Không có đường tắt để đi lên, ba người buộc phải trèo theo cách bình thưởng nhất. Mà trong đó chỉ có mình Giang Luyện tạm ổn. Vết thương trên vai Giang Luyện tuy đã hỏi phục bảy, tám phần nhưng để cẩn thận anh vẫn hỏi thuốc giảm đau của Mạnh Thiên Tư. Mạnh Thiên Tư còn ba liều thuốc, đưa cho anh một liều. Sau khi Giang Luyện tiêm xong, anh cất cả hai liều còn lại vào túi. Mạnh Thiên Tư vội la lên: "Ơ, anh để lại cho em với chứ? Em cũng bị thương mà"
Giang Luyện lườm cô: "Em không sợ cái chân đó của em còn tiêm nữa sẽ hoại tử, nhờn thuốc à?"
Nghe cũng rất có lý. Côn trùng còn sinh ra chất kháng thuốc được cơ mà. Cô tiêm quá nhiều loại thuốc này cũng không tốt lắm. Mạnh Thiên Tư bĩu môi: "Em còn phải bỏ lên nữa"
"Anh lên trước rồi kéo bọn em lên"
"Vậy ra khỏi ruột núi em cũng phải đi đường chứ"
Giang Luyện không để ý đến cô mà cứ tự buộc chặt dây thừng. Thấy Thần Côn không chú ý, anh chợt dịch lại gần cô, thì thầm một câu: "Anh cõng em"
Nói xong, anh còn ho mấy tiếng rỏi chỉ huy Thần Côn: "Chú đưa châu sợi dây thừng kia, phải nối thêm vào.
Đến khi anh quay sang nhìn Mạnh Thiên Tư, cô đã vênh mặt, cụp mắt, tô vẻ không để bụng.
++++
Trước tiên phải bò qua cây cầu dây sau đó mới leo lên sợi xích treo thi thể băng. Bước nào cũng không dễ dàng, thoải mái nhưng may mắn Giang Luyện đã có sự chuẩn bị trước. Chỉ riêng dây an toàn trên người đã có hai sợi rồi, độ an toàn cao hơn lúc Mạnh Thiên Tư treo lơ lửng trên không trung nhiều.
Mạnh Thiên Tư luôn dõi theo Giang Luyện. Sau khi nhìn một hỏi, cô đã yên tâm: Khó thì có khó nhưng chỉ là vấn đẻ thời gian thôi. Cô nhìn xuống đáy hang động, nói thảm với Thần Côn: "Nghe nói trong hố đất di động có tức nhưỡng, chú nói xem nó có nhảy ra tấn công chúng ta không?"
Thần Côn vỗ khẩu súng phun lửa bên hông: "Cho nên mỗi người chúng ta đều có loại súng này. Đây là kinh nghiệm xương máu của Thủy quỷ mà"
Khi Thủy quỷ đi vào hố đất di động đã có không ít người chết vì tức nhưỡng: Nghe nói tức nhưỡng có thể sinh trưởng và phát triển vô hạn, có thể phân tách thành vô số sợi dây thừng sắc nhọn, xuyên thủng cơ thể người trong một tích tắc.
Có súng phun lửa đúng là khiến người ta yên tâm hơn nhiều. Mạnh Thiên Tư nghĩ một hỏi, càng nói nhỏ hơn: "Còn thủy tỉnh nữa."
Thần Côn hừ mũi: "Không có ai làm con rối cho nó thì thủy tỉnh chẳng khác gì món đỏ vô dụng —— Động thần có lợi hại không? Người chạy trước chạy sau vẫn luôn là Bạch Thủy Tiêu còn gì? Với cả ấy..."
Ông vỗ balo: "Chúng ta đến đây với sự chuẩn bị từ trước. Chỉ tiếc là không mang theo lông phượng hoàng, Chú cứ nghĩ dù sao cũng không có xương rồng, mang nó theo cũng vô dụng còn làm người mình sáng lấp lánh... Ai mà ngờ được xương rồng lại ở ngay trong này chứ"
Mạnh Thiên Tư giương mắt nhìn Giang Luyện: Anh đã vượt qua cây cầu dây, thành công bám vào thi thể bảng.
Cũng thật là nực cười: Nếu đó chỉ là một thi thể bình thường chắc chắn sẽ không chịu đựng được sự lôi kéo, leo treo liên tục như vậy. Thi thể băng của bà cố Đoạn lại thành thứ giúp ích cho con châu.
Cô không dám nói chắc chắn để tránh mọi người mừng hụt: "Cũng chưa hẳn đã là xương rồng. Cháu chỉ nhìn qua thấy giống xương thôi, còn chưa nhìn kỹ đã trượt chân rơi xuống rồi.
