Tây Bắc mênh mông, không mất một ngày đường không thể đến nơi.
Giữa trưa, hai chiếc xe ra khỏi đường quốc lộ, dừng xe nghỉ ngơi nhân tiện ăn cơm trưa.
Trên xe có thiết bị đun nóng để hâm nóng hộp cơm chay bằng thiếc, ăn ngon hơn nhiều so với lương khô hay mì ăn liền. Giang Luyện ăn cơm xong lại cầm điện thoại lên xem.
Vẫn không có tín hiệu. Trên đường đi tín hiệu chập chờn, lúc có lúc không. Có đôi khi vừa bắt được sóng xe đã lại chạy ra khỏi khu vực có sóng, khiến người ta lo lắng mà chẳng làm gì được.
Huống Mỹ Doanh đi qua tìm Giang Luyện.
Nơi này càng lúc càng cao hơn mực nước biển, tất nhiên nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp. Những người khác còn có thể chịu được, chứ riêng Huống Mỹ Doanh cơ thể yếu, đã phải mặc áo ấm rồi. Điều này càng khiến Giang Luyện cảm thấy gọi cô đến đây lúc này không phải quyết định sáng suốt.
Hai ngày nay, Huống Mỹ Doanh ăn chơi thỏa thích, chẳng hề có vẻ căng thẳng. Mà nay khi đã thực sự bước chân lên đường, cô ấy mới toát ra vẻ lo lắng.
Huống Mỹ Doanh vén ống tay áo lên, chìa tay ra cho Giang Luyện xem: "Đến đó em phải cầm dao cắt tay mình à?"
"Cắt đến đâu thì được nhỉ?"
"Chỉ cắt một đường có được không? Hay là đi một đoạn lại phải cắt một đường? Đoạn đó là khoảng bao xa? Một cây số hay hai cây số?"
Nhìn ra được cô ấy cũng suy nghĩ rất nhiều.
Tiếc là Giang Luyện chẳng trả lời được câu nào: Con người dễ mắc bệnh tin vào lý thuyết, khi đến nơi rồi mới biết những giả thiết đó toàn điều vớ vẩn. Núi Côn Lôn không phải Hoa Sơn, Thái Sơn để mà trèo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc và chụp ảnh —— người ta có độ cao, có ranh giới tuyết, cũng có đỉnh núi tuyết, có những đỉnh núi đến người leo núi chuyên nghiệp còn sợ, người Huống Mỹ Doanh như vậy... có thể trèo lên được à?
Anh ậm ờ: "Em thoải mái là được, đến đó rồi nói sau."
Đuổi Huống Mỹ Doanh đi rồi, Giang Luyện qua tìm Thần Côn.
Thần Côn không xuống xe mà cứ ru rú ở bên tài xế, hớn hở xem quyển "Thuật dưỡng sinh của Bành Tổ".
Giang Luyện bám vào cửa xe, trong lòng bực bội: Thế này chẳng phải lừa gạt sao? Rõ ràng người ta tự sinh sản mà cứ nói là dưỡng sinh.
Ánh mặt trời gay gắt, anh giơ tay che trước trán, ánh mắt híp lại: "Núi Côn Lôn quá lớn, cháu cảm thấy biện pháp lúc trước của chúng ta không thể thực hiện được. Mình không thể mù mờ thế này đâu, phải có một manh mối chính xác."
Thần Côn đang mải đọc sách, lời anh nói chui vào tai trái lại bay ra khỏi tai phải.
"Chú có nằm mơ gì nữa không?"
"Không."
Chẳng mơ gì cả. Lúc trước không ai mong ông nằm mơ thì ông mơ như tiêu chảy, bây giờ giục hàng ngày giấc mơ của ông lại như táo bón.
Giang Luyện đang nóng ruột, thấy thái độ của Thần Côn như vậy thì có vẻ khó chịu: "Hay thế cơ à? Không phải mấy lời đoán bừa của người đời sau à?"
Anh tiện tay cầm một quyển lên. Quyển này nói về thần tiên thời cổ đại, Bành Tổ có một mục riêng được Đào Điềm dán giấy ghi chú ở ngay trên đầu.
Cho nên Giang Luyện lật theo giấy ghi chú là đến ngay.
Anh đọc nhanh như chớp, ánh mắt dừng lại ở một câu: "Bành Tổ cưới bốn mươi chín bà vợ cơ à?"
