Quyển 2: Mất Chuông - Chương 17

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:28:35

Nhưng chỉ mấy giây sau anh đã mỉm cười, rất đúng với những lời Lão Dát nói "trên mặt luôn mỉm cười". "Tôi nói nhiều như vậy, là muốn nói cho cô biết, đúng là hai bên có va chạm, nhưng chỉ là những vấn đề hiểu lầm đơn giản thôi. Ai sẽ đi giết người chỉ vì chút việc nhỏ này chứ? Mỹ Doanh thì càng không thể, vì cô ấy còn chẳng biết chuyện tối qua cơ. Vả lại, cô ấy ốm yếu từ nhỏ, sức giết gà còn chẳng có, cô đưa cổ ra cho cô ấy giết, cô ấy cũng không biết phải bắt đầu từ chỗ nào ý." "Nếu như cô cảm thấy lời tôi nói rất có lý, cô có thể chấp nhận được, thì tôi sẽ nói tiếp. Nếu cô cảm thấy vẫn còn điều nghi vấn, thì cứ việc hỏi." Anh dừng lại tại đây, bắt đầu lắc vai, duỗi cổ, dịch mông, nếu không phải vẫn đang bị trói, thì có lẽ anh còn muốn đứng dậy vươn vai nữa. Chuyện quan trọng nhất còn chưa được nói đến, Mạnh Thiên Tư ra hiệu cho Giang Luyện tiếp tục. Giang Luyện cũng không giấu diếm: "Chúng tôi ở đây được một thời gian rồi. Mỗi khi gặp mưa đêm, tôi đều đi qua đó thử câu đốt đèn vẽ tranh. Nhưng chuyện đó rất khó, đa số là không câu được, có mấy lần câu được, nhưng chỉ có một vài mảnh mỡ —— giống như một cái TV chỉ hiển thị một phần nhỏ." "Thật ra thì tối qua đã tiến bộ rất nhiều rồi. Ít nhất thì tôi đã nhìn thấy được cả bức tranh. Nhưng lần nào cũng có một vấn đề: Những hình ảnh đó, ban đầu sẽ chạy rất nhanh, khiến người ta không thể nhìn rõ được. Sau đó lại dừng lại ở một cảnh nào đó, chính là cái cảnh đã dọa anh ấy..." Anh ta nhìn Tân Từ, mỉm cười: "Cô gái mặc đồ trắng bò trên mặt đất, chính là cảnh bị kẹt lại. Nếu ba người không tắt đèn pin đi, thì sẽ nhìn thấy cô ta luôn lặp đi lặp lại những động tác giống nhau: Bò và giơ tay. Mà nếu là cảnh tượng bình thường, thì phải nhìn thấy được cô ta bò đi đâu, và cuối cùng ngã xuống ở đâu." Tân Từ mất tự nhiên nới lỏng cổ áo: Cảnh tượng đó, tối qua anh ta chỉ nhìn có một lần, mà đến nay vẫn còn thấy sợ. Không ngờ nó lại là cảnh được chiếu đi chiếu lại. Nói đến đây, Giang Luyện quay lại nhìn Mạnh Thiên Tư: "Các cô cũng biết đốt đèn vẽ tranh, còn gọi nó là Sơn Thận Lâu, vậy chắc là cũng biết về nó đúng không? Sơn Thận Lâu là kiểu... khó nắm bắt, không ổn định như vậy à?" Tất nhiên là không, nói đến nguyên nhân của việc này, thì là do chất lượng của viên Thận Châu này quá kém. Nếu là Thận Châu tốt, thì ngoài việc tái hiện lại cảnh tượng y như thật ra, nó còn khiến người ta nghe được cả âm thanh nữa. Gọi nó là "lạc vào xứ sở diệu kỳ" cũng không đủ. Nhưng loại chuyện này, người ngoài không cần biết. Mạnh Thiên Tư khẽ gật đầu. Giang Luyện hơi thất vọng, cười gượng: "Vì nó chiếu quá nhanh, nên lúc ấy có nhìn thấy cũng không nhớ được. Lại phải tìm cách khác thôi." Trong đầu Mạnh Kính Tùng bỗng sáng lên. Anh ta đột nhiên nhớ tới một lời đồn đãi đã từng nghe, sau đó buột miệng hỏi: "Anh biết Dán thần nhãn à?" *** Dán thần nhãn là một kỹ xảo giang hồ của xã hội xưa, chỉ những người có con mắt tinh