Chương 038: Nghĩ chiêu nào hỏng chiêu đó.

Ta Là Tiểu Lang Trung

Mộc Dật 03-02-2025 14:32:27

Nghê đại phu vuốt râu nói:" Lão hủ hành y hơn ba chục năm trời, cậu biết lão hủ trị bao nhiêu trường hợp thai chết lưu không?" Ta biết thế quái nào được, Tả Thiếu Dương lắc đầu, có cảm giác mình lại suy nghĩ quá đơn thuần rồi. " Không quá 30 trường hợp, tức là mỗi năm chỉ gặp một lần thôi." Tả Thiếu Dương lờ mờ hiểu rồi, chỉ trách mình quá nóng lòng, hôm qua còn nghĩ đây là trường hợp hiếm gặp, không sợ cha gặp phải trị lung tung. " Trong ba mươi trường hợp, chỉ duy nhất có một trường hợp hôm qua là lão hủ không trị được." Nghê đại phu thong thả nói tiếp:" Lão hủ cũng có phương thuốc trị thai chết lưu, luôn hiệu quả, chỉ có một lần ngoại lệ thôi. Cậu nghĩ mà xem, ba mươi năm mới gặp một lần, với tuổi của lão hủ, có lẽ đến chết cũng không gặp trường hợp thứ hai nữa, lão hủ có cần bỏ chừng đó tiền ra mua một phương thuốc không?" Tả Thiếu Dương thừa nhận ông ta nói đúng, lòng như tro tàn, chỉ muốn sớm rời khỏi chỗ này. " Cho nên mới nói, phương thuốc cứu mạng đều không phải sẽ đáng tiền, trong đó phân ra nhiều loại. Ví như thứ thường dùng trị bệnh đơn giản mà lại phương thuốc độc môn, đừng nói là 10 lượng mà 100 lượng thì lão hủ cũng mua, nhưng nếu là phương thuốc mà 30 năm mới dùng một lần, nói một câu không dễ nghe, cho dù lão hủ không trị được cũng chẳng tổn thất gì, có người hành y nào dám nói là mình có thể trị được bách bệnh?" Tả Thiếu Dương xem như nhận được một bài học, nhưng không cam lòng về tay trắng như thế, cắn răng nói:" Nghê đại phu nói có lý, vậy phương thuốc cứu mạng thường dùng Quý Chi Đường cũng có, ông muốn cái nào, ta bán cho ông, đảm bảo chỉ bán duy nhất cho Huệ Dân Đường không bán cho ai khác, hơn nữa giá cũng hợp lý." Nghê đại phu cười lớn. " Ông cười cái gì?" Tả Thiếu Dương thấy tai mình nóng lên:" Ta nói thật đấy, ông không tin à? Ông không tin có thể thử, nếu không hiệu quả ta đền gấp đôi." " Không cần đâu." Nghê đại phu thu lại nụ cười, đứng dậy lạnh lùng nói:" Nếu như phương thuốc lúc nãy Tả thiếu gia ra giá vài trăm đồng, vì hiếu kỳ, lão hủ cũng mua xem thử coi thế nào, nhưng cậu quá tham lam, hét ngay giá 10 lượng. Hiện giờ lại muốn bán phương thuốc cứu mạng gì nữa chứ, lão hủ biết mục đích thực sự của cậu rồi. Thôi, lão hủ không hứng thú gì với cái gọi là bí phương của quý đường nữa, Tả thiếu gia, xin về đi." Nói rồi phất tay áo đi ra ngoài. " Khoan đã." Tả Thiếu Dương đuổi theo vài bước:" Ông không tin ta có phương thuốc đó sao?" " Nói thực là lão hủ không tin." Nghê đại phu không quay đầu lại:" Nếu quý đường có phương thuốc đó thì liệu còn thiếu tiền không, còn cần phải đem bán không?" Tả Thiếu Dương thộn mặt tại chỗ, Nghê đại phu nói câu này không sai, chuyện này chẳng khác gì một người trọc đầu đi giao bán bí phương giúp mọc tóc vậy, chẳng ai tin hết. Rời khỏi Huệ Dân Đường, biết hỏa kế bên cạnh bịt mồm cười, Tả Thiếu Dương cũng phải chịu