Chương 020: Đêm lạnh khó ngủ. (2)

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:28

Nhìn trái ngó phải, rốt cuộc phát hiện ra một cái thang gỗ ở bên kho thuốc, liền lấy gác lên. Tả Thiếu Dương cầm đèn từ từ len lên thang gỗ nhỏ, trên đó là gác xép, sát trần luôn, lại nhỏ, không thể đứng thẳng, gác xép đặt một cái giường đơn, loại cực nhỏ trở mình cũng phải cẩn thận, đó chính là chỗ ngủ của y đấy. Giường trải đệm cũng bằng vải sắn, một cái chăn mỏng manh, dưới đệm lót cỏ, bò lên một cái là kêu rào rạo. Đầu giường có đóng cái tấm ván, đặt vài cuốn sách, để đèn dầu lên ván, mấy ngày trước y chẳng có tâm trạng nào xem mấy thứ này, bây giờ mới mở ra, chữ nhỏ ngay ngắn, rất cứng cỏi, giống tấm biển hiệu nhà y, hẳn là bút tích của cha y rồi. Thời đó công nghệ in ấn rất hạn chế, sách vở truyền bá cơ bản là nhờ chép tay, thậm chí là truyền miệng, sách in cực kỳ ít. Xem nội dung ghi trong sách, y nhận ra rất tạp, lấy từ ( Danh y biệt lục), ( Thương hàn luận), ngoài ra còn có ( Thần Nông bản thảo kinh), ( Hoàng Đế nội kinh), những thứ kiến thức này Tả Thiếu Dương đã thuộc lòng như cháo chảy lâu rồi, sách này không chỉ nội dung tàn khuyết mà nhiều chỗ còn sai nữa. Ngoài một số phương thuốc và lý luận Tả Thiếu Dương không buồn xem, còn có một số phương thuốc kinh nghiệm dân gian, sau này thất truyền. Tả Thiếu Dương mừng thầm, cho dù đem so với phương thuốc y biết thì không hiệu quả bằng, có điều. chỉ cần sách thuốc, là phương thuốc mới là y hứng thú rồi, cái danh tiếng mọt sách không phải để gọi xuông cho vui, dù chẳng phải là cách xưng hô hay ho gì, nhưng Tả Thiếu Dương thích đấy, muốn làm mọt sách cũng phải có cái đầu. Coi như sách giải trí để đọc đỡ buồn, đoán trước được rồi, bên trong sách toàn chữa mấy bệnh vụn vặt thường gặp thôi, chẳng có gì đặc sắc, thậm chí còn vấn đề rõ ràng. Dễ hiểu thôi mà, đây là sách chép tay, tổng hợp kinh nghiệm, khả năng còn từ nghe đồn, không có cơ cấu thẩm quyền thẩm hạnh xác nhận, sai sót trong đó là khó tránh khỏi. Nhiều phương thuốc trong đó đều là tổng kết kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm có tính ngẫu nhiên nhiều, không đáng tin. Càng xem càng phát hiện ra nhiều sai lầm, Tả Thiêu Dương không nhịn được lắc đầu. Lòng thầm nghĩ, cha y dùng những kiến thức này hành y trị bệnh, chẳng trách hiệu thuốc làm ăn chả ra sao, khiến tiền thuê phòng cũng không trả nổi. Thấy mấy cuốn sách nhỏ này bị thiếu trang, hiển nhiên là do người ta lật xem lâu rồi, dù sao chất lượng giấy không tốt. Chẳng biết có phải là sách cũ Tả Quý xem xong truyền lại cho nhi tử không, nếu là sách mới chép đưa cho Tả Trung thì người này xem ra cũng khắc khổ học tập đấy. Có điều học loại y thuật này dù có khổ công tới mấy thì cũng khó mà có thành tựu được. Đêm càng khuya trời càng lạnh, lạnh điên cả người, cái áo kép y mặc lại chẳng có tác dụng giữ ấm gì cả, ngón tay bị đông cứng tới gập lại cũng đau, Tả Thiếu Dương vẫn thong thả lật sách xem. Sau khi cảm khái một phen, đặt sách xuống, quỳ trên giường trải đệm, mấy hôm