Mạnh Thiên Tư sửng sốt.
Giang Luyện? Anh tỉnh dậy từ khi nào thế?
Ở cái nơi dã ngoại thế này, từ trước đến giờ Giang Luyện đều khó ngủ. Mạnh Thiên Tư nằm đó không ngủ được, vừa thở dài vừa trằn trọc làm Giang Luyện cũng tỉnh theo. Chẳng qua anh không biết phải nói gì với cô thôi: Anh không có thói quen hỏi những câu vô nghĩa.
Ví dụ anh hỏi cô "có lạnh không", mà cô đáp là "có" thì anh có thể nói gì với cô được?
Bảo cô cố chịu? Nhảy lên cho ấm người? Hay là đắp thêm chăn?
Tất cả những thứ đó đều không thích hợp. Thế nên anh không nói gì cả, cho đến khi trông thấy Mạnh Thiên Tư cứ di chuyển vị trí, hình như đang nhìn cái gì đó. Anh cũng nhìn theo cô, tiếp đó anh cũng phát hiện ra cái bóng đen kỳ lạ ở phía xa.
Lộ Tam Minh và Tì Hưu đều nói rất rõ ràng, thôn Năm Trăm Lộng hàng năm không có bóng người. Vậy thì cái bóng đen này rất đáng để suy nghĩ: Cũng có thể đó chỉ là một người chán thành phố về rừng ở ẩn. Nhưng mà kẻ nửa đêm không ngủ đi nhòm ngó chỗ ở của bọn họ thì có vẻ không giống người ở ẩn lắm nhỉ?
Mạnh Thiên Tư nghe anh nói vậy thì vội vàng kéo anh lại: "Không được!"
Tuy khoảng cách của người đó rất xa, nhưng cô vẫn nín thở theo bản năng, sợ bị người đó phát hiện: "Chúng ta không quen với nơi này, đi vây bắt anh ta thì rất nguy hiểm. Hơn nữa với vị trí đó của anh ta, bên này có động tĩnh gì anh ta đều biết. Nhỡ mà đánh rắn động cỏ thì sao tìm lại được?"
Cũng phải, Giang Luyện ngẫm nghĩ: "Dẫn thêm người đi thì dễ gây chú ý thật. Mà người của cô chưa chắc đã nhanh nhẹn, để tôi đi một mình thôi, tiến lùi đều dễ dàng."
Nói xong anh lại muốn cúi người xuống.
Mẹ kiếp, người gì thế này, càng nói càng cứng đầu. Mạnh Thiên Tư kéo anh lại: "Một người thì càng không được, nhỡ gặp phải chuyện gì không may thì sao?"
Cô kéo mạnh quá làm Giang Luyện bị đau, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Anh dừng lại hai giây khẽ cười: "Cô muốn bàn bạc kỹ càng hơn với tôi à? Nhưng mà Thiên Tư, rất có thể một giây sau tên đó đã chạy mất rồi."
Mạnh Thiên Tư cắn răng: "Còn cần anh nói à?"
Cô cũng rất lo, sợ cái bóng kia biến mất bất cứ lúc nào. Cuối cùng cô nghĩ ra được một cách: "Tôi đi cùng anh."
Giang Luyện hạ thấp giọng: "Tôi cũng muốn dẫn cô đi cùng... Nhưng mà cô không theo được. Cô không hiểu cách theo dõi, tìm tung tích trong im lặng. Nếu cô đi thì lại thành bất tiện."
Mạnh Thiên Tư không tìm được lý do để phản bác, khi cô đang do dự thì Giang Luyện đã bỏ tay cô ra: "Yên tâm đi, tôi chỉ theo dõi thôi, thấy nguy hiểm tôi sẽ chạy. Tôi không cần phải liều mạng vì việc này đâu —— chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, cô còn không nhìn ra tôi là người thông minh có thể ứng biến với mọi hoàn cảnh à?"
Thật là, đã đến lúc này rồi vẫn còn nói vớ vẩn được. Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười.
Giang Luyện chuẩn bị chuồn ra ngoài: "Cô phối hợp với tôi, khi tôi rời khỏi đây đừng để anh ta nhìn thấy tôi."