Có thể thấy được ông lão này dù có thành tựu về mặt tuổi thọ, nhưng phương diện tình cảm cũng không chung thủy gì.
Chuyện Bành Tổ cưới bốn mươi chín người vợ, Thần Côn có biết. Trong "Tuyển tập thần tiên" thời Tần và "Thái Bình Quảng Ký" nhà Tống đều có ghi Bành Tổ "Mất bốn mươi chín người vợ, để tang năm mươi bốn người con" đại khái là để làm nổi bật tuổi thọ của Bành Tổ.
Ông giương mắt nhìn Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, cháu xem sự chú ý thấp kém của cháu kìa. Chú đọc sách là để tìm xem có manh mối tiềm tàng gì không, còn cháu lại chỉ chú ý chuyện người ta nhiều vợ."
Giang Luyện thanh minh cho mình: "Cháu cũng đang tìm manh mối đấy chứ. Ông ấy nhiều vợ nhiều con như thế mà đều qua đời trước mặt ông ấy, bên cạnh việc ông ấy tự sinh sản còn nói lên việc khoảng cách chênh lệch từ thần đến người rất lớn. Dù là con ruột cũng không thể kế thừa năng lực của ông ấy."
Trong đầu Thần Côn lóe lên một tia sáng, tiếc rằng nó quá yếu ớt nên không bắt lấy được.
Trong khi đó Giang Luyện lại nghĩ ra một chuyện: "Con trai mất trước ông ấy, nhưng còn cháu trai, cháu gái, chắt trai gì gì nữa. Bành Tổ ghê gớm thật đấy, bốn mươi chín bà vợ nghĩa là bốn mươi chín phòng —— Chú xem phim cổ đại có ba phòng thôi mà đấu đá tận tám mươi tập, thế thì bốn mươi chín phòng..."
Anh liếc Thần Côn bằng ánh mắt khó hiểu: "Nếu bốn mươi chín phòng mà kéo dài đến giờ thì phải là một gia tộc rất vĩ đại, quy mô không thua kém thủy quỷ, mà sao lại còn mỗi chú nhỉ?"
Thần Côn thốt lên: "Cháu không thể nhìn vấn đề theo hướng phiến diện như vậy. Chú là ngoại lệ, là người bị vứt bỏ. Chú bị ném ở cửa thôn mà."
Tiếng kèn vang lên, đã đến lúc tiếp tục lên đường. Giang Luyện đứng dậy đóng cửa xe phía trước lại, lẩm bẩm: "Không ném người khác chỉ ném mình chú, thế chú là người lạc loài à?"
Thần Côn ngồi lặng trên ghế, cửa kính màu trà phản chiếu gương mặt ngơ ngác của ông.
***
Buổi chiều độ cao càng cao hơn mực nước biển, nhiệt độ càng thấp xuống, mọi người cũng không chống trọi được nữa, đua nhau thêm áo, thêm mũ. Đến gần chạng vạng thì xe đã không còn đi trên con đường đúng nghĩa nữa, mà phải chạy theo sự hướng dẫn của vệ tinh và những vết bánh xe mờ mờ trên mặt đất.
Phong cảnh bên ngoài có đẹp nhìn nhiều cũng thành chán, càng không nói đến chuyện sắc trời tối dần, chẳng trông thấy gì cả. Giang Luyện gật gù trên ghế, trong lúc mơ màng chợt thấy tốc độ xe chậm dần rồi dừng hẳn.
Giang Luyện mở mắt ra, hỏi theo bản năng: "Đến rồi à?"
Đào Điềm và Huống Mỹ Doanh ngồi ghế trên nghe vậy thì quay lại: "Chưa, nhưng cô Tư bảo có lẽ anh và Thần tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú với nơi này, nên dừng lại một lát."
Cảm thấy hứng thú?
Sao anh lại phải cảm thấy hứng thú với một nơi hoang vắng thế này?
Giang Luyện nhìn ra phía trước.
Có thể mơ hồ nhìn thấy phía xa có mấy túp lều cũ nát đang bị gió thổi nghiêng ngả. Trong lều không có ánh đèn, không có ánh lửa, hiển nhiên là không có người ở. Có một túp lều rách bị gió thổi bay phất phơ trên không trung như một lá cờ kỳ dị.
Thần Côn nhận ra nơi đó trước: "Đó có phải là nơi Đinh Bàn Lĩnh..."