anh, cho dù cảnh tượng hỗn loạn, thế nào, thay đổi nhanh ra sao, thì anh ta cũng vẫn "đã nhìn thì sẽ không thể quên được", thậm chí còn có thể vẽ lại cảnh tượng đó. Nghe qua thì rất giống với chức năng của máy ảnh thời nay. Những bản lĩnh này, người bình thường không có, người xưa cho rằng đó là mượn mắt của thần tiên, nên gọi nó là "Dán thần nhãn". Thật ra làm gì có thần nhãn để mà mượn, nó toàn là kết quả của việc huấn luyện khắc nghiệt thôi. Nói một cách đơn giản thì là chọn hạt giống, huấn luyện từ những việc đơn giản nhất. Đầu tiên là cho anh nhìn bốn bức tranh khác nhau (hai nhân hai), sau đó che nó lại, yêu cầu anh chỉ ra vị trí của mỗi bức tranh. Khi chỉ ra được rồi, họ sẽ yêu cầu anh tả lại nội dung của mỗi bức tranh. Sau đó lại tăng số lượng tranh lên, ba nhân ba, bốn nhân bốn, tóm lại càng lúc càng phức tạp hơn —— nói trắng ra là, chẳng liên quan gì đến mắt cả, toàn là do đầu óc ghi chép lại mọi thứ một cách thật nhanh. Nghe nói luyện đến cấp cao nhất, không biết là do mở rộng khu vực nào trong đại não, mà lại biến thành người lơ mơ, ý thức đắm chìm trong cảnh tượng mới nhìn thấy, rất giống với người bị mộng du. Nhưng mộng du chỉ có mỗi cơ thể hoạt động thôi, còn đây lại động cả ý thức —— chỉ cần trong tay có bút là có thể vẽ lại cảnh tượng đó. Thậm chí bức tranh cũng rất tinh tế, từng nét từng nét, ngay cả biểu cảm trên mặt người cũng giống y như đúc, chỉ có điều làm vậy rất tốn sức. Còn một cách nhanh hơn là tô màu, dùng những màu sắc khác nhau tô lên, cũng có thể tả lại cảnh tượng một cách đại khái. Nhưng mà, mọi chuyện đều có ưu và nhược điểm. Khi dán thần nhãn, não bộ hoạt động hết công suất, cơ thể sẽ rất yếu ớt, nói thẳng ra là không có sức để phòng ngự, nên phải có người ở bên trông chừng. Mặt khác, dán thần nhãn có hai điều đại kỵ. Một là kỵ tiếng động lớn, một khi bị quấy nhiễu, thì quá trình "tỉnh dậy" của người đang dán thần nhãn sẽ rất đau đớn, bình thường đều phải dùng quyền đấm cước đá, giội nước, dí lửa. Cho nên Mạnh Thiên Tư cho người "gọi" Giang Luyện dậy, đúng là chó ngáp phải ruồi. Hai là kỵ ban đêm. Lẽ ra nên làm vào ban đêm vì nó là thời điểm yên tĩnh nhất, nhưng người xưa lại cho rằng ban đêm thuần âm, là thời điểm ma quỷ đi lại. Người dán thần nhãn lại "thần hồn xuất khiếu", nhỡ trong lúc thần hồn lang thang bên ngoài bị dã quỷ bắt đi, thì người chỉ còn lại một cái xác không hồn. Trước khi giải phóng, kỹ xảo này cũng đã bị suy thoái rồi. Không phải là do có khoa học kỹ thuật thay thế, mà do hạt giống tốt rất khó tìm, mà người bình thường thì có cố gắng cũng chỉ uổng công. Giang Luyện lại rất lạ lẫm với cách gọi này: "Cái này gọi là 'dán thần nhãn' à? Kiền gia tôi gọi nó là "thỉnh thần nhãn", cũng không khác lắm nhỉ." Mỗi lần câu tranh xong, anh đều phải nghĩ cách để vẽ lại nó. Không thể vẽ vào đêm, ban ngày lại dễ có tiếng động, nên bình thường đều vẽ vào lúc xế chiều, khi trong trại yên tĩnh lại. Lão Dát là người làm mặt nạ, hay có tiếng đục gõ, nên anh thường mang Huống Mỹ Doanh ra