Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 139

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:35:30

Mạnh Thiên Tư đã nhỏ "ánh sáng" vào mắt nhưng nó chỉ có tác dụng giúp cô trông loáng thoáng chứ không thể nào tường tận mọi chỉ tiết được —— Chiếc đèn pin ở ngay trong balo nhưng trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô không thể buông tay ra được. Đây không phải một tảng băng mà là một người treo trên sợi xích bị bảng tuyết bao phủ từ năm này qua năm khác. Nếu cô không rơi xuống, ôm lấy và phả hơi thở vào thì cô cũng sẽ cho rằng đây là một tầng băng bình thường. Đầu Mạnh Thiên Tư ong lên. Cô muốn trèo lên, mà lại chẳng thể mượn lực khi ở giữa không trung. Mấy lần cố bảm vào tâng băng, thử trèo lên đều thất bại, một lần còn suýt trượt chân rơi mất. Sau mấy lần cố với lấy sợi xích, Mạnh Thiên Tư và tảng băng trong lòng lắc lư trong bóng đêm tĩnh mịch. Cảnh tượng ấy chỉ nghĩ thôi đã thấy nghẹn ứ. Lạnh quá! Các ngón tay đã tê cứng vì lạnh. Mạnh Thiên Tư cố rụt bàn tay vào trong áo, dùng sức hai chân và cánh tay ôm lấy thi thể bị đóng băng —— không được để da dính vào tảng băng, nếu không chúng sẽ bị dính vào đó, muốn kéo cũng chẳng kéo ra được. Cô càng thở hổn hển, càng tạo ra nhiều hơi ấm làm tan chảy bẻ mặt tảng băng, khiến cô có thể nhìn thấy rõ hơn. Bà lão này được treo theo hướng đầu trên chân dưới. Trên cổ bà quấn mấy vòng xích nhưng không phải chết bị treo cổ. Người treo cổ chết thường lè lưỡi, tròng mắt trợn ra nhưng bà ấy thì không. Có lẽ là bị giết từ trước rồi mới treo lên. Cô đoán được bà lão này là ai. Bà cố Đoạn mất tích khi đã bước vào đầu bảy, đúng là đã giả nua —— về mặt tuổi tác đã khớp. Mà Diêm La cũng thừa nhận đã giết bà. Đại Nương Nương Cao Kinh Hỏng từng mơ thấy bà cố Đoạn. Trong mơ Đoạn Nương Nương "chết không nhắm mắt, trên không chạm trời, dưới không chạm đất, mỗi ngày đều khổ sỡ'. . Thì ra "trên không chạm trời, dưới không chạm đất" là thể này. Cô cố gắng không nhìn vào gương mặt dưới tảng băng kia. Tại sao Diêm La lại phải giết bà cố Đoạn chứ? Đường vào nơi này có rất nhiều chỗ cần nhờ tới sơn quỹ. Chỉ có một lý do khiến ông ta có thể thẳng tay như vậy —— Thứ ông ta muốn lấy đã lấy được, bà cố Đoạn đã không còn giá trị với ông ta nữa. Mạnh Thiên Tư nhìn ra xung quanh. Diêm La lấy được tinh thể kỷ lân ở đây ư? Cô cứ nghĩ rằng chuỗi nho trong hố đất di động kia mới là tỉnh thể kỳ lân chứ? Còn nữa, theo lý thuyết đã tới đây rồi thì chiếc rương kia chẳng còn giá trị gì với Diêm La nữa. Vậy nó bị ném đi đâu rồi? ++++ Nghê Thu Huệ chỉ nhỏ hơn Đường Ngọc Như một tuổi, mấy hôm trước mới mừng thọ sáu mươi lăm tuổi. Người bà mảnh dê, nhỏ nhắn, đứng giữa một đám sơn hộ trông chẳng giống một người giữ vị trí Sơn Kế mà giống một bà lão lao công hơn. Giang Luyện sợ mình nhận nhằm người, cứ xác nhận lại với người xung quanh mãi rồi mới đi tới chỗ bả. Anh vào thẳng vấn đẻ, tự giới thiệu