Tả Thiếu Dương lắc đầu khe khẽ:" Đệ không sao đâu ... sao đệ nằm đây, nếu ngã từ trên núi xuống tới tận chỗ này thì thương tích không thể nhẹ như thế mới đúng ..."
" Không sao là tốt ra, đã dặn đệ vừa mới ốm dậy chưa lâu, dù có phát hiện ra thuốc quý chăng nữa cũng không nên cố leo núi làm gì, lúc nãy nhìn đệ ngã xuống, tỷ tưởng đệ chết ... Phì phì! Tưởng đệ ngã xuống rồi, may mà chạm vào một cái cây nên dừng lại, tỷ không biết leo núi, đều nhờ cô nương này đi qua, cứu đệ xuống đấy!"
" Ồ!" Tả Thiếu Dương nghĩ ngã không chết chưa chắc đã là may, lão trời già hẹp hòi nhỏ nhen mới chửi có một câu thôi mà, được rồi sau này khinh bỉ trong lòng là đủ, không chửi ra ngoài nữa loạng quạng mang họa, quay sang nhìn thiếu nữ khẽ gật đầu, làm gò má của nàng ửng đỏ, nãy giờ vẫn len lén nhìn trộm y, y biết, mình cũng biết mình rất tuấn tú ... À không, đó là mình trước kia, bản thân bây giờ thế nào, chính y không rõ.
Linh hồn này vẫn là của y, nhưng thân xác hoàn toàn không phải.
Nhắm mắt lại lần nữa sau đó mở ra, Tả Thiếu Dương đưa tay lên sờ đầu, mái tóc dài, búi lại trên đỉnh đầu sau đó dùng khăn vải bọc lại, sau đó thắt nút thành hai cái tua nhỏ phía sau, giống trong phim cổ trang vậy. Cúi đầu xuống, bản thân mặc áo sam vải thô, cái quần thùng thình, buộc lại ở cổ chân, đi đôi giày vài cứng đờ, toàn thân ăn mặc như phim cổ trang. Có điều không phải loại nhân vật chính, mà là kiểu trang phục thôn dân sơn dã hay là người qua đường A, B nào đó mà thôi.
Cái việc này thời gian qua Tả Thiếu Dương làm rất nhiều lần rồi, nhắm mắt lại, mở ra, hi vọng mong manh mọi thứ quay lại như xưa, nhưng chẳng có gì thay đổi hết.
" Đệ đệ, đừng cố quá, để tỷ đỡ, chúng ta về nhà để cha xem sao." Thiếu phụ lo lắng nói:
" Đệ không sao." Tả Thiếu Dương trở mình bò dậy, do hơi cố quá làm người lảo đảo, nhìn khung cảnh rừng núi hoang sơ, chả hiểu đang nghĩ gì lại ngẩn ra:
Thiếu phụ có hơi sợ hãi, chẳng lẽ ngã một cái làm bệnh cũ lại tái phát rồi, hỏi vội:" Đệ đệ, còn nhớ năm nay là năm nào không?"
Tả Thiếu Dương ngáo ngơ trả lời:" Năm Trinh Quan đầu tiên, triều Đường ..."
" Đúng rồi."
Thiếu phụ chưa kịp thở phào Tả Thiếu Dương đã nói tiếp:" Hoàng thượng là Lý Thế Dân."
" Ối dời ơi là dời, tên húy của hoàng thượng không được gọi tùy tiện, đi đi, chúng ta về thôi, về thôi ..."
Thiếu phụ hết hồn hết vía tay bịt mồm Tả Thiếu Dương lại, tay nắm tay y kéo đi, chỉ sợ đệ đệ mình lại nói năng linh tinh.
Thế nhưng Tả Thiếu Dương vẫn ngồi ngây ra đó chẳng nhúc nhích, bộ dạng như thằng ngốc, phụ nhân sức yếu không kéo được đệ đệ, lòng cuống lên:" Đệ đừng dọa tỷ như thế! Đi thôi, chúng ta về nhà thôi, để cha xem bệnh cho đệ, uống vài đợt thuốc là khỏi rồi."
Tả Thiếu Dương né tránh vấn đề này lâu rồi, y thấy cứ tiếp tục thế này không hay, có lẽ mình không bao giờ quay về được nữa đâu, hỏi:" Tỷ có gương không?"
