Mạnh Kình Tùng không trả lời, lẳng lặng đưa cần câu cho Mạnh Thiên Tư, đồng thời dặn Tân Từ: "Từ giờ trở đi phải theo sát Thiên Tư, trong núi ảo, đường mòn mà cậu thấy có thể là vách núi, không được đi lung tung."
Đậu má, có thể loại này nữa hả?
Kể từ đó, dù hăng hái thế nào, bước sát Thiên Tư ra sao, thỉnh thoảng cậu vẫn rón rén nhón chân ấn ấn xuống đất trước khi giẫm xuống để xem mặt đất là thực hay ảo.
Khoảng mười lăm phút sau, hình như có biến, Mạnh Thiên Tư khựng lại, chỉ bừa một góc nào đó. Mạnh Kình Tùng răm rắp nghe theo, kéo Tân Từ đi ra chỗ đó rồi tắt đèn pin.
Nguồn sáng hiếm hoi biến mất, xung quanh tối đen như mực. May mà bề mặt đá và lá có nước mưa phản chiếu, sau khi mắt thích ứng với bóng tối, ít nhất có thể lờ mờ quan sát xung quanh.
Bấy giờ, Mạnh Thiên Tư chân chống chân quỳ, đầu hơi nghiêng sang một bên như thể đang quan sát gì đó rồi khẽ lay lay cần câu để áng chừng. Đoạn, cô vươn vai, ném mồi cao điệu nghệ, cần câu roàn roạt kéo dài thêm vài khúc. Theo sợi dây câu thẳng căng, chú nhện lông lá bay vèo về phía mục tiêu.
Tân Từ nín thở.
Mấy giây sau, tiếng Mạnh Thiên Tư vọng về cùng gió: "Không câu được."
***
Phàm vạn sự trên đời cũng giống như dũng khí trăm quân ra trận, nghe tiếng trống thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đến tiếng thứ hai thì suy, tới tiếng thứ ba thì kiệt.
Mạnh Thiên Tư ba lần đều trượt, Tân Từ bắt đầu mất tập trung, giống đám nhân viên cạnh khoé sau lưng sếp, nhỏ giọng hỏi Mạnh Kình Tùng: "Thiên Tư nhà mình có làm được không vậy?"
Mạnh Kình Tùng đáp: "Thế cậu lên thay nhé?"
Rõ ràng Mạnh Kình Tùng cảm thấy chuyện này không thể hoàn thành trong thời gian ngắn nên nom anh đỡ căng thẳng hơn hẳn, còn tranh thủ giải đáp thắc mắc của Tân Từ.
Rằng, ngọc ảo không màu không mùi không vị, gần như là vô hình nhưng đôi khi trên bề mặt sẽ bất ngờ xuất hiện một vòng sáng hình trăng lưỡi liềm, quỷ núi gọi đó là "chớp lưỡi liềm". Tuy nhiên, người thường không thể nhìn thấy, ngay cả Mạnh Thiên Tư cũng phải tỉ mỉ tập trung quan sát xác định vị trí.
Chất liệu của nó cũng rất đặc biệt, na ná bánh bao thang, song lớp vỏ bánh bao lại làm từ nước. Tay người không thể cầm được, hễ nắm là trượt, hễ chạm là lăn.
Trên đời này, thứ duy nhất có thể bắt được ngọc ảo là tơ nhện ôm, chính là con nhện trong bình thuỷ tinh kia. Thế nên, nó không phải mồi, ném nó ra để nó ôm ngọc ảo về.
Ra là vậy, Tân Từ lại bắt đầu lo toan cho nhện ôm: "Anh Mạnh này, Thiên Tư ném qua ném lại như thế, chẳng may nhện nó bị say, ngất đi thì sao? Lẽ ra các anh nên chuẩn bị vài con nữa để chúng nó thay phiên nhau làm việc, chứ ai lại hành hạ một con như thế..."