Đào Điềm vội vàng gật đầu: "Đúng vậy. Cô Tư nói với cháu đó là nơi mất của một người tên là Đinh Bàn Lĩnh."
Thế thì phải tới xem thế nào. Thần Côn và Giang Luyện đều xuống xe đi tới chỗ lều trại cùng Đào Điềm. Hai người lái xe chạy cả ngày cũng thấy mệt mỏi, ra ngoài xe hút thuốc. Chỉ còn Huống Mỹ Doanh nghe thấy nơi người chết thì sinh lòng kiêng kị, lại ngại trời lạnh nên không xuống. Tất nhiên Vi Bưu cũng ở lại cùng cô. ...
Đi một quãng, những chiếc lều đó ở hiện ngay trước mắt.
Đối với những gì Thủy quỷ gặp phải Giang Luyện đã rõ như lòng bàn tay.
Thủy quỷ tìm được hố đất di động ở giữa thập niên chín mươi. Lần đó tổn thất nặng nề, chết hơn trăm người. Những người không chết cũng đều phát bệnh trong vòng hai mươi năm rồi chết —— Hiện giờ người duy nhất may mắn còn tồn tại chính là bạn gái Dịch Táp của Tông Hàng.
Hơn một năm trước, Thủy quỷ tiến hành đợt thăm dò hố đất di động lần thứ hai, dù đã chuẩn bị cả súng phun lửa, nhưng tổn thất vẫn không nhỏ, đặc biệt là người đứng đầu Đinh Bàn Lĩnh mất tích sau đợt ấy.
Đinh Ngọc Điệp – người kế nhiệm ông – vẫn luôn tìm kiếm tin tức về ông. Anh ta liên tục cho Thủy quỷ đến vùng đầu nguồn ba con sông để tìm kiếm với danh nghĩa thăm dò địa chất. Những túp lều trước mắt này chính là điểm đóng quân của Thủy quỷ.
Sau đó, trong một đêm, người ở điểm đóng quân đi hết, chỉ còn lại một cỗ thi thể. Đó chính là Đinh Bàn Lĩnh đã mất tích hơn một năm.
Ông cầm dao đâm vào cổ họng mình và để lại ba chữ rưỡi.
Tìm Sơn quỷ bang.
***
Trước khi vào trong lều, Giang Luyện hít sâu một hơi và vặn đèn pin. Đào Điềm như một cô hướng dẫn viên du lịch thực thụ, đi ở phía trước dẫn đường, giới thiệu cho hai người.
Giang Luyện thấy được nơi thi thể Đinh Bàn Lĩnh từng nằm. Tất nhiên thi thể đã được mang đi, nhưng nơi đó đã được dùng phấn trắng vẽ lại và đánh dấu bằng một nhánh cây nên vẫn nhận ra được.
Anh còn trông thấy một vài tấm ván nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ mới thấy đất ở nơi đó có hình xoắn ốc như đã từng bị xoáy tròn lại.
Giang Luyện và Thần Côn liếc nhau, đều hiểu rõ trong lòng: Nghe nói hố đất di động cần phải thở. Vào ban đêm trên mặt đất sẽ xuất hiện một cái miệng. Nó được gọi là "đất mở cửa, gió xông sao đấu". Nhưng mà khi trời sáng cái miệng đó sẽ khép lại. Khi khép kín rồi mặt đất nơi đó sẽ xuất hiện hoa văn như thế này —— hoa văn này cũng chính là manh mối duy nhất để Thủy quỷ tìm kiếm hố đất di động.
Lời giới thiệu của Đào Điềm cũng đã chứng thực điểm này: "Trước khi Đinh Bàn Lĩnh chết, có một người Tạng tên là Đan Tăng mang thịt dê tới cho người bạn thuộc Thủy quỷ đã từng tới nơi này, còn nói mấy câu với Đinh Bàn Lĩnh nữa. Theo những gì anh ta kể lại thì khi gặp Đinh Bàn Lĩnh, ông ấy đang cầm một chiếc hộp giấy che mặt đất chỗ này lại..."
Còn chưa nói xong, chiếc điện thoại vệ tinh ở sau eo bỗng đổ chuông. Đào Điềm sửng sốt, vội vàng nói với hai người một câu rồi đi nghe điện thoại.
Đào Điềm có điện thoại vệ tinh à?