làm cớ, để Lão Dát nhỏ tiếng lại. May mà Lão Dát không phải người thích tò mò, nên bao lâu nay vẫn bình an vô sự. Mạnh Thiên Tư chưa nhìn thấy dán thần nhãn bao giờ, nhưng từ nhỏ, các bà đã thích kể cho cô nghe những câu chuyện trên giang hồ xưa, nên cô cũng nghe được không ít: Nếu Giang Luyện đang dán thần nhãn thật, thì chuyện Lưu Thịnh bị giết, không liên quan gì đến anh ta. Nhưng mà vẫn còn những chi tiết phải hỏi rõ ràng. "Lúc anh dán thần nhãn, vì sao lại để Huống Mỹ Doanh trông, mà không phải là Vi Bưu?" Vi Bưu dáng người cao lớn, mà lại không chọn làm bảo tiêu, đi chọn Huống Mỹ Doanh... Vừa nghĩ tới cảnh cô ta sợ đến mức ngất đi, Mạnh Thiên Tư lại thấy khinh thường: Từ trước đến nay, Sơn quỷ vẫn luôn tôn trọng kẻ mạnh, không thích người yếu đuối. Câu trả lời của Giang Luyện lại nằm ngoài dự tính của cô: "Mặc dù Vi Bưu đi cùng chúng tôi, nhưng anh ấy không biết chuyện này. Anh ấy cũng nghĩ chúng tôi đến đây để tìm kiếm dấu vết tổ tiên như Lão Dát thôi." Chỉ có ba người, mà quan hệ đã rắc rối thế rồi. Mạnh Thiên Tư bỗng lệch trọng điểm: Vậy mới biết là lòng người khó đoán, đội ngũ khó chỉ huy, mình có thể chèo chống cả Sơn quỷ, đúng là không dễ dàng. "Cho nên từ lúc tôi bắt đầu dán thần nhãn, thì sẽ không biết chuyện gì nữa cả. Cô hỏi tôi người của cô chết thế nào thì tôi không biết. May mà trước khi tôi đến đây, đã được Manh tiên sinh đây phê chuẩn..." Anh nghiêng đầu chỉ về phía Mạnh Kính Tùng: "... nói chuyện với Mỹ Doanh, cũng đã hỏi được tình huống lúc đó." "Cô ta sợ như thế, ai biết có phải ăn nói linh tinh hay không?" Giang Luyện lại cười. Từ lúc vào nhà, anh đã cười quá nhiều, Mạnh Thiên Tư cảm thấy, đối với anh, cười không phải là một thói quen, mà là một vũ khí. Có một số người dùng nụ cười để tỏ ra là mình vô hại, khiến đối thủ mất cảnh giác. Mà theo trực giác của cô, Giang Luyện là loại thứ hai, hoặc là có cả hai. Anh nói: "Lúc bé, Mỹ Doanh bị bệnh, để lại di chứng đến tận bây giờ, nên khi bị kích thích, và hoảng sợ, cô ấy đều ngất đi. Nhưng mà cô yên tâm đi, cô ấy vẫn còn nghe được." "Với lại, tôi nghe nói cô ấy còn bị cô dọa ngất cơ. Không biết cô có lưu ý đến một đặc điểm khi cô ấy ngất đi không?" Mạnh Thiên Tư tức giận. Cô gái kia nói ngất là ngất, không có tí dấu hiệu nào cả, nói gì đến đặc điểm. Có lẽ Giang Luyện cũng biết cô không có tâm trạng đoán mò với anh, nên tự mình nói luôn đáp án: "Lúc Mỹ Doanh ngất đi, thì sẽ không kêu, không hét, mà chỉ ngất đi luôn thôi. Có thể kêu, có nghĩa là trong lòng đã có sự chuẩn bị —— các cô nghe thấy tiếng hét của cô ấy, nên chạy tới, thì nghĩ là cô ấy hét lên vì trông thấy thi thể. Nhưng không phải, khi cô ấy nhìn thấy thi thể, đã bị ngất đi vì quá sợ rồi. Sau đó cô ấy tỉnh lại, tâm lý đã có sự chuẩn bị trước, nên mới hét lên." Mạnh Thiên Tư nghĩ thầm: hình như Giang Luyện đang nhấn mạnh nơi này có một đoạn thời gian chênh lệch. Nhưng điều này quan trọng lắm à? Giang Luyện thở dài một hơi, cuối cùng cũng làm nền xong, bây giờ anh đã có thể nói thẳng suy luận