Mạnh Kình Tùng thấy cậu quá ồn: "Trật tự đi, đừng quấy rầy Thiên Tư."
Nói nhỏ như thì thầm mùa xuân thế này quấy cái gì, Tân Từ hậm hực, nghĩ bụng, tính cách của Mạnh Kình Tùng chỉ có thể tóm tắt bằng hai chữ "hãm tài". Bấy giờ, mưa đã ngớt chỉ lấm tấm giăng vài hạt, núi lặng dần. Áo mưa hơi bí nên Tân Từ rón rén mở hai khuy rồi cởi mũ.
Không khí trong lành tràn vào phổi, đánh thức mọi giác quan, xoa dịu bớt những nhọc nhằn, mệt mỏi. Trong lúc mải mê xoay cổ đấm vai, Tân Từ vô tình đưa mắt về phía sau, chợt, tim ngừng một nhịp.
Bởi cách đó không xa, có con gì đang nhích lại. Nó đen sì sì, to cỡ một người trưởng thành, mà hình thù cũng như con người không khác.
Não Tân Từ rỗng tuếch, vô thức bấm ngón cái. Đèn pin trong tay bật sáng.
Nơi cuối ánh đèn, một cô gái mặc áo trắng đang lồm cồm bò về phía cậu. Máu me nhớp nháp dính cả lên mớ tóc bù xù, hai bàn tay cắm vào đất bùn sâu hoắm. Vậy đã đành, đằng này kinh khủng hơn nữa là cổ chị ta bị chém đứt phân nửa, cả đầu ngoặt hẳn sang bên một cách kì dị, dòng máu nâu đen còn đang tuôn ồng ộc từ vết thương...
Cảnh tượng này vượt xa phạm vi chịu đựng của cậu, dù là thợ trang điểm nhưng cậu trang điểm cho người đẹp chứ đâu phải cho phim ma. Tân Từ la oai oái, hốt hoảng lùi lại phía sau. Mặt đất không bằng phẳng, không biết vấp ổ gà hay do quá run, nói chung là cậu ngã bổ chửng ra, chân giơ chổng vó. Mà chết dở một cái là cái chân hư đốn ấy lại dí ngay sát miệng người đàn bà kia, chị ta vươn tay, tưởng như sắp bắt lấy chân cậu đến nơi...
Tân Từ thấy hồn mình như sắp lìa khỏi xác, tay chống đất, cọ mông lùi lấy lùi để về phía sau. Đèn pin lăn lông lốc ra ngoài, ánh đèn chiếu sang hướng khác.
Mạnh Thiên Tư bước lại, chưa kịp hỏi han thì Tân Từ đã níu lấy chân cô như người chết đuối vớ được cọc, lẩy bẩy chỉ về phía bóng đen, răng va vào nhau cầm cập không thốt lên lời.
Mạnh Kình Tùng chưa kịp nhìn thấy gì thì đã giật nảy mình vì tiếng hét của Tân Từ, nhưng nhìn phản ứng của cậu ta là biết bên kia có vấn đề. Anh soi đèn pin theo hướng Tân Từ chỉ. Dù chín chắn hơn hẳn Tân Từ, cộng thêm đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng hình ảnh này đập thẳng vào mắt khiến anh không khỏi buột mồm văng một chữ "vãi".
Mạnh Thiên Tư "à" một tiếng, nói: "Cái này à."
Giọng điệu hời hợt ấy phần nào xoa dịu dây thần kinh đang căng như dây đàn của Tân Từ, cuối cùng cậu ý thức được hành vi mình không được đàn ông cho lắm, vội buông ra: "Hả?"
Người phụ nữ nọ vẫn tiếp tục bò về phía trước nhưng không hiểu sao chị ta như bị kẹt lại ở đó, chỉ bò tại chỗ không thể tiến lên.