Giang Luyện lấy điện thoại mình ra xem. Cái cột sóng rất sạch sẽ, sạch đến mức anh muốn giơ tay móc nó ra. Anh đang hối hận vì đã không mua một chiếc điện thoại vệ tinh mang theo.
Đào Điềm có thì mình có thể mượn một lát không nhỉ, không thì mua lại cũng được, để tiện liên lạc với Mạnh Thiên Tư hơn.
Nghĩ vậy, chân anh bước ra ngoài chỗ cửa lều hai bước, vừa hay nghe được giọng nói cao vút, căng thẳng gần như biến giọng của Đào Điềm: "Sao lại thế? Tại sao lại như vậy? Sao... làm sao bây giờ?"
Cứ việc không nghe được nội dung cụ thể, nhưng từ giọng điệu của Đào Điềm, anh cũng biết được là đã xảy ra chuyện.
Một lát sau, Đào Điềm đi vào.
Dù cô ấy cố gắng bình tĩnh, nhưng con gái tuổi này nếu chưa từng trải qua sóng gió thì rất khó bình tĩnh được. Giang Luyện nhận ra bàn tay cầm điện thoại vệ tinh của cô ấy đang run rẩy, tần suất liếm môi cũng tăng cao.
Giang Luyện nói thẳng: "Sao thế, xảy ra chuyện gì à?"
Đào Điềm bất ngờ, cứ ngập ngừng mãi.
Giang Luyện liếc mắt ra hiệu với Thần Côn.
Thần Côn bắt được tín hiệu, hắng giọng hỏi cô ấy: "Xảy ra chuyện gì thề? Có cần chú nói với cháu Mạnh một tiếng không?"
Thân phận ba tầng cánh sen vẫn có tiếng nói, Đào Điềm lắp bắp: "Không, không, cô Tư bảo phải quay về..."
Đào Điềm cố lấy lại bình tĩnh dù giọng nói vẫn còn run: "Cô Tư đã vào trong núi rồi, hơn hai trăm người chia làm hai mươi đội nhỏ tìm kiếm ở những đoạn đường khác nhau. Bình thường họ đều liên lạc qua bộ đàm và điện thoại vệ tinh, nhóm nào không về thì cũng phải gọi điện báo cáo tình hình, tiến triển của mình..."
"Có một đội nhỏ khoảng tám người mất liên lạc từ hai ngày trước. Cô Tư cho một đội khác đi tìm..."
Thần Côn vội hỏi: "Lại mất liên lạc?"
Giang Luyện dở khóc dở cười, mắng ông: "Chú có thể bớt nói điềm gở không?"
Đào Điềm lắc đầu: "Nói là từ sáng sớm đến giờ đã tìm được... ba thi thể rồi. Cô Tư đang cuống lên, dẫn người qua đó. Những người khác còn chưa thấy, mọi người vẫn còn đang... tìm kiếm."
Giang Luyện im lặng.
Từ chuyện của Lưu Thịnh là biết Sơn quỷ rất để ý mạng người. Mạnh Thiên Tư dẫn đội, khi Lưu Thịnh thiệt mạng cô còn tự trách mãi, trong khi lần này bà Tư tổn thất ba mạng người, còn không rõ số lượng có thể tăng lên không —— dù là ai cũng phải cuống cuồng.
Thần Côn nuốt nước bọt: "Có khi nào là do tuyết lở hay trượt chân rơi vào đâu đấy không?"
Đào Điềm đáp: "Cháu cảm thấy không phải. Hai hôm nay không nghe tin tuyết lở. Nếu là gặp thiên tai thì không thể mất liên lạc cả đội được chứ? Chắc chắn là xảy ra chuyện lớn thì cô Tư mới phải chạy qua."
Dù đã xảy chuyện gì, cứ đứng đây suy đoán cũng là vô dụng. Giang Luyện trầm ngâm: "Chúng ta cũng mau lên đường đi. Tình huống cụ thể là gì phải đến đó mới biết, nói không chừng còn giúp ích được chút gì."
Đào Điềm vội vàng gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
Giang Luyện và Thần Côn cũng bước ra theo. Vùng Tây Tạng ngày dài nhưng trời tối cũng nhanh. Mới vào trong lều xem một lát mà ngoài trời đã tối om. Phía xa xa vẫn còn nhìn được ánh đèn xe bị bóng tối bao phủ, vừa mỏng manh vừa ngột ngạt.
Đi được hai bước, Giang Luyện bỗng quay đầu lại.