của mình. "Hung thủ thật sự đã giết người ở đầu cầu thang, sau đó chuyển thi thể tới trước cửa. Đây cũng là lý do vì sao ở cửa có một vũng máu. Mỹ Doanh vẫn luôn ngồi trông tôi, nghe thấy tiếng đập cửa, sợ tôi bị quấy nhiễu nên vội vàng đi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra thi thể dính máu đổ ập xuống người cô ấy, khiến cô ấy sợ đến mức ngất đi." "Mạnh tiên sinh vẫn luôn hỏi tôi dây xích của cô ở đâu. Thật ra tôi đặt nó ở trên bàn, nếu như các cô không tìm thấy, thì có nghĩa là nó bị hung thủ cầm đi rồi —— sở dĩ tôi muốn nhấn mạnh việc Mỹ Doanh đã ngất đi trước khi kêu, là do nếu lúc ấy cô ấy không hét lên luôn, các cô cũng chạy đến luôn, thì hung thủ sẽ không có thời gian đi vào nhà để lục đồ, mà phải tìm cơ hội chạy trốn ngay lập tức. "Nhưng Mỹ Doanh ngất đi, đã tạo cơ hội cho hung thủ. Lại thêm trong phòng không có ai có thể nhìn thấy anh ta, nên anh ta có thừa thời gian để tìm dây xích, sau đó lại đánh thức Mỹ Doanh dậy. Tôi có hỏi qua Mạnh tiên sinh, anh ấy nói lúc vào nhà thì đã thấy giấy tờ, bút màu trên bàn rất lộn xộn —— nhưng Mỹ Doanh là một người rất ngăn nắp, mỗi lần đưa bút màu cho tôi, cô ấy đều sắp xếp chúng ngay ngắn. Trên bàn lộn xộn có nghĩa là đã có người lục lọi." "Còn nữa, Mạnh tiên sinh có nói, các cô có người canh gác ở trên cao, nên tôi đoán là hung thủ đã vào nhà trước khi các cô cho người canh gác, có lẽ lúc các cô đến, hung thủ vẫn còn ở đây, có lẽ là trốn ở lầu một, nhưng các cô lại chỉ chú ý đến lầu hai, nên không phát hiện ra. Chắc chắn anh ta biết chuyện cô mất dây xích, nếu không thì đã không đi tìm dây xích —— đối với tôi, sợi dây xích đó chẳng có gì đặc biệt cả, kẻ trộm bình thường cũng sẽ chẳng thèm trộm nó, mà hung thủ lại cố tình cầm đi, có nghĩa là hung thủ đang nhằm vào các cô. Các cô có thể tham khảo lời tôi nói, để điều tra ra kẻ tình nghi." Nói đến đây, trên mặt Giang Luyện hiện lên vẻ nhẹ nhõm. Anh hơi giãy giụa, để nhắc nhở Mạnh Thiên Tư là mình vẫn đang bị đối xử bất công: "Cô nhìn xem, chúng ta đã xóa bỏ hiểu lầm rồi, các cô mau đi bố trí truy bắt hung thủ đi. Có thể cởi trói cho..." Mạnh Thiên Tư cười lạnh: "Anh có để sót chuyện gì không?" Có à? Giang Luyện nhíu mày. "Dây xích của tôi đâu?" "Bị hung thủ cầm đi rồi mà. Dù sao các cô cũng phải tìm bắt hung thủ mà. Bắt được anh ta thì cũng lấy lại được dây xích đó thôi." Mạnh Thiên Tư nói: "Tôi tạm thời tin tưởng anh. Nhưng anh giật dây xích của tôi, rồi lại để nó bị người lấy mất, chuyển mười tám tỉnh, đổi mười chín nhà, chẳng lẽ tôi cũng phải đi tìm từng nhà một à? Tôi chỉ biết là anh cầm đi, thì anh phải trả lại." Giang Luyện im lặng, chuyện dây xích, đúng là lỗi của anh, không thể trốn được. Anh nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng ôm hy vọng: cô gái này có vẻ rất có địa vị, có lẽ là tức giận vì tối qua bị thương, nên mới gióng trống khua chiêng đi tìm. Bây giờ lại mất một mạng người, làm gì có tâm trạng để đi đòi một sợi dây xích chứ. Chắc là muốn mượn đề tài để kiếm chuyện với anh