Mạnh Kình Tùng ngồi xổm xuống bên cạnh, chiếu đèn pin vào đầu cô ta, rồi nhìn Tân Từ: "Chưa thấy núi ảo thì ít ra cũng phải nghe về thành phố ảo rồi chứ. Là ảo ảnh, không có thật."
Nói đoạn tay ấn vào đầu chị ta, Tân Từ lại được phen choáng óc, chưa kịp hô đừng thì tay Mạnh Kình Tùng đã xuyên qua đầu chị ta như lọt qua không khí, cắm thẳng xuống đất, lúc nhấc tay lên còn đưa cho cậu xem, toàn bùn là bùn.
Tân Từ lắp bắp: "Không. . . không có thật?"
Mạnh Kình Tùng chùi bùn vào tảng đá: "Như hình chiếu 3D ấy, đánh lừa thị giác. Nếu sợ, cậu đừng bật đèn, không có ánh sáng thì không thấy gì nữa."
***
Lấy ngọc ảo là quan trọng nhất, chuyện nhỏ như thế nhanh chóng qua đi.
Tân Từ đứng ở đầu kia của tảng đá, nghĩ bụng, cả đời này chắc chưa bao giờ nhục nhã đến vậy, đành cố "chữa cháy" nhằm vãn hồi hình tượng mong manh của mình: "Thực ra lúc ấy em cũng không sợ lắm, nhưng hơi... bất ngờ nên mới vậy thôi."
Mạnh Kình Tùng rất thông cảm: "Không sao, nhìn ghê thật mà."
Tân Từ xấu hổ: "Nhưng Thiên Tư... con gái con đứa mà bình tĩnh như thế."
Mạnh Kình Tùng không đáp lời.
Cái này thì khác xa, bởi Mạnh Thiên Tư là người được huấn luyện bài bản.
Các cô Sơn Quế Trai cho rằng, người ngồi trên ngai vàng là gương mặt đại diện của quỷ núi, phải toát ra phong thái của một bậc vương giả, dù trời sập cũng không được suy chuyển. Thấy sự bất ngờ mà hãi hùng khiếp vía là làm mất mặt bản thân nói riêng và hàng nghìn quỷ núi trên dưới nói chung. Chính vì vậy, đủ chiêu trò chuyên trị cho hai chữ "sợ" và "hãi" ra đời.
Yêu thì yêu chiều thì chiều, rèn giũa vẫn phải đâu vào đấy, phương pháp đặc biệt khắc nghiệt, biến thái: Đôi khi, nửa đêm Mạnh Thiên Tư lần mò bật điện đầu giường sẽ sờ phải tay người; đi vệ sinh, rút giấy không ra chỉ ra một con rắn trắng mũm mĩm, nõn nà; đang đảo cơm rang thì lôi ra một chuột mới lọt lòng mẹ hãy còn sống nhăn răng...
Đương nhiên, ban đầu cô cũng kinh hồn bạt vía, nhảy loi choi khắp nơi. Nhưng thế là "thôi rồi, Lượm ơi", hễ phản ứng thái quá là ăn ngay một vé phạt. Hình phạt cũng muôn hình vạn trạng, nào là nước ép diếp cá, ớt cựa gà trộn hạt tiêu, nhai thịt lợn sống, ... Hiệu quả vô cùng rõ rệt, bằng chứng là Mạnh Thiên Tư của hiện tại không còn biểu cảm "sợ" và "hãi" nữa. Nói đúng ra thì trong lòng sợ hay không không biết, nhưng biểu cảm và phản xạ luôn luôn thong dong, điềm tĩnh, cảnh tượng kinh dị đến đâu, với cô cũng chỉ đổi lại một chữ "À".
Thấy Mạnh Kình Tùng không nói gì, Tân Từ cũng biết điều im lặng nhưng lòng cậu không sao lặng nổi, hình ảnh người phụ nữ bấu đất bò lổm ngổm cứ quẩn quanh trong tâm trí. Cậu sực nhớ ra gì đó, tim đập thình thịch: "Em bảo, nghĩa là đang có người bị giết ở chỗ khác phải không?"