Thần Côn lại rất tự tin: "Một con rồng băng có xương ở bên trong, băng có xương rồng chẳng phải chính là rồng bảng' đấy à? Sương giá mấy ngàn năm che phủ băng đá, không thể nhìn ra bằng mắt thưởng được. Nếu không phải do châu phun lửa thì ai mà phát hiện cho được? Cách giấu khéo léo lại tự nhiên như vậy, chú thấy tâm phần là đúng rồi"
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Không đúng. Châu nhớ trong giấc mơ của chú, người kia có bảo là không tìm được xương rồng, chỉ tìm được lông phượng hoảng và tro tàn xương rồng cơ mà?"
Thần Côn không cho là đúng: "Cháu Mạnh, châu phải dùng con mắt toàn cục để nhìn vấn để —— Giấc mơ của chú chỉ là một đoạn ngắn chứ không phải tất cả. Lúc đó không tìm thấy, nhỡ sau này lại tìm được và giấu ở đây thì sao?"
Nghe cũng rất có lý nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn cảm thấy là lạ. Giang Luyện bắt đầu bám vào sợi xích làm nó lắc lư giữa không trung, phát ra những tiếng "leng keng" đơn điệu và buồn tê. Mạnh Thiên Tư nói: "Chú luôn nói phải có ánh mắt toàn cục vậy chú có cảm thấy nhìn từ đầu tới cuối, chuyện này có điểu kỳ quặc không?"
Thần Côn không lĩnh hội được vấn đẻ cô nói: "Đâu chỉ kỳ quặc mà còn rất phức tạp kìa. Đến tận bây giờ chúng ta vẫn không thể hiểu rõ ràng tất cả"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Không phải. Châu muốn nói là nhánh Huống Đại này quá kỳ lạ:
Thần Côn khẽ giật mình: "Cháu cũng cảm thấy Huống Đại không đúng lắm à? Tiểu Luyện Luyện cũng nói Huống Đại là một kẻ phản đỏ nhưng lại biết được quá nhiều"
Mạnh Thiên Tư cân nhắc một thoáng: "Theo suy đoán lúc trước của chúng ta, sau khi bọn họ sắp xếp xong tất cả, chia chác mọi thứ: Thủy quỹ có được thủy tỉnh, Sơn quỷ được chia mật núi, nhà họ Thịnh mang chuông âm đi, bảy luồng oán khí lạc vào thế gian, nhà họ Huống cẩm chiếc rương —— Mấy thứ đầu đều hợp lý nhưng riêng chuyện "nhà họ Huống cảm rương" là cháu cảm thấy không giống như chuyện bọn họ sắp đặt"
Thần Côn sửng sốt một phen, không sợ mất mặt mà giơ tay học hỏi: "Vì sao?"
Mạnh Thiên Tư nói: "Suy bụng ta ra bụng người thôi. Châu giữ ngôi Vương, cũng xem như là thủ lĩnh. Với kinh nghiệm của cháu thì thứ nhất nếu cháu giao một việc cho một nhóm người làm thì nhóm người đó nhất định phải có thực lực tương đương nhau —— Nhà họ Huống đâu thể so được với những nhà khác, huống chỉ ông ta còn là một kẻ phản đỏ.
*Thứ hai, con đê ngàn dặm vỡ vì ổ kiến. Chú có phát hiện nhà họ Huống chính là cái 'ổ kiến' đó không? Cả chuyện này đều rất kín kẽ, điểm sơ hở duy nhất chính là nhà họ Huống. Không có nhà họ Huống sẽ chẳng có tin tức nào bị lọt ra ngoài. Sau khi hố đất di động trôi về núi Côn Lôn hẳn là lúc an toàn nhất, không ai tìm được nó. Nhưng Huống Đại lại để cho con cháu tấm bản đỏ chỉ đường. 'Rương làm chìa khóa; nếu không có chiếc rương ấy ai vào được ruột núi? Không có lời nhắn nhủ 'Tế lông phượng, đốt xương rồng, thấy thang trời, của Huống đại thì Diêm La có thể tìm được nơi câu cá không?"
