo gì đó ấy." Tả Thiếu Dương vỗ tay:" Phải rồi, ý này hay, trước kia đệ nghe kể chuyện hổ con sinh ra không có mẹ, nhân viên sở thú kiếm chó mẹ cho hổ con bú." " Nhân viên sở thú là cái gì?" Cái này không cách nào giải thích rồi, Tả Thiểu Dương lỡ lời phải lảng đi:" Tỷ tỷ, nhà ai có chó mèo mới sinh?" Hồi Hương nghiêng đầu nghĩ một lúc, nghĩ không ra:" Làm sao tỷ biết, mà quanh đây hình như chẳng có đâu, đã bảo người ăn còn chưa đủ lấy đâu ra nuôi chó với chả nuôi mèo."