Tả Thiếu Dương nghe ông ta nói xong thì bắt mạch cũng xong:" Bị cảm lạnh nhập vào phổi rồi, dẫn tới sốt cao gây kinh phong, phải cho nó tỉnh lại tự khạc đờm ra mới được, nếu không đứa bé này chưa vào được tới thành bị đờm trong họng làm ngạt thở mà chết rồi ... Làm sao đây?"
Triệu chứng này đã nguy cấp lắm rồi, đờm quá nhiều, thuốc thang không ăn thua nữa, chỉ có cách phẫu thuật mở khí quản, đây là tiểu phẫu, làm nhoắng cái là xong, nhưng đó là thời hiện đại, còn thời này sao làm được.
Tài chủ béo thấy Tả Thiếu Dương không biết làm cách nào, chân tay khua khoắng loạn lên, quay sang hỏi lão giả chống quải trượng:" Cha, cha ... Bây giờ phải làm sao?"
Lão giả chống quải trượng phía sau trấn tĩnh hơn, ông ta nhìn Tả Thiếu Dương một cái rồi lại nhìn xung quanh, hỏi:" Tiểu lang trung, lệnh tôn đại nhân đâu rồi, phiền mời lệnh tôn tới nghĩ cách."
Tả Thiếu Dương không tin cha mình có cách nào hơn mình được, vẫn quay đầu chỉ Tả Quý đang thong dong như đi bộ tiêu cơm:" Cha ta đang tới."
Lão giả cùng tai chủ béo cùng chạy tới khom người cực kỳ cung kính:" Lão lang trung, con chúng tôi bị bệnh, tiểu lang trung nói là kinh phong, phiền ngài cứu cho."
Tả Quý vuốt râu "ừm" một tiếng rất vững vàng thực tế trong lòng tim đang đập loạn xạ, ông ta cũng chưa bao giờ gặp phải ca kinh phong cấp tính thế này, chẳng biết chữa làm sao. Nhưng đã gặp phải không thể nói không biết chữa, thế thì giấu mặt vào đâu, nhưng mà chữa bừa làm lỡ dở người ta đưa con đi trị bệnh thì tội càng lớn.
" Đúng là cấp kinh phong, cái này ... Chúng tôi đi tuần y, chỉ mang theo vài thứ thuốc đơn giản, không có thuốc ở phương diện này, nhanh đưa vào thành đi." Bao năm hành nghề, Tả Quý cũng rất có kinh nghiệm dấu dốt:
" Lão lang trung, cứu một người hơn xây tháp bảy tầng! Mong ngài ra tay cứu giúp ... Con, mau đưa tiền chữa bệnh, nhanh."
Nguyên do là lão giả lúc nãy nghe Tả Thiếu Dương nói rất đúng bệnh, đúng thuốc, cho nên tin rồi, dù sao thời đó linh y dựa vào mồm mép lừa gạt tiền thuốc không nhiều, đại đa số có kiến thức, hơn nữa đều có một vài bí phương trị quái bệnh, làm linh y đôi lúc không phải do cùng đường hết cách, mà cũng là cách vân du để tăng cường mở mang kiến thức, tiện thể hành y cứu người kiếm tiền. Tả Thiếu Dương còn trẻ như vậy đã có bản lĩnh, cha y chắc chắn càng hơn người, nói không mang thuốc chỉ là cớ thôi, người có tài thường làm cao mà, phải thể hiện lòng thành trước.
Tài chủ béo sờ hông, không mang tiền, tài chủ nông thôn như ông ta, có ai lại đi đâu cũng mang cái túi tiền nặng trịch làm gì, vội quát:" Quản gia, mau lấy tiền đưa lão lang trung."
Viên quản gia chính là người lúc nãy đi gọi hán tử trong thôn, mở túi tiền ra, theo thói quen định đếm bị tài chủ béo cướp ngay lấy đá cho một cái, không nhìn, đưa cả túi tiền căng phồng cho Tả Quý:" Lão tiên sinh, đây chỉ là chút tâm ý thôi, nếu cứu được khuyển tử sẽ có trọng tạ."
Tả Quý không chữa nổi thì nào dám nhận:" Không không, lão hủ không có ý đó, lão hủ tuần y đều là trị bệnh trước, có hiệu quả mới thu tiền."