Cô hất hàm xuống bên dưới: "Chú nói hố đất di động nằm ở dưới nơi câu cá. Vị trí bí ẩn như vậy lại bị lời nhắn của Huống Đại làm lộ —— Tự chú nói xem nhà họ Huống có giống như người được 'bọn họ' sắp xếp không?" Thần Côn nghe mà lúc nóng lúc lạnh. Không giống, sự sắp đặt này đâu chỉ không ổn mà thật sự là một nét bút hồng. Lời nhắn nhủ của Huống Đại quả thật như một phản tình báo truyền ra ngoài, để lộ hết thảy mọi sắp xếp của bên Xi Vưu... Ông thì thào: "Cho nên Huống Đại là nằm vùng? Chú đã bảo rồi mà, bao lâu nay chỉ thấy bên Xi Vưu bận nọ bận kia, vừa sắp xếp thủy quỷ, vừa xếp đặt động thân —— Vậy bên Hoàng Đế làm gì? Bọn họ biết rõ chiếc rương bị lấy cắp mà không làm gì hết ư? Nếu Huống Tổ là do bên Hoàng Đế sắp xếp thì mọi chuyện đều hợp lý... Còn chưa nói xong, hai người đã nghe tiếng xích leng keng. Ngẩng đầu lên mới thấy trên xích chẳng còn ai, tiếp đó Giang Luyện thò đầu xuống khỏi cửa hang: "Cháu tìm được trục xoắn ở sau con rồng băng. Có lẽ sợi xích này có thể kéo lên được" ++++ Có trục xoắn, mọi việc thuận lợi hơn nhiều. Giang Luyện chia làm hai lượt để kéo Mạnh Thiên Tư và Thần Côn lên. Con gà tuyết vốn đang thong thả đi dạo ở bên dưới, thấy mọi người đi hết thì cũng sốt ruột đập cánh, vừa hay đậu ở trên giấy Mạnh Thiên Tư và được kéo lên cùng. Di thể của Đoạn Văn Hi đã được Giang Luyện đặt ở trong góc, trên người bà còn được đắp một chiếc áo làm Mạnh Thiên Tư đỏ mắt: Bao nhiêu năm nay, cuối cùng bà cố Đoạn cũng được yên giấc. Vốn dĩ Thần Côn định đi qua cúi lạy bà nhưng ai ngờ mới ngẩng đầu lên đã bị con rồng băng thu hút hết mọi sự chú ý. Nói thật thì con rồng này chẳng được đục đẽo tỉnh tế nhưng lại rất có cái hồn thời Thượng Cổ. Từng chiếc móng vuốt uốn lượn hay những sợi râu rủ xuống đều khiến Thần Côn ngây ngẩn, cứ đi quanh con rồng mãi. Giang Luyện đỡ Mạnh Thiên Tư ngồi xuống một bên: "Được rồi, em ngồi đây xem đi. Chuyện này giao cho bọn anh, thỉnh thoảng em cho chút ý kiến là được: Đang nói chuyện con gà tuyết cũng chạy tới ngồi ngoan bên cạnh Mạnh Thiên Tư như đang ấp trứng. Giang Luyện không biết mình nên khóc hay cười nữa: Con người trông thì tưởng toàn năng nhưng có lúc lại chẳng bằng một con gà —— Ban nãy nếu không có nó mang dây thừng sang thì anh cũng không biết phải cứu Mạnh Thiên Tư kiểu gì nữa. Anh giơ tay gõ đầu con gà tuyết. Gà tuyết đang gật gù, bị anh gõ thì rụt người lại. Giang Luyện hỏi Mạnh Thiên Tư: "Nó là gà trống hay gà mái?" Mạnh Thiên Tư cũng không biết: "Em không biết, chắc là gà mái" Giang Luyện cười rỏi nói chuyện với gà tuyết: "Mày đã lập gia đình chưa? Nếu chưa, có muốn đi theo tao đến nơi phỏn hoa không? Mạnh Thiên Tư lườm anh: "Người ta là gà tuyết, quen ở nơi cao hơn mực nước biển. Chốn phồn hoa của anh không thích hợp với nó" Giang Luyện nói: "Anh biết mà. Nó là núi sinh núi dưỡng, núi Côn Lôn mới là nhà nó. Trên đường đời gặp được quá nhiều người và vật có mình yêu thích, có duyên, nhớ nhau là được. Aiz, tao lấy cho mày cái tên nhé" Anh suy nghĩ một hồi rỏi bảo: "Được rồi, từ nay mày theo họ tao nhé. Tên là..." Anh ghé lại bên cạnh đầu gà tuyết, thì thẩm mấy chữ rồi đứng dậy với vẻ mặt thôa mãn: "Tốt lắm, sau này mày tên vậy." Mạnh Thiên Tư tò mò: "Tên là gì thế?" Giang