Nói xong, anh vén tấm thảm bên cạnh lên, chuồn ra ngoài. Ra đến cửa, anh không vội vã đi ngay mà khẽ huýt sáo trước. Đây là ám hiệu dẫn người gác đêm đến. Anh phải báo trước với họ, không thì khi anh đi ra ngoài, họ không biết lại náo loạn lên thì toi.
Việc đã đến nước này chỉ có thể cố gắng làm tốt bước tiếp theo thôi. Giang Luyện bảo cô phối hợp với anh, thì phải che giấu kiểu gì đây...
Mạnh Thiên Tư vội vàng suy nghĩ, trong lúc dịch tay sang bên, cô đụng phải chiếc đèn. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô.
Cô mở đèn lên, để ánh sáng soi nghiêng xuống, sau đó lượn một vòng trong phòng rồi lại tắt đi. Ánh sáng chớp nháy đó giống như người ta gửi tín hiệu cầu cứu ra ngoài.
Nói chung là ở trong đêm tối, có nơi nào đó đột nhiên sáng lên là có thể hấp dẫn hết mọi sự chú ý của người vào nơi đó. Lại thêm ánh đèn này rất sáng, nên có thể khiến người đối diện bị "mù" một thời gian. Tuy hiện giờ chưa đối đầu trực diện, nhưng để người nọ hoa mắt cũng vẫn được. Mà cô còn thay đổi hình thức bật – tắt đèn, để những người có ý đồ mờ ám phải chú ý tới.
Trong lúc đó cô cũng không bỏ lỡ động tĩnh bên ngoài.
Giang Luyện đã đi ra ngoài. Người gác đêm cũng rất phối hợp với anh, họ thả chậm bước chân tuần tra như không hề có chuyện gì cả.
Một lát sau, Mạnh Thiên Tư tắt đèn đi. Cô ôm chiếc đèn ngồi trên đệm mà tim đập thình thịch.
Ánh mắt cô cũng bị "mù tạm thời" bởi ánh sáng chói mắt ban nãy, nên trong tai cô chỉ toàn tiếng tim đập và tiếng thở gấp.
Một lát sau khi mọi thứ đã yên tĩnh lại, Mạnh Thiên Tư hơi ngửa người ra sau, trở lại góc độ và phương hướng ban đầu muốn xem xem người nọ có còn ở đó hay không.
May mắn là vẫn còn.
Không chỉ còn mà cái bóng của anh ta còn hơi thay đổi so với lúc trước: Hình như là định nhòm xem bên này đang làm gì.
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm người nọ. Dù cô biết anh ta không thể nhìn thấy mình, nhưng không biết có bị ảnh hưởng bởi bóng tối và sự yên tĩnh không mà cô rất lo lắng.
Mười giây sau, cái bóng của người nọ nhoáng lên, biến mất.
Cùng lúc đó, Mạnh Thiên Tư ngồi bật dậy.
Cô hối hận rồi.
Cô không nên để Giang Luyện đi. Cô nên đặt sự an toàn lên đầu: Mặc kệ người đó là ai, bọn cô cứ đến đông đủ, về đông đủ mới là điều quan trọng nhất.
Bỗng dưng cô nhớ tới lời Giang Luyện nói: "Cô còn không nhìn ra tôi là người thông minh có thể ứng biến với mọi hoàn cảnh à?"
Thông minh ư? Có thể ứng biến với mọi hoàn cảnh ư? Cô không biết, đầu óc cô đang rối loạn, chẳng thể nhớ nổi anh đã từng có lúc "thông minh","ứng biến với mọi hoàn cảnh" chưa. Mạnh Thiên Tư túm chặt chiếc thảm trên người, ôm nó vào lòng, gác chân lên. Cô đè chặt nó lại như muốn làm nó bẹp dí, đồng thời cảm nhận được sự phồng trở lại của tấm thảm —— dường như chỉ có làm vậy cô mới thấy thoải mái hơn.
Cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những ngôi sao đổi chỗ, nhìn những con số trên đồng hồ điện tử nhảy lên, bắt mình phải kiên nhẫn: Không thể cứ đợi mãi được, cần phải đặt ra một mốc thời gian. Nếu đến giờ mà vẫn không thấy Giang Luyện về thì phải cho người đi tìm, đi giúp đỡ hoặc là cứu viện.
Cho Giang Luyện bao lâu đây?
Một tiếng? Quá ngắn, riêng lượt đi thôi cũng phải hết ngần này rồi.