và để nghị rằng mình muốn tham dự vào cuộc cứu viện này. Nghê Thu Huệ nhặt chiếc kính lão có dây trên cổ, đeo lên mắt và nheo mắt nhìn anh: "Ỏ, cậu là Giang Luyện đấy à' Giang Luyện có dự cảm: Tuy anh chưa gặp hết bảy bà, nhưng sợ là bảy bà đã rõ cả chòm sao của anh là gì rồi. Nghê Thu Huệ nói xong thì ngó ra phía sau anh: "Đây là... Thần tiên sinh nhĩ?" Thần Côn vội vàng gật đầu, chủ động xin đi cùng: "Tôi cũng muốn đi cùng. Dù tôi không giỏi đánh nhau, chạy cũng không nhanh nhưng mà..." Nghê Thu Huệ cắt lời ông: "Tôi hiểu. Làm việc không thể dựa mãi vào nắm tay được, phải có người giỏi bày mưu, đưa ra ý kiến. Anh muốn đi củng thì cứ việc đi, dù sao chúng ta cũng chẳng có manh mối, qua đó phải tự lần mò" Nói xong bả khom lưng đi dặn dò những người khác. Thần Côn nhìn bóng lưng của bà mà thấy thất vọng: Nói thật thì ban đầu ông rất mong chờ vào Nghê Thu Huệ. Dù sao bà ấy cũng là người có thể sánh vai với Đoạn Văn Hi. Nhưng không ngờ bà lại bình thường đến mức này. Ông huých Giang Luyện: "Bà Ba này là Sơn Kế thật hả? Trông chẳng giống gì" Phải thì là phải, không phải thì không phải chứ sao lại không giống? Giang Luyện đáp: "Có lẽ bà ấy giấu nghẻ thì sao" ++++ Trước khi xuất phát, ngoài sọt sơn quỹ ra, các sơn hộ còn đi nhận thêm vũ khí ở kho. Nói là kho chứ thật ra nó chỉ là một chiếc lều khá lớn thôi. Bên trong đầy những vũ khí mà bò Tây Tạng mới chở vào. Phần lớn là súng ống và súng phun lửa. Cũng có một ít dụng cụ cắt gọt và khoan loại nhỏ. Giang Luyện cũng tới đó nhận vũ khí. Đến nơi rồi mới biết người phụ tránh ghi chép là Đào Điểm. Anh ngạc nhiên: "Cô cũng ở đây à?" Đào Điểm cụp mắt xuống, hơi mất tự nhiên: "Đúng vậy. Tôi không đủ tư cách đi cứu viện nên làm mấy việc hậu cản" Giang Luyện cảm thấy Đào Điểm có chút gì đó khiến người ta không thấu được: Đáng lẽ ra càng tiếp xúc người ta càng thân thuộc, anh và cô ấy còn từng sát cánh đối mặt với nguy hiểm kìa —— mà sao càng ngày cô ấy càng khách sáo hơn vậy? Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt cái là qua. Anh nhìn đám đổ muôn hình vạn trạng trong lẻu: "Aiz, có đồ ăn không?" Đào Điểm sửng sốt: "Có que bổ sung năng lượng đó. Lương khô của anh không đủ à? "Không phải. Tôi muốn ăn thứ gì khác ấy" Giang Luyện cười: "Cứ ăn que bố sung năng lượng mãi à. Sao bọn cô không kiếm mấy thứ khác? Trên núi buồn tê thế này, ăn vậy hoài chán lắm" Đào Điểm lúng túng, hai bên tai ửng hỏng: "Không có gì khác... Lần sau tôi sẽ chú ý hơn" Không có à... Giang Luyện nhớ tới túi đổ ăn vặt sặc sỡ sắc màu của Thản Côn thì quay về xin xô ông, Thần Côn ôm chặt lấy đống đô ăn được bọc trong túi ngủ đó: "Chú đã cho cháu một gói snack que vị tôm rồi mà. Tiểu Luyện Luyện, sao cháu lại tham lam thế được?" Giang Luyện nói: "Cháu không xin cho cháu. Thiên Tư đã hai mươi tư tiếng không ăn gì rồi. Cô ấy là lãnh đạo của chú, cho chú ở khách sạn năm sao và mua kính thời trang cho chú..." Anh nói tới đây thì dừng lại nhưng ý nghĩa thì đã rõ ràng: Chú liệu mà làm đi. Thản Côn đau đớn chìa một túi cơm cháy ra. Giang Luyện mở balo ra, gói snack que vị tôm cũng ở trong đó. Vì phản ứng cao nguyên mà chiếc túi căng phồng, khẽ động là có tiếng kêu sột soạt. Anh nhét túi cơm cháy vảo trong. Cho cô cả hai gói luôn. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô... sẽ không gặp chuyện gì đâu nhỉ. ++++ Cũng như Cảnh Như Tư, Nghê Thu Huệ chọn hai mươi người đi cùng, lại thêm Giang Luyện và Thần Côn là thành hai mươi ba người. Cả đoàn cố gắng chỉ mang những thứ cần thiết để có thể đi nhanh, rồi xuất phát lên núi trong lúc trời còn chưa tối. Nghê Thu Huệ có vô số điều băn khoăn. Bà hỏi thăm Hoàng Tùng mãi nhưng chẳng hỏi ra được gì. Lần cứu viện này, bà không có nổi một chút manh mối, chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy. Cái cảm giác này thật khó chịu. Thủ lĩnh không nói gì, tất nhiên các sơn hộ cũng im miệng. Chỉ có mình Thần Côn là thao thao bất tuyệt, cứ mãi làu nhàu với Giang Luyện vẻ vấn đẻ của mình. "Cháu nói xem chú nghĩ sao thế nhỉ? Sao lại đi làm kẻ phản bội chứ?" Giang Luyện phản bác ông: "Chú có thể dùng đúng chủ ngữ không? Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đó không phải chú. Cùng lắm cũng chỉ là tổ tiên chú thôi" Thần Côn lại chẳng nghe lọt tai: "Còn nữa, chú luôn cảm thấy lời kể của tổ tiên nhà họ Huống là do chú viết!" Giang Luyện thở dải, tiếp tục đính chính lại giúp ông: "Đó không thể là chú viết được. Thời Thượng Cổ đến ngôn ngữ nói còn không có, sao mà viết chữ được? Những lời kể đó là con cháu nhà họ Huống thuật lại theo cách nói quen thuộc của mình. Chú chỉ có thể biết nội dung của nó rồi thốt ra những lời tương tự theo bản năng thôi" Thần Côn vẫn bám riết không tha: "Đúng vậy. Nhưng sao chú lại biết nội dung của nó? Chẳng lẽ chú chính là tổ tiên nhà họ Huống ư? Chú và châu Huống... là người một nhà ả? Là nhà họ Huống ném chú ở cửa thôn thôn Thôn Nhỏ hả?" Người này đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Phân tích chuyện người khác thì giỏi lắm mà sang minh thì ngớ ngần. Giang Luyện liếc ông: "Chú tỉnh lại đi. Người nhà họ Huống đã sắp tuyệt tự rồi. Lúc chú bị bỏ ở cửa thôn, Kiển gia cháu và Huống Vân Ương còn đang mở siêu thị ở Nam Dương kìa" Nói tới đây, anh bỏng dừng lại: "Nhưng mà đúng là chú đã nhắc nhổ cháu." Thần Côn căng thẳng: "Nhắc cháu cái gì?" "Huống Đại này biết quá nhiều việc. Chú nghĩ mà xem, ông ta chỉ là một người thợ làm rương nhỏ, còn là kẻ bị ép phải phản bội. Đừng nói là tham dự vào tầng lớp quyền lực chủ đạo, mà ngoài rìa cũng không tới lượt ông ta "Loại người như ông ta, bị lợi dụng xong còn giữ được tính mạng đã là may lắm rồi. Sao bên Xi Vưu có thể giao trọng trách và cho ông ta biết nhiều bí mật như vậy được?" "Sơn quỷ, Thủy quỷ còn chẳng hay biết gì. Mà sao một người thợ nho nhỏ lại biết cả Mắt Phượng Hoàng, thang trời Côn