trước trời không lạnh như thế này, sáng nay mới đột nhiên có tuyết lớn, không biết chăn đệm này còn chống chịu nổi không nữa. Bên ngoài có tiếng chiêng báo canh xa xa truyền tới, giờ mới tương ứng tầm 9 giờ tối thôi, cú đêm như y bình thường phải 12 giờ đêm tới 1 giờ sáng mới đi ngủ, lúc ốm bệnh đầu óc lại mơ hồ chả rõ đêm ngày không tính, giờ khỏe rồi, sao ngủ sớm thế được, tuy ban đêm cấm đi lại, song đi loanh quanh gần nhà, có gì chuồn về cũng chẳng sợ. Tả Thiếu Dương không ý thức được hoàn toàn chuyện giới nghiêm ban đêm ngày xưa nghiêm túc thế nào. Tả Thiếu Dương cẩn thận xuống thang, lấy tay che một bên ánh sáng để cha mẹ không phát hiện ra, xem xét công cụ bào chế thuốc, rất đơn giản, cái này thì chắc hiệu thuốc nào cũng thế cả thôi. Tiếp đó rón rén đi xuống bếp, càng đơn giản, một cái bếp đắp bằng đất rất to, trên có hai cái nồi sắt một lớn một nhỏ, mở nắp ra, tất nhiên là trống không. Có hai cái lồng hấp trên tường, mở ra, trống rỗng nốt. Một cái sàng không trống, nhưng toàn là vỏ dâu mà y và Hồi Hương mang về, đã rửa sạch thái thành sợi rồi. Chum nước lớn nhỏ, chậu to chậu bé bỏ qua, đi tìm cái chạn gỗ, thấp lắm, qua rốn y một chút thôi, ngồi xuống xem xét, có bao bố nhỏ, y sờ thử, mềm mềm, mở ra, bên trong là bột mì đen. Chỉ có thế thôi, à còn, một ít củi ở góc tường nữa, không còn là bao đun vài bữa cơm là cùng. Tả Thiếu Dương dâng đèn dầu tới trước một cái cửa nhỏ, rút then ra, từ từ hé cửa, gió lạnh ùa vào, phụt một cái đèn tắt ngúm, trong phòng tức thì đen xì xì không nhìn thấy ngón. Gió lạnh làm Tả Thiếu Dương rùng mình da gà da cóc nổi từ gót chân tới đầu, biết mình sơ xuất, rất nhiều người trúng gió chính vì hành động tưởng chừng bình thường này. Y vội đóng ngay cửa lại, đợi chốc lát, chuẩn bị đầy đủ tinh thần mới mở ra thật chậm thật chậm, để không khí trong ngoài nhà không chênh lệch nhiều nữa mời thò đầu nhìn ra ngoài. Chỉ thấy ngoài kia cái ngõ nho nhỏ, trời tối nhìn không rõ, hai bên đều đen ngòm. Có điều mặt đường là tuyết trắng phau phau, ánh tuyết phản quang nên cũng mờ mờ nhìn thấy ở gần. Đối diện là bức tường gạch, cao tới hai trượng, không biết đằng sau là nhà ai, hẳn phải bề thế lắm. Tả Thiếu Dương mở cửa thật khẽ khàng, nhưng cánh cửa gỗ vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt ê răng, y vội dừng tay lại nghe ngóng, không thấy có động tĩnh gì trong nhà mới tiếp tục công việc, nhẹ hơn cả ăn trộm. Mở đủ cái khe lách qua, ra ngoài rồi, Tả Thiếu Dương chầm chậm đóng cửa lại. Thấy mặt lạnh buốt, Tả Thiếu Dương đưa tay sờ má, là tuyết, tuyết vẫn cứ rơi liên miên. Lại rụt đầu cho tay vào ống tay áo, ngó quanh quất, quyết định đi về phía phải trước. Tuyết đọng trên đường bị người đi lại dẫm thành băng, hơi trơn, y phải dùng một tay vịn vào tường, từ từ mà tiến. Chẳng đi được bao lâu thì hết tường, biến thành vách gỗ, phòng ốc cũng cũng thấp hơn nhiều. Tiếp tục đi về phía trước, ở góc tụt vào sực một mùi khai thối, không biết là nhà xí hay là tên vô văn hóa nào dùng tạm làm nhà vệ sinh "công cộng".