Hai tiếng? Nhỡ có việc gì níu chân anh thì sao? Nhưng ba tiếng thì có dài quá không? Nhỡ anh gặp phải nguy hiểm, bọn cô chạy đến đó cũng muộn rồi.
Mạnh Thiên Tư cảm thấy từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu đề trắc nghiệm của các kỳ thi lớn nhỏ đều không khó bằng sự lựa chọn này.
Cô cắn răng quyết định cho anh hai tiếng.
Không thể nhiều hơn nữa, sự thông mình, có thể ứng biến với mọi hoàn cảnh của Giang Luyện chỉ có giá trị đến vậy thôi.
***
Nói hai tiếng thì vừa hết hai tiếng, đến bốn giờ sáng, Mạnh Thiên Tư đã gọi tất cả mọi người dậy.
Trong ánh đèn sáng trưng, Thần Côn mơ màng đi tìm kính. Những bóng người lúc ẩn lúc hiện, tiếng bước chân tới tới lui lui và cả tiếng nói chuyện đến từ khắp mọi chốn làm ông hiểu rõ một việc.
—— Giang Luyện mất tích vì đuổi theo một người bí ẩn, đã một đi không trở lại... được hai tiếng rồi.
Thế thì sao được. Thần Côn vội vàng đứng dậy. Lộ Tam Minh thấy thế thì vội ngăn ông lại: "Thần tiên sinh, anh không cần đi đâu. Mạnh tiểu thư nói là người không có bản lĩnh gì thì cứ ở lại đây, vì đi cũng chỉ thêm phiền thôi. Nơi này cũng phải có người trông giữ mà."
Thứ Thần Côn thiếu nhất trên đời chính là bản lĩnh. Vậy là ông đành phải trơ mắt nhìn đoàn người rời khỏi. Mạnh Thiên Tư dẫn theo năm người Lộ Tam Minh và Thang Tráng lên đường tìm kiếm. Tì Hưu và ba người khác thì ở lại phụ trách bảo vệ Thần Côn và chủ la.
Khi Thần Côn hỏi tình hình, Tì Hưu cũng không nói rõ được: "Lúc ấy cháu đang... trực đêm. Anh Luyện gọi cháu qua, bảo cháu che giấu cho anh ấy, đừng có gào lên. Anh ấy nói là phía bên kia..."
Anh ta giơ tay chỉ vào một hướng: "Có người đang theo dõi chúng ta, nhưng cháu nhìn thử rồi mà không thấy ai. Tóm lại là anh Luyện đi từ khi đó. Cháu tưởng là anh ấy sẽ về ngay thôi. Chắc Mạnh tiểu thư cũng cảm thấy không ổn vì đã hai tiếng trôi qua rồi."
Hai tiếng, đủ thời gian để giết chết, đào hố, chôn xác rồi.
Tì Hưu có trách nhiệm phải quan sát bốn phía, nên nói với ông hai câu thì vội vàng chạy đi. Bốn người chủ la kia lại rất nhẹ nhàng, sau khi bị đánh thức, biết không có việc của mình thì lại ngủ tiếp.
Trong căn nhà đá hai gian chỉ còn mình Thần Côn. Ông ngồi một lúc, nghe tiếng gió thổi liên tục bên ngoài, thì nhìn qua ô cửa sổ. Ánh nắng ban mai còn chưa xuất hiện, bóng đêm dày đặc, trông thế nào cũng thấy rất nguy hiểm.
Thần Côn hoảng hốt. Ông mò mẫm trong chiếc túi luôn mang theo người một lúc, lấy ra một chiếc ná bắn chim và mấy viên đá.
Ông thật sự không có bản lĩnh gì, nhưng khi bị bắt ép thì cũng có thể chiến đấu được.
Chiếc ná bắn chim này là vũ khí lợi hại ông luôn mang theo khi hành tẩu giang hồ. Tuy mười mấy năm qua nó chưa từng được phát huy tác dụng, chỉ mới bắn được hai con gà...
Nhưng mà thua người không thua trận, mang ra đe dọa kẻ địch vẫn được.