Phụ nhân ngớ người:" Chúng ta đi hái thuốc, mang theo gương làm gì chứ?"
Thiếu nữ da ngăm đen đôi mắt to kia lấy trong lòng ra một chiếc gương đồng hình hoa súng, đưa cho Tả Thiếu Dương.
Tả Thiếu Dương nhận lấy gương đồng, cảm giác nó vẫn còn hơi ấm, tất nhiên là từ thân thể cô nương đó rồi, đồng thời lại ngửi thấy cái mùi cỏ thơm thoang thoảng kia, thoáng nghi hoặc nhìn cô nương đó một cái rồi đưa gương lên soi. Chiếc gương này chất lượng khá kém, mài bóng bình thường cho nên hình ảnh cũng mơ hồ không rõ lắm, nhưng thế cũng đủ cho Tả Thiếu Dương nhìn rõ tướng mạo của mình rồi - đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trông có phần chất phác, vóc dáng hơi mảnh khảnh, hoàn toàn không giống bản thân mình trước kia.
Mình đúng là đã ...
Hai chữ đó bình thường nói ra thường mang theo chút đùa cợt, nhưng khi xảy ra ở trên người mình, mới nhận ra rằng đáng sợ thế nào, quỷ dị như thế nào. Mỗi lần nghĩ tới hai chữ đó, toàn thân Tả Thiếu Dương lạnh run, cái lạnh từ lòng ban chân lên tới đỉnh đầu. Hoàn toàn không phải do thời tiết giá rét, mà là cái lạnh từ sâu thẳm trong tâm khảm.
Mười mấy ngày trôi qua rồi, Tả Thiếu Dương vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện mình không còn là mình nữa, mà biến thành một người khác, một bách tính bình dân đầu thời Đường gia cảnh không ra sao cả.
Tả Thiếu Dương vơ một nắm tuyết ném thật mạnh, chẳng biết trút giận vào ai.
" Đệ đệ, làm sao thế?" Phụ nhân giọng hơi nghẹn:" Đừng dọa tỷ, chúng ta về thôi, được không?"
Thấy phụ nhân sợ hãi như thế, Tả Thiếu Dương hơi nhói lòng, lòng thấy đỡ hơn một chút, ít ra gia cảnh tuy rất tệ, nhưng mọi người đều yêu thương mình.
Thời gian qua nằm trên giường bệnh, nghe xung quanh nói chuyện, y dần dà nắm được tình hình hiện tại.
Năm nay là năm đầu Trinh Quan, Lý Thế Dân vừa mới phát động sự biến Huyền Vũ Môn, lên làm hoàng đế được một năm. Y tên là Tả Trung, phụ nhân kia là chị ruột của y, nhũ danh Hồi Hương, khi nhỏ y thích gọi là Đậu Hương. Cha y là Tả Quý làm lang trung, vì khi kê đơn thuốc thích cho vị đầu tiên là quế chi, nên dùng từ đồng âm đặt cho cửa hiệu nhà mình là "Quý Chi Đường", người quen hay gọi ông là Quế Chi lang trung. Mẹ y họ Lương, giúp cha y trông hiệu thuốc, cái hiệu thuốc đó có vẻ làm ăn không được tốt ...
Trước đó Tả Thiếu Dương còn có ý nghĩ hoang đường, hay mình bị nhốt vào trong phim trường nào đó, xung quanh toàn là diễn viên, chỉ đóng kịch với mình thôi? Chẳng phải từng có một bộ phim Mỹ tên The Truman Show cũng như vậy sao, trừ nhân vật chính ra thì toàn bộ là diễn viên hết. Bởi vậy hôm nay Tả Thiếu Dương mới dứt khoát đòi theo tỷ tỷ ra ngoài hái thuốc, dù sức khỏe không tốt.
Ra ngoài thành, nhìn bốn phía núi non trùng điệp, thi thoảng nhìn thấy vài thôn làng ẩn hiện, trong lòng tuyệt vọng.
Mình xuyên việt thật rồi!
***Hồi hương: cây hồi hương hoa có tám cánh, mùi thơm lạ, hoặc dùng ép dầu để xoa, hoặc dùng làm thuốc, hoặc nấu đồ ăn.