Luyện còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Thần Côn kêu âm lên ở phía bên kia: "Là xương rỏng, đúng là xương rồng. Xương rồng này là chú bỏ vào băng" Má. Giang Luyện quay đầu lại nhìn ông, đúng là cạn lời mà. Anh thật sự không nhịn nổi nữa: "Bành Tổ là tổ tiên chú, Huống Đại cũng là tổ tiên chú. Côn trùng đá không tấn công, chú còn nghỉ mình là Sơn quỷ. Bây giờ đến xương rỏng cũng là chú bỏ vào trong băng. Chú là điện, chú là ảnh sảng, chú là câu chuyện thản thoại duy nhất [1]"
[T] Trích từ lời bài hát Super Star do nhóm S. HLE trình bày, Mạnh Thiên Tư phì cười. Cô cười đến đau cả bụng, ngay cả con gà tuyết bên cạnh cũng vỗ cánh hùa theo. Thần Côn tủi thân: "Cái này có phải tại chú đâu. Tự dưng chú có cảm giác như vậy. Aiz, Tiểu Luyện Luyện, có dao không cho chú mượn" Giang Luyện rút dao ra. Thần Côn nhìn rỏi lắc đầu chê bé, sau đó ông tự mình cởi balo xuống, rút ra một con dao gấp. Hiển nhiên trước khi lên đường ông đã tới lấy ở chỗ Đào điểm. Cũng không biết một người vai không thể gánh, tay không thể xách như ông mang theo nhiều đỏ như vậy làm gì? Chẳng lẽ là đỏ miễn phí nên cứ thỏa sức nhét vào? Thần Côn dùng dao cạo mạnh vào thân con rồng băng, cạo được một đoạn thì chuyển sang chỗ khác. Sau một hỏi vụn băng rơi lả tả xuống đất, ông mệt lả người: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đừng đứng nhìn thế chứ. Mau qua đây giúp đi" Giang Luyện định đứng dậy đi qua đó, chợt nhớ tới một chuyện. Anh bỏ balo xuống, kéo khóa ra: "Án gì không?" Mạnh Thiên Tư chỉ vào balo của mình: "Em vẫn còn, không muốn ăn, ngán lắm" Giang Luyện gật đầu, lại kéo khóa vào: "Vậy em đừng lục balo của anh đấy. Trong balo của anh ngoài que bổ sung năng lượng ra thì chẳng còn gì khác đâu." Nói xong còn đầy balo của mình ra phía xa. Lúc đứng dậy anh còn nhấn mạnh thêm lần nữa: "Đừng lục đó, thật sự không có gì đâu" Anh cảm dao găm trong tay, cạo băng cùng Thần Côn mà động tác của anh nhanh hơn Thần Côn nhiều. Sau đó anh ngắng đầu nhìn Mạnh Thiên Tư. Cô đã kéo balo của anh qua, đang thò tay lục lọi bên trong. Giang Luyện nhịn cười, cúi đầu tiếp tục cạo băng.
Một lát sau anh nghe thấy tiếng răng rắc rất to. Cô ăn như vậy có phải đang khiêu khích không? Thấy Giang Luyện nheo mắt nhìn sang, Mạnh Thiên Tư chỉ đợi giờ phút này để bỏ miếng cơm cháy vào miệng. Vụn cơm cháy rơi xuống đất làm con gà tuyết ở bên vui lắm, chạy vội tới mổ. Được rồi, đồ ăn anh vất vả tích cóp đã cho cô và cả Giang Thước Kiểu [2] vừa mới theo họ anh nữa. Tốt xấu gì cũng không vào miệng người ngoài. [2] thước Kiểu: cảu Hí Thước là cây cầu do chím H Thước bắc qua sông Ngân Hà trong truyền thuyết Ngưu Lang, Chức Nữ, Nó đưỢC VÍ VỚI VIỆC VỤ chòng, người yêu gập lại nhau sau bạo năm xà cách, +++ Cạo được kha khá, xương rồng trong băng đã rõ mồn một. Có khoảng hai mươi mảnh, hình dạng... rất khó miêu tả vì chưa ai trông thấy xương rồng thật cả. Nhưng chúng được sắp xếp rất có quy luật, uốn lượn theo thân rồng, cách một đoạn lại có một mảnh. Thần Côn nuốt nước miếng: "lấy... lấy ra. Tiểu Luyện Luyện, lấy hết chúng nó ra" Đa phần xương rồng đều ở sâu trong tảng băng cứng, nơi dễ lấy nhất chính là chỗ bị Mạnh Thiên Tư phun lửa vào —— Nơi đó bị đốt rất