***
Tìm người trong đêm tối là một việc làm nhiều công ít. Có rất nhiều dấu vết ban ngày nhìn cái là hiểu ngay, nhưng buổi tối có nhiều nguồn sáng hơn nữa cũng vẫn không đủ. Thang Tráng đi đầu soi đèn pin. Anh ta gần như đã úp sấp trên đất như chó cảnh sát, và quan sát rất lâu mới tìm được phương hướng đại khái.
Lộ Tam Minh đứng bên nhìn cảm thấy quá vất vả, muốn nói với Mạnh Thiên Tư: Không sao thì tốt, nhưng nếu có sao thì bây giờ đến cũng muộn rồi. Hay là cứ đợi sáng ra lại tìm —— Nhưng rồi ông lại không dám nói ra, thế là càng lúc càng cảm thấy sự chênh lệch của mình với Mạnh Kính Tùng quá xa xôi.
Trợ lý Mạnh khiến Mạnh tiểu thư giận dữ đến mức hất đổ cả bàn trà thì phải dũng cảm thế nào nhỉ. Nếu đổi thành ông, Mạnh tiểu thư chỉ lườm một cái thôi ông đã run lên rồi.
Cứ đi tìm như vậy, chẳng mấy chốc mảng trời phía đông đã sáng màu bong bóng cá.
Thật ra dù Quảng Tây có chữ Tây trong tên, nhưng đó chỉ Tây so với Quảng Đông thôi, chứ so với các tỉnh trong nước thì nó không quá Tây. Mà nay đang là cuối hè, trời sáng khá sớm, nhưng Mạnh Thiên Tư không nghĩ rằng, cô tìm từ đêm khuya đến tận bình minh mà vẫn không thấy Giang Luyện đâu. Khả năng lớn là xảy ra chuyện rồi —— suy nghĩ này vừa nảy ra, tay chân người ngợm cô đã lạnh toát, sắc mặt cũng trắng ngang với màu bong bóng cá.
Lộ Tam Minh vẫn lo chuyện cô đang ốm, đang muốn hỏi cô có muốn dừng lại nghỉ một lát không thì bỗng nghe được tiếng nói của Thang Tráng: "Kia, kia, kia chẳng phải là anh Luyện sao?"
Ông quay sang đó nhìn, trên sườn của một ngọn núi bánh ú phía xa, quả nhiên có người đang thò đầu nhìn qua đây. Nhìn thân hình người đó thì rất giống Giang Luyện, không ai dám chắc chắn ngay. Nhưng mà đó không phải là vấn đề, chẳng mấy chốc đã có người mang kính viễn vọng đến cho Mạnh Thiên Tư. Cô nhận lấy kính nhìn qua bên đó: Quả nhiên là Giang Luyện, dường như anh cũng nghe được tiếng nói ở bên này, đang rảo bước qua đây. Nhìn bước chân của anh có lẽ là không bị thương.
Mạnh Thiên Tư thở phào một hơi. Cô bỏ kính viễn vọng xuống thì mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng mà vậy cũng tốt, chảy mồ hôi rồi cơ thể không còn khó chịu như trước nữa mà khỏe hơn hẳn.
***
Chừng một phút đồng hồ sau hai bên gặp nhau.
Tìm kiếm trong đám bùn lầy một thời gian, tất cả đều dính đầy bùn, Mạnh Thiên Tư ngồi dựa lưng vào tảng đá nhìn Lộ Tam Minh đang nói chuyện với Giang Luyện. Cuộc trò chuyện của họ chỉ đơn giản là: người này hỏi có sao không, người kia đáp không sao; người này lại hỏi sao lại đến đây, người kia đáp lúc bốn giờ bị Mạnh tiểu thư gọi dậy đi tìm.
Một lát sau, Giang Luyện đi tới chỗ Mạnh Thiên Tư.
Vừa đến gần anh đã cúi đầu cười với cô: "Tôi đã nói là sẽ không sao rồi mà, sao còn huy động mọi người đi tìm thế này."
Mạnh Thiên Tư tức giận: "Anh là ông trời à? Anh bảo không sao là không sao à? Chỉ sợ xảy ra chuyện bất ngờ, anh có hiểu không? Anh..."
Nói đến đây, cô làm như không muốn động đậy nữa, bảo anh: "Đứng dịch vào đây."
Giang Luyện cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn bước lên trước hai bước. Mạnh Thiên Tư nghiêng người nhìn ra sau lưng anh, sau đó nói: 'Không bị thương thật."