Lôn, tỉnh thể Kỳ Lân chứ? Điều này quá khó hiểu. Một bí mật lớn vậy lại bị ông ta hỏi thăm ra được. Vậy có phải công tác giữ bí mật bên Xi Vưu quá kém không?" Má ơi! Thần Côn nuốt nước bọt liên tục: Đúng vậy. Điều đơn giản thế mà sao ông lại không nghĩ tới? Thần Côn lắp bắp: "Thế ý cháu là?" Giang Luyện trầm ngâm: "Trong đây chắc hẳn còn một người nữa. Địa vị của kẻ đó phải khá cao. Những gì Huống Đại biết đa phản là từ miệng người đó" Thần Côn như người lạc vào xứ sở sương mù: "Người đó là ai vậy? Chú hả? Nhưng chú đã bị bên Hoàng Đế phát hiện và mổ bụng rồi mà?" Giang Luyện thấy buồn cười: "Chú đừng vội nhận là kẻ phản bội thế. Tính đến nay chú cũng chỉ thấy được một vài cảnh tượng thôi. Giống như lời chú nói, một người cảm dao chém người có thể là cố ý giết người, có thể là tự vệ, cũng có thể là giúp đỡ người khác..." Còn chưa nói dứt lời, đội ngũ phía trước đã dừng lại. Một lât sau có người truyền lời tới là cả đoàn nghỉ tại chỗ năm phút đồng hỏ. Chỉ có năm phút, Giang Luyện cũng lười ngồi xuống. Anh dõi mắt nhìn về phương xa, vừa hay trông thấy cái hỏ dưới chân núi. Trời đã nhá nhem nhưng mặt hồ vẫn còn trông thấy ảnh ngược của dãy núi. Người ở lưng chừng núi, tắm nhìn thoáng đãng, tâm trạng cũng buông lơi. Đang mải ngắm nhìn, khóe mắt anh bồng liếc thấy Nghê Thu Huệ: Bà đứng ở bên vách núi, đang đeo kính lão nhìn chiếc hồ dưới chân núi. Bà Ba này thật thú vị. Chẳng lẽ bà bị cận thị nặng? Là Sơn Kế, phải vào núi thường xuyên mà ánh mắt có tật... Giang Luyện bật cười. Anh dời mắt đi nơi khác. Nào ngờ sau một hồi ngó quanh, đến khi quay trở lại Nghê Thu Huệ vẫn còn đang nhìn. Nhưng vậy còn chưa hết, những người xung quanh bà cũng đứng cả lên, chỉ trỏ vẻ phía mặt hỏ. Giang Luyện nghe thấy tiếng người thì thẩm: "Không giống, đúng là không giống..." Cái gì không giống? Giang Luyện lại nhìn về phía mặt hỏ. Lần này tìm anh đập thỉnh thịch. Má ơi, ảnh ngược trên mặt hỏ lại chẳng hẻể giống với dãy núi sừng sững ở bên. Nói cách khác ảnh ngược trên mặt hỏ đáng ra phải là ảnh ngược của dãy núi ven hồ. Nhưng ở đây lại chỉ trông hơi giống, nếu nhìn kỹ vào là biết ngay không phải. Anh vội gọi Thần Côn: "Tấm bản đỏ kia đâu, cho cháu mượn" Thần Côn không hiểu đầu đuôi ra sao nhưng vẫn rút ra đưa cho anh. Giang Luyện vội vàng mở ra, so sánh nó với ảnh ngược trên mặt hồ. Mà lần này hai bức hình gần như trùng khớp. Đã hiểu. Người xưa tính trước được rằng hình dáng núi sẽ thay đổi, hoặc có thể nói là người xưa đã sửa luôn dáng núi —— nhưng họ đặt dáng núi thật sự ở trong hỏ. Cũng không rõ họ dùng biện pháp gì mà có thể khiến dáng núi thật sự lấn át ảnh ngược của dãy núi ven hồ. Vậy thì khi con cháu đời sau đi tìm núi theo bức vẽ, không cản tìm được ngọn núi có hình dạng giống hệt: Đôi mắt phải nhìn xuyên qua lớp vỏ, nhìn xuống ảnh ngược. Chỉ cần tìm đúng ảnh ngược thì sẽ tìm được đúng núi. Dù cho ảnh ngược là hẹp dài còn núi thật tròn thấp —— Không