Không có điểm khác thường nào, đường núi yên ắng, chốn hoang dã buồn tẻ, mấy túp lều đón gió lắc lư trong bóng đêm.
Thần Côn đi tới gần hỏi anh: "Sao thế?"
Giang Luyện cười: "Không có gì?"
Sau đó anh lại nói: "Cháu chỉ cảm thấy sau lưng hơi ghê ghê."
Thần Côn cũng nhìn lại phía sau rồi đột nhiên nói: "Cháu biết không, chú có một người bạn, Tiểu Đường Đường. Chính là người giữ lộ linh của nhà họ Thịnh ấy, cô ấy từng vì một vài nguyên nhân phải phiêu bạt một mình bên ngoài hơn bốn năm."
Thì sao? Sao tự dưng lại nói tới cô ấy? Có liên quan gì đến tình huống lúc này không?
"Cô ấy thường xuyên truyền đạt kinh nghiệm cho chú. Có một câu nói khiến chú ấn tượng rất sâu. Cô ấy nói, nếu đang đi trên đường bỗng cảm thấy có vấn đề thì đừng nghi ngờ mình, chắc chắn là có vấn đề gì đó."
Giang Luyện im lặng, ngoái đầu lại lần nữa.
***
Sau khi lên xe, tiếp tục lên đường.
Bầu không khí trên xe đã nặng nề hơn trước rất nhiều. Huống Mỹ Doanh cũng nhận ra nhưng không hỏi thẳng mà chỉ tò mò nhìn người này một hồi, nhìn người kia một lúc.
Bóng đêm mờ mịt, ánh đèn chỉ chiếu được một khoảng không cực kỳ hẹp ở phía trước. Khi thấy mấy túp lều dần biến mất trong tầm mắt, Giang Luyện than thầm một tiếng, giơ tay sờ sống lưng. Anh cảm thấy mình hơi đa nghi quá.
Đúng lúc đó, lái xe bỗng chửi thề, ngay sau đó chiếc xe xóc nảy, đầu xe nghiêng sang bên. Mới chạy thêm được ra ngoài, không rõ bánh xe có đâm phải thứ gì sắc nhọn không mà tự dưng nổ tung, khiến chiếc xe từ từ dừng lại.
Chiếc xe phía sau không biết trông thấy cái gì đang vội vàng chuyển hướng rồi dừng lại ở một chỗ gần đó.
Trong chiếc xe bên này, Huống Mỹ Doanh mặt mày xám ngắt. Cô run rẩy nhìn ra ngoài bóng đêm, ngập ngừng hỏi: "Có phải, có phải chúng ta chẹt vào người không?"
Xe xóc nảy mạnh như thế, hiển nhiên là đi qua thứ gì đó, mà còn là một thứ không nhỏ nữa.
Lái xe đấm một nhát vào đồng hồ đo trên xe, mắng điều gì đó. Đào Điềm vội vàng quay người lại xem.
Nương theo ánh đèn mỏng manh của hai chiếc xe, cô ấy trông thấy phía sau xe quả thực có một người nằm sấp dưới đất. Hiển nhiên chiếc xe vừa mới đi qua người đó như một chướng ngại vật, rồi xe sau trông thấy và vội vàng chuyển hướng để tránh đi qua lần thứ hai.
Tài xế kia lại mắng hai câu, không biết là đang mắng mình hay mắng người nọ. Sau đó anh ta mở cửa xe, trong khoảnh khắc ấy, Giang Luyện thốt lên: "Đợi đã, đừng xuống xe vội."
Rồi anh bảo người lái xe: "Có bộ đàm không? Bảo anh lái xe bên kia đừng xuống vội."
Nhưng đã muộn, người lái xe bên kia đã xách đèn pha đi xuống. Đó là một người để râu quai nón, trông khá thô kệch. Có lẽ là do người gây tai nạn không phải mình, nên anh ta không có áp lực gì cả. Ánh đèn pha lướt qua mặt đất một chút, rồi quát lên với bên này: "Sao còn không xuống! Sợ à? Đụng vào người mà không biết à?"
Còn chưa nói dứt lời, người anh ta đã ngửa ra.
Huống Mỹ Doanh run lên, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ.
Cô nhìn thấy có một thứ sắc nhọn gì đó xuyên qua gáy người lái xe, chọc thẳng ra ngoài từ một con mắt anh ta.