Nhưng Tả Quý nói thế tài chủ béo lại càng nghe thành ông ta tự tin chữa được bệnh, thế là nhét ngay tiền vào lòng Tả Thiếu Dương, quỳ xuống van xin:" Tiểu huynh đệ, xin cậu nói giùm, để lệnh tôn cứu tiểu nhi."
Tả Thiếu Dương nãy giờ vắt óc nghĩ cách mà không ra đây, lòng như lửa đốt, đang lúc lơ ngơ bị ấn cái gì đó vào lòng, ôm lấy luôn.
Lão giả mừng rỡ bỏ cả quải trượng ra vái:" Lão lang trung, đa tạ ngài."
Chuyện thế này rồi Tả Quý cưỡi hổ khó xuống, hết chẩn mạch lại xem lưỡi, tay không biết là đang vuốt râu hay là bứt râu, mọi người nhìn cả vào ông ta.
" Ừm, đứa bé này nhiều đờm, lấy Tam vật bạch hoàn ra thử xem sao?" Tả Quý chỉ biết thử:
Tâm vật bạch hoàn là thứ thuốc thường dùng để phá đờm thông họng, nghe qua thì cũng là đúng bệnh, nhưng đứa bé này cần gấp không chỉ là vấn đề hóa đờm, mà áp cơn co giật động kinh, đây là vấn đề an thần, cần làm đứa bé tỉnh lại khạc đờm ra, nếu không chỉ còn cách phẫu thuật, phẫu thuật thì khỏi nghĩ tới nữa.
Tả Thiếu Dương nghe cha mình nói mới sực nhớ đêm qua mình còn phối trí ít thuốc cần dùng gấp, trong đó có Tử Tuyết Hoàn giúp thanh nhiệt tỉnh thần, có hiệu quả nhanh. Đây là thuốc dùng cấp cứu, không phải thuốc trị bệnh, chỉ muốn tát mình một cái, khó trách y, giống Tả Quý, Tả Thiếu Dương đã bao giờ phải ứng phó với những ca bệnh sinh tử như thế này đâu, nên gặp chuyện không tránh khỏi luống cuống.
Mừng rỡ mở hộp thuốc ra, lấy một viên Tử Tuyết Hoàn, tới bên cạnh đứa bé, cúi ráp người xuống nói:" Tiểu thiếu gia, ngoan, mau nuốt viên thuốc này."
Còn may đứa bé mới phát bệnh, thần trí vẫn còn, chưa hôn mê, nếu không nuốt được thì phiền toái lớn, chỉ có cách thông qua mũi cho thuốc vào dạ dày, kỹ thuật này Tả Thiếu Dương đã học, nhưng cấp bách thế này không có cách nào tìm thứ thích hợp làm ống thông thuốc.
Đứa bé mở miệng rất gian nan, Tả Thiếu Dương bóp hai má nó, cho thuốc vào, lấy hồ lô đeo bên hông, đổ nước, miễn cưỡng nghe ực một cái, thuốc vào rồi.
Tả Thiếu Dương cảm giác người nhẹ đi mấy cân, xách rương lên, giục:" Được rồi, giờ đưa vào thành, cha con ta đi theo tiện chiếu cố."
Tài chủ béo thấy y tinh thần trách nhiệm như thế, còn sẵn lòng đi theo vào thành, cảm động không thôi:" Đa tạ tiểu huynh đệ, đa tạ lão tiên sinh."
Mấy điền hộ khiêng giường mềm bốn chân đi nhanh khỏi thôn, tài chủ béo và thiếu phụ đi trước, cha con Tả Thiếu Dương theo sau, rời thôn, hai ngày qua trời đổ tuyết không ngừng, rời thôn không còn đường lát đá nữa, đường sình lầy vừa trơn vừa dính, nên không thể đi nhanh được, ai cũng nóng lòng.
Đi được một tuần hương thì đứa bé trên giường ho kịch liệt, tài chủ béo mặt trắng bệch, vội bảo dừng lại, thiếu phụ cuống cuồng quay người, trượt chân ngã oạch xuống bùn, bộ váy áo đẹp đẽ lấm lem hết, đường trơn, không đứng lên được, cứ thế bò tới:" Con ơi, con làm sao rồi?"
Tả Quý đi sau lớn tiếng nói:" Ho được là tốt, tránh ra cho nó ho, ho thì đờm mới ra, khí quản mới thông."
Phu thê tài chủ béo mới chuyện lo thành mừng, thiếu phụ đỡ nhi tử, vỗ lưng cho nó.