Giọng cậu run rẩy: "Thành phố ảo là khúc xạ hình ảnh thật của một nơi khác đúng không? Ở đây nhìn thấy là giả nhưng ở chỗ khác là thật. Liệu có phải có kẻ đang... giết người không?"
Cậu tự mình doạ mình nổi da gà đầy tay.
Mạnh Kình Tùng bất mãn: "Cậu không đọc kĩ từ điển núi phải không? Thành phố ảo là chuyển hoán không gian còn núi ảo là thời gian. Nói cách khác, cảnh tượng trong núi ảo đã từng xảy ra ở chính nơi đây, nhưng có thể từ hàng chục hoặc hàng trăm năm trước. Người vừa rồi mặc áo khoác trắng không vạt, nút thắt tàu, nhìn là biết từ khi chưa giải phóng, lâu lắm rồi."
"Ở... Ở chính chỗ này?"
Mình đang đứng ở hiện trường một vụ án mạng? Tân Từ thấy hơi lạnh bốc từ chân lên.
Mạnh Kình Tùng nhìn cậu mà buồn cười: "Chỗ nào không có người chết? Bây giờ thiếu gì nhà cửa xây trên nghĩa địa hoang? Tương Tây trước đây bị gọi là ổ giặc phỉ, giết người không ghê tay. Chắc cô kia đi chợ hoặc thăm người thân, ngang qua đây thì gặp phải giặc cỏ."
Dù gì cũng là một mạng người, Tân Từ hơi khó chịu với thái độ lạnh lùng của Mạnh Kình Tùng.
Nghề trang điểm đòi hỏi sự tinh tế, tỉ mẩn nên người làm nghề đa phần rất nhạy cảm. Tân Từ ngẫm nghĩ hồi lâu, thấy buồn nhiều hơn sợ: Ảo ảnh rất sống động, không thể phân biệt bằng mắt thường. Cô gái kia trẻ trung, xinh xắn lắm, không giống như gái quê, hẳn là người có học. Không hiểu sao lại đi vào con đường này, gặp phải lũ giặc cỏ trời đánh, phí hoài giữa tháng ngày tuổi trẻ. Tuy thời thế cách trở, gặp nhau một lần cũng là duyên phận... Có khi nên mua hương nến, tiền giấy các thứ hoá vàng cho người ta, tiện thể giải xui cho mình...
Đang nghĩ chuyện tầm phào thì giọng Mạnh Thiên Tư vọng lại gần đó: "Bắt được rồi!"
Mạnh Kình Tùng mừng rỡ, lấy được ngọc ảo, không cần kiêng sáng nữa, anh bật đèn pin, cầm bình thuỷ tinh vội chạy ra đón. Bật đèn lên Tân Từ lại thấy không an toàn, lập cập bám đuôi.
Mạnh Thiên Tư đã cởi dây câu, thả nhện ôm xích khoen sắt vào bình thuỷ tinh. Chân nhện dang rộng như đang gắng sức ôm chặt cái gì đó, dù giữa những chiếc chân lông lá chỉ là không khí. Thương thay cho Tân Từ nghiêng trái ngó phải, đổi không biết bao nhiêu góc độ mới thuyết phục được bản thân, hình như có một tia sáng loe lóe như lưỡi liềm thật.
Thực ra câu ngọc ảo không phải rất khó, cái khó là vận may có mỉm cười với mình hay không. Mưa ngày càng nhỏ, hạt mảnh như sợi chỉ, chẳng mấy chốc núi ảo sẽ biến mất. Nếu đặt phép so sánh thì hẳn Mạnh Thiên Tư như học sinh nộp bài thi vào đúng hai giây trước khi chuông reo, vừa lọt một vé qua cửa, quá ư là may mắn.