khéo léo, vừa làm tan một phản băng đá vừa không thiêu phải xương rồng. Sau khi dọn dẹp xong phần bảng xung quanh, Thần Côn cẩn thận vươn tay ra nhưng lại bị Giang Luyện ngăn lại: "Chú đừng có sở lung tung. Nhỡ trên đó có mầm bệnh hay ký sinh trùng thi sao?" Nghe anh nhắc nhở vậy, Thần Côn vội rụt tay về. Hai người lấy găng tay cao su trong balo ra, còn sợ chưa đủ phải dùng cả vô dao và lưỡi dao làm "nhíp" để gặp mảnh xương rồng đầu tiên ra. Dù sao Mạnh Thiên Tư cũng là khán giả nên xương rồng lấy ra được giao cho cô quản lý. Cô nhìn xương rồng một lúc lâu, rất muốn giơ tay sở soạng nhưng lại nhịn xuống. Một lát sau cô mới hỏi hai người đang bận rộn lấy mảnh thứ hai: "Em có thể giữ một mảnh làm kỷ niệm không?" Giang Luyện ngạc nhiên hôi: "Em lấy cái này làm gì?" Khó hiểu lắm à? Mạnh Thiên Tư cũng ngạc nhiên: "Làm kỷ niệm đó. Khoáng thạch, vàng bạc gì đó em không để bụng nhưng bày một mảnh xương rồng trong nhà thì mát mặt lắm. Mà có tới hai mươi mảnh chỉ được dùng đốt một chiếc rương, chắc chắn sẽ không dùng hết. Cho em một mảnh thì có sao đâu. Cả lông phượng hoàng nữa, cũng để cho em một mảnh mang về thờ cúng: Trong lúc cô nói chuyện, mảnh xương rồng thứ hai cũng được lấy ra. Giang Luyện tiếp tục chinh chiến ở chiến trường thứ ba còn Thần Côn thì dùng "nhíp tự chế" đưa xương rồng tới chỗ Mạnh Thiên Tư. Khi sắp đến nơi, con gà tuyết đột nhiên xông lên mổ cái gì. Thần Côn hoa mắt tưởng mình sắp giẫm vào nó, bước chân lảo đảo, bàn tay cũng run lên làm rơi mảnh xương rồng xuống. Mạnh Thiên Tư vừa bỏ miếng cơm cháy vào miệng, thấy có thứ gì rơi xuống thì chẳng kịp nghĩ mà quơ tay đỡ lấy. Sau khi chạm vào rồi cô mới phát hiện đó là mảnh xương rồng đang bị nghỉ ngờ mang theo "mắm bệnh" từ thời Thượng Cổ và ký sinh trùng. Xung quanh lập tức yên ắng lại. Mặt Thần Côn trắng toát: "Cháu Mạnh, cháu... cháu chạm vào nó ảà?" Giang Luyện cũng luống cuống. Tay anh vịn chặt thân rồng, lòng bàn tay lạnh căm căm. Ngay cả gà tuyết cũng mổ to mắt nhìn cô, lông trên người xủ hết lên. Mạnh Thiên Tư nổi hứng trêu cợt định giả vờ như mình bị khó thở, hai mắt trắng dã để dọa họ nhưng thấy bọn họ đã sợ sệt như vậy rồi thì không làm nữa. Cô giơ tay lên: "Không có gì, không sao cả. Xương thì có gì mà sợ? Còn bị đông cứng trong băng nữa —— Diêm La cũng từng cảm mảnh vụn xương rồng mà, không phải vẫn yên bình đó sao... Ơ..." Giang Luyện đang thấy cô nói có lý thì lại bị tiếng "Ơ" của cô làm hết hỏn: "Sao thế?" Mạnh Thiên Tư cúi đầu, chìa tay ra sở soạng mảnh xương: "Hình như trên đây có chữ... nhưng lại không giống chữ. Lạ lắm, rõ ràng trông bằng phẳng nhưng sờ lại thấy lồi lõm" Tim Thần Côn đập như điên, giọng nói cũng run rấy: "Chữ... chữ gì? Châu Mạnh, cháu... cháu có thể viết ra không?" Mạnh Thiên Tư vuốt ve mảnh xương mấy lấy rồi lấy bút cảm quang trong balo ra, viết lại y nguyên trên môm đá gần đó. Đầu óc Thần Côn như muốn nổ tung. Chẳng trách cô vừa nói giống chữ vừa nói không. Một nét dài một nét ngắn, hai đường giao nhau chứ không cắt. Đó là chữ "đao" của bộ chữ giáp cốt. [3] [3] Hình mình họa chữ đạo giáp cót và chữ đạo ngày này Câu nói của pháp sư Ba Mai chợt vang vọng bên tai. —— Đôi mắt bị che lấp nhưng bàn tay sẽ giúp ta nhận ra chúng.