thôi. Cho nên thái độ của anh rất quan trọng, phải dùng nụ cười ấm áp như gió xuân, còn phải bỏ ra một chút máu: Dùng tiền tiêu tai, lấy nhu thắng cương, là chân lý không thể chối cãi. Anh thử đề nghị: "Vậy phải làm sao? Dây xích đó của cô bao nhiêu tiền? Ba vạn, năm vạn, cô cứ nói đi tôi đồng ý bồi thường cho cô." Anh đã xem sợi dây xích đó rồi, không phải kim loại hiếm gì cả. Cho dù là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng, thì giá trên vạn cũng là cao rồi. Thôi thì anh đền tiền cho cô, coi như mình bị lừa, của đi thay người, nhân tiện cũng bày tỏ sự chân thành của mình. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng người ở đầu bên kia thung lũng, đám trâu bò ở gần đó... ò... một tiếng, có lẽ là chưa ăn no. Có ý gì? Giang Luyện hơi lo lắng: Chẳng lẽ là do mình quá hào phóng? Anh cảm thấy hối hận: Lúc Kiền gia nói cho anh những chuyện trên đường, có nói gì nhỉ?"Tiền tài không được lộ ra ngoài", vừa mở miệng đã ba, năm vạn, có phải là quá rêu rao không? Anh có nên mất bò mới lo làm chuồng, giải thích thêm một câu là anh phải làm công vất vả mới kiếm được số tiền đó không? Tiếng nói chuyện bên ngoài to dần, Mạnh Thiên Tư mới bừng tỉnh. Đúng là rất mới mẻ, từ bé đến giờ, đây là người đầu tiên muốn dùng tiền để "giải quyết" việc của cô. Cô cảm thấy câu trả lời tốt nhất chính là không trả lời, thế là quay lại hỏi Mạnh Kính Tùng: "Tiếng gì thế?" "Anh sợ xảy ra chuyện, nên gọi người tới." Có người tới, tương đương với việc khắp thung lũng này toàn là người nhà cô. Mạnh Thiên Tư càng kiêu căng hơn, không thèm nói nhiều với Giang Luyện nữa: "Đây không phải chỗ để anh cò kè mặc cả. Anh cầm đi, thì anh phải trả lại." Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài: "Bạn của anh, chúng tôi sẽ giữ. Khi nào giao hàng thì sẽ thả người." Giang Luyện tưởng mình nghe nhầm: "Tại sao chứ?" Tại sao cái gì? Cô muốn làm gì thì làm cái đó, làm gì có nhiều tại sao như vậy. Mạnh Thiên Tư không để ý đến anh, mà chỉ nói với Mạnh Kính Tùng: "Cho người dọn chỗ này đi. Cái gì nên mang đi thì mang đi, chỗ nào hỏng thì cho người đến sửa. Đừng để người ta nói Sơn quỷ chúng ta làm việc không ngay thẳng." Giang Luyện tức điên lên, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì cả. Hai bàn tay sau lưng chậm rãi cởi dây thừng —— từ lúc tỉnh lại đến giờ, anh vẫn luôn cởi nó. Với bản lĩnh của anh, cởi dây thừng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cách buộc thừng của đám người này rất kỳ lạ, không giống với cách buộc ô vuông, ngược tay, của ngư dân hay của dân leo núi, khiến anh giả vờ lắc vai, bẻ cổ mấy lần để cởi, mà vẫn không cởi được. Anh đã nhận ra, việc này không thể giải quyết bằng lời nói được. Bọn họ dựa vào cái gì? Tất nhiên là dựa vào đông người hơn bên anh rồi. Nhưng chuyện này cũng không khó lắm: Cô gái này là kẻ cầm đầu, chỉ cần khống chế cô ta, thì chẳng phải sợ gì nữa... Sợi dây thừng trên cổ tay lỏng ra. Giang Luyện nắm chặt tay sau lưng, tỏ vẻ mình đã bó tay: "Cô làm như vậy quá là vô lý!"