Chẳng mấy khi khuôn mặt ông cụ non của Mạnh Kình Tùng hé nụ cười: "Chắc đây là viên ngọc ảo đầu tiên quỷ núi câu được trong hai trăm năm qua. Về phải liên lạc với bên Sơn Quế Trai, ghi công em vào 'Sơn quỷ chí'."
Xong việc rồi thì khiêm tốn chẳng thừa, Mạnh Thiên Tư ra chiều lạnh nhạt: "Tùy anh."
"Sơn quỷ chí" thì Tân Từ biết, là một quyển sách ghi lại những nhân vật kiệt xuất trong các thế hệ quỷ núi. Thường thì từ vai núi trở lên sẽ được "lưu danh sử sách", quỷ núi ngồi trên ngai đương nhiên phải được ghi chú rõ ràng. Hẳn phần của Mạnh Thiên Tư sẽ có thêm một mục "câu ngọc ảo". Cụ Đặng Tiểu Bình có câu,"Mèo đen hay trắng không quan trọng, quan trọng là bắt được chuột". Thật vậy, sau này, người đời chỉ biết đến Mạnh Thiên Tư là người lấy được ngọc ảo, đâu ai ngờ cô cũng có ba phen bốn bận "trượt tay".
Đôi khi, kết quả quan trọng hơn hẳn quá trình.
***
Hữu kinh vô hiểm, thắng lợi thu quan, ba người trở về theo đường cũ.
Sợ Mạnh Thiên Tư nhắc lại "phốt" của mình vừa nãy nên Tân Từ liến thoắng không dừng miệng, nào là phải khao nhện ôm, nào là không biết các cô sẽ thưởng gì cho Mạnh Thiên Tư, ... Đang nói hăng say, khua tay múa chân không ngừng thì ánh đèn sượt qua một gốc tùng ngọ lăng trên cao.
Đó là một cây cổ thụ cao hơn mười mét, vỏ nứt nẻ những mảng to bằng bàn tay người. Thân cây một người ôm không xuể nhưng cành lá lưa thưa, rất nhiều cành trụi lủi hoặc gãy rụng như những cọc gỗ bị đóng ngang ngang dọc dọc khắp thân cây.
Trong đó, có chiếc cọc treo lơ lửng một người. Người đó quay lưng về phía họ, cách mặt đất gần hai mét, đang đung đưa theo chiều gió thổi.
Tân Từ gào lên "Mẹ ơi" rồi lùi lại hai bước, chân run như cầy sấy.
Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra đây cũng là ảo giác. Vì người đàn ông kia búi tóc, lưng quấn dây vải, mặc quần ống suông và đeo một đôi giày cỏ. Chao ôi, búi tóc và quần áo như này chắc còn lâu đời hơn cô gái vừa nãy.
Tương Tây trước kia là hang giặc cỏ có khác, một ngọn núi hoang mà chết không biết bao nhiêu mạng người.
Định thần lại, mặt Tân Từ đỏ đến mang tai: Hai lần rồi, Mạnh Kình Tùng còn chưa ho he gì mà mình đã nháo nhào lên như vậy.
Mạnh Kình Tùng nói: "Lại 'bất ngờ' ha? Nói thật, muốn chiến thắng nỗi sợ thì phải dũng cảm đối mặt với nó. Cậu cứ ra kia làm như tôi vừa nãy, đập một cái kéo một cái sau này khỏi sợ. Nói thật, cơ hội hiếm có khó tìm đấy, có khi cả đời này cậu chỉ thấy núi ảo một lần... Sợ chứ gì?"
Ban đầu Tân Từ còn do dự, về sau cũng lung lay, thêm chiêu kích tướng cuối cùng bơm đầy dũng khí.
Cậu nuốt nước bọt: Mình còn trẻ việc gì phải sợ? Cơ hội thế này không có lần hai, hai năm mới gặp một lần mà, tội gì không... trải nghiệm.