Gì vậy chứ, nhìn phía trước còn chưa đủ, cô còn đòi kiểm tra cả sau lưng nữa à? Thế có cần cho cô xem... hai bên sườn không?
Giang Luyện ngồi xổm ở trước mặt cô.
Người cô từ eo đổ xuống dính đầy bùn, nhưng vẫn chưa hết, trên cổ và mặt cô cũng bị bắn lên mấy vết. Nhưng Giang Luyện lại không cảm thấy cô nhếch nhác, mà anh lại thấy dưới sự đối lập của hai màu đen trắng, da cô càng nõn nà hơn. Gương mặt cũng rất sinh động, chỉ riêng việc ngẩng đầu, cúi đầu thôi mà anh nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Mạnh Thiên Tư như nhận ra điều gì, cô vội vàng giơ tay lên lau mặt, cảnh giác hỏi anh: "Anh nhìn cái gì đấy?"
Trên mặt cô có vết bùn đã khô, mới lau một cái bụi đất đã rơi đầy rồi. Mạnh Thiên Tư có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có lúc nhếch nhác, người toàn bụi đất trước mặt cánh mày râu.
Giang Luyện thấy mặt cô vẫn còn vết chưa lau sạch thì rất tự nhiên giơ tay ra định lau giúp cô. Khi đưa tay đến sát mặt cô rồi, anh mới cảm thấy hành động này của mình không ổn lắm, mà tay anh cũng chẳng sạch đến đâu. Nhưng mà rụt tay lại thì cũng không được, nên anh kéo ống tay áo lau cho cô: "Lấy áo lau sẽ sạch hơn."
Mạnh Thiên Tư sững sờ. Cô cảm thấy có một lớp vải thô ráp y như tay anh lướt qua mặt mình.
Giang Luyện hỏi cô: "Cô không định hỏi tôi cái gì à?"
Mải lo lắng cả nửa đêm làm cô quên mất chuyện chính. Nhưng rồi cô lại cảm thấy nếu có thu hoạch thì Giang Luyện đã nói từ lâu rồi.
Cô trả lời anh: "Người bình an trở về là được, chuyện khác sao cũng được, cứ từ từ rồi sẽ đến."
Giang Luyện cười: "Lúc Bạch Thủy Tiêu lượn lờ từ vách núi sang đu dây tôi còn bám theo được. Cô cảm thấy ở cái chốn này tôi sẽ không có thu hoạch gì à?"
Anh hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: "Tôi nhìn thấy Diêm La."
Diêm La?
Đầu Mạnh Thiên Tư ong lên. Mấy ngày nay tuy mọi người thường xuyên nhắc đến tên Diêm La, nhưng cô luôn cảm thấy người này chỉ như một nhân vật trên sách giấy chứ không hề có thật.
Cô hơi bất ngờ: "Là... là Diêm La đó?"
Giang Luyện gật đầu: "Chính là Diêm La đó."
"Tướng mạo... giống như trước kia?"
Giang Luyện nhớ lại: "Cũng tương tự như vậy, không thay đổi hình dáng."
"Thế... thế ông ta đâu? Chạy rồi à?"
"Không, vẫn ở bên đó. Tôi trói ông ta lại rồi. Đang định về gọi mọi người qua."
Mạnh Thiên Tư cảm thấy khó tin: "Thuận lợi như thế á?"
Giang Luyện nói: "Rất thuận lợi, đến cả việc trói cũng không phải tôi trói luôn."
Mạnh Thiên Tư hồ đồ: "Còn có cả người khác à?"
Giang Luyện lắc đầu: "Không phải, ông ta tự trói mình. Tôi sợ ông ta chạy nên trói thêm cho một vòng nữa. Chúng ta qua đó trước đi, chuyện này kỳ lạ lắm, đến nơi rồi tôi lại nói tỉ mỉ cho cô nghe."
Cũng được, Mạnh Thiên Tư chống tay lên tảng đá để đứng dậy. Sau đó cô nhớ ra một việc: "Thế... ông ta có nói gì không? Anh có hỏi ra được cái gì không?"
Giang Luyện cười khổ: "Không, ông ta không nói gì cả. Mà cô cũng đừng hy vọng ông ta nói gì với cô."
Lưỡi của Diêm La bị người ta cắt rồi.