chứ không còn cách nào khác, lòng ủ rũ vô cùng. Không biết rằng Nghê đại phu đợi y đi rồi, nói với đệ đệ của mình:" Cho người đi tìm hiểu xem Quý Chi Đường gặp phải chuyện gì mà cần tiền gấp như thế." Nói xong không giải thích gì thêm trở về khám bệnh, đệ đệ ông ta là người tinh minh sẽ tự biết cách xử lý. Tả Thiếu Dương quay trở về nhà, cha vẫn cho hai tay vào áo ngồi như tượng gỗ, tỷ tỷ Hồi Hương tới, đang cùng mẹ thêu thùa may vá trong phòng, cả hai mặt mày đăm chiêu ủ dột. Làm sao đây, cùng đường thật rồi, không ai ở đây tin vào Quý Chi Đường nữa, không có bệnh nhân, không thể chứng minh được Quý Chi Đường có năng lực cứu người, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu làm Tả Thiếu Dương bừng tỉnh, thực sự rất hoang đường, nhưng phải thử:" Cha, con nghĩ ra cách kiếm tiền rồi." " Hả?" Tả Quý ngẩng đầu lên nhìn y:" Bệnh nhân không tới thì còn kiếm tiền thế nào?" " Chúng ta đi ra ngoài làm linh y." Linh y hay còn gọi là du y, là lang trung hành tẩu ở nông thôn, sơn trại, cũng gọi là "du phường lang trung" hay là "tẩu hương y", bởi vì đa số cầm lục lạc ( linh đang), cho nên thường gọi là "linh y". " Hả, làm linh y?" Tả Quý ngây ra một lúc, cười chua chát cúi đầu xuống. Lương thị trong phòng nghe thấy đi ra nói:" Trung Nhi, chủ ý này của con không được rồi." " Vì sao ạ?" " Cha con tuổi đã cao, làm sao đi lại nhiều được, vả lại đang mùa đông thế này nữa." Đúng là thế, lại một cách nữa thất bại, Tả Thiếu Dương ủ ê:" Vậy phải làm sao bây giờ, con muốn đi một mình hành y, nhưng mà con còn trẻ, người ta không tin, cha là lão lang trung họ mới tin. Mấy ngày nữa thôi là đến kỳ hạn rồi, con xem chừng Triệu Tam Nương đã hạ quyết tâm dứt khoát không cho gia hạn nữa, cha không chịu tới nhà tỷ phu, tới lúc đó nhà ta còn không phải vẫn ra đường làm linh y sao? Nếu chúng ta hành động trước mấy ngày, kiếm lấy ít tiền, còn thuê được gian phòng an thân, nếu không 30 Tết phải ngủ ở đầu đường rồi." Tả Quý thấy nhi tử nói không sai chút nào, ông không phải không đủ sức đi lại nữa, mà là không bỏ thể diện xuống để đi làm linh y mà thôi. Tả Thiếu Dương đoán được ý nghĩ của Tả Quý, thuyết phục:" Cha, những thần y như Hoa Đà, Biển Thước đều làm linh y cả đấy thôi, chính nhờ đi khắp mọi nơi, tiếp xúc nhiều mà họ có y thuật hơn đời. Cha chỉ cần đi theo con thôi, con đi trước gánh đồ, rung chuông, có người tới cha mới khám bệnh, thế cũng đỡ vất vả hơn." Tốt nghiệp đại học xong, Tả Thiếu Dương cũng từng rất kiêu ngạo, y tốt nghiệp trường danh tiếng, bằng xuất sắc, từng từ chối làm việc không đúng ý thích, nghĩ với bằng cấp của mình người ta mời mình tới làm mà không được, lo gì, rốt cuộc sáu tháng liền ngồi mốc mồm, bỏ sĩ diện đi chạy vay xin xỏ hết chỗ này chỗ khác, da mặt luyện tương đối dày rồi. Vả lại chủ yếu là quan niệm khác nhau, chẳng giống cha y tự coi mình là người đọc sách thanh cao, chỉ cần không trộm không cắp, dựa vào sức lao động kiếm cơm, có gì mà phải mất mặt.