sao cả, cứ tới ngọn núi tròn thấp đó là đã tìm đúng chỗ. Giang Luyện cẩm bức vẽ trong tay, nhanh chóng đi so sánh với dáng núi trong hỏ. Lúc thì lùi lại, lúc thì dịch sang bên. Ngay sau đó anh đã thu hút được tất cả ảnh mắt của mọi người. Lòng bàn tay Giang Luyện đã ướt đẫm mỏ hôi: Là nơi này. Đúng là nơi này. Tuy rằng họ đang ở trên núi nhưng chỉ cần so sánh hình dạng của hai ngọn núi trái phải là sẽ biết đích đến cuối cùng của Diêm La chính là ngọn núi này. Anh bước nhanh tới bên Nghê Thu Huệ nhưng không giải thích sự tồn tại của tấm bản đồ mà hỏi Hoàng Tùng đứng bên cạnh bà trước: "Cái cửa hang anh nói cách nơi này xa không?" Hoàng Tùng không đáp được: "Còn phải đi... khoảng bốn mươi lãm phút nữa" "Không phải" Giang Luyện chỉ vào ngọn núi trên bản đổ: "Chúng ta đang ở nơi này. Ngọn núi này cao chừng này. Anh cảm thấy vị trí đại khái của hai cửa hang kia nằm ở đâu?" Hoàng Tùng lưỡng lự một hỏi, chỉ tay vào tờ giấy: "Đây, chắc là nơi này? Nơi anh ta chỉ vừa khớp với bốn chữ. Thang trời Côn Lôn. Chắc hẳn đó không phải điểu trùng hợp mà hai cửa ruột đó chính là lối đi vào thang trời. ++++ Khi trời gân tối mịt, đoàn người đã đi tới cửa ruột. Bên ngoài cửa ruột có hai sơn hộ canh gác. Hai người nọ co cóng đến mức rụt đầu rụt cổ, cuộn tròn người lại, nhét tay trong ống áo như ông nông dân thập niên 80, 90 vậy. Thấy bọn họ tới, hai người vội vàng đi lên đón. Không đợi Nghê Thu Huệ hỏi, họ đã tự báo cáo: "Cô Ba, mấy tiếng trước ngọn núi này lạ lắm. Nó như người đang run ấy. Lúc đứng thì không thấy gì nhưng quỳ rạp cả người xuống đất sẽ cảm nhận được. Rồi họ đưa một sợi dây ra cho bà xem: "Lúc trước cô Bảy có bảo sẽ dán giấy vào dây để truyền tin tức lại cho chúng ta. Ban đầu bọn châu kéo sao cũng không được, sau này kéo được ra thì lại bị đứt thế này. Không rõ là thứ gì cắn đứt nữa" Nghê Thu Huệ nhận lấy sợi dây đứt quan sát một hồi rồi cúi người đi xem cửa ruột. Lần đầu tiên bà trông thấy cửa ruột này, cũng không nói gì được. Với cả sự thay đổi "bên trong" núi thì không thể nhìn ra được từ bên ngoài. Bà trầm ngâm: "Vẫn phải cho người vào... thăm dò xem sao" Còn chưa nói dứt lời, bốn phía đã lặng thỉnh. Nếu chỉ đích danh, họ sẽ xắn tay áo đi ngay nhưng nếu không bị chỉ điểm... Đội tám người gì đó, con gà máu gì đó đã loan tin khắp nơi rồi. Trong lòng ai cũng sợ nên đều không muốn làm người xung phong. Giang Luyện nhìn xung quanh: "Để cháu đi" Anh muốn vào đó thật chứ không phải là bắt ép bản thân. Nói sao thì đây cũng là chuyện của Sơn Quỷ. Nếu để người ngoài dẫn đầu thì Nghê Thu Huệ hơi xấu hổ: "Tôi đi với cậu. Đây là vùng núi, có Sơn quỷ ở sẽ an toàn hơn chút" Thần Côn cũng vội vàng nói: "Tôi... Tôi cũng muốn vào: Dạo gần đây, Nghê Thu Huệ có nghe được khá nhiều chuyện về Thần Côn. Biết ông có thể tìm ra được điển cố hay là điểm đột phá từ những thứ bình thường nên cũng không ngăn cản: "Được, vậy ba chúng ta đi dò đường trước."