Sau khi "khoe khoang" kiến thức xong, lại khiêm tốn nói rằng mình chỉ "hiểu sơ sơ" thôi, thì tất nhiên lời khiêm tốn ấy không phải lời thật lòng —— Nó là một phương thức xã giao phổ biến rồi. Nếu là người bình thường, thì sẽ phản bác lại, nói rằng đó không thể là lời mà một người "hiểu sơ sơ" có thể nói được. Sau đó mỗi người đưa đẩy một câu, dần dà tình cảm sẽ càng thêm sâu đậm.
Sao Mạnh Thiên Tư có thể không nhận ra điều ấy? Nhưng từ nhỏ, thân phận của cô đã hơn người, không cần phải nể mặt ai cả. Huống chi cô còn thích chọc thủng màn biểu diễn của Giang Luyện nữa.
Cô đáp: "Ồ."
Sau đó quay người đi luôn: Anh hiểu sơ sơ cũng được. Anh cũng có thể không hiểu gì, rất hiểu, đặc biệt hiểu, anh có nở thành bông hoa tám cánh, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Ơ, đi rồi à? Người ta thường nói gặp chiêu phá chiêu. Mạnh Thiên Tư không ra chiêu, thì anh lấy gì mà phá?
Giang Luyện đành phải đuổi theo cô: "Mạnh Thiên Tư."
Mạnh Thiên Tư dừng bước, chỉ cho anh một nửa gương mặt: "Hử?"
Giang Luyện chần chừ: "Tôi muốn hỏi xem tôi có thể giúp gì không?"
Ăn uống của người ta mà không làm gì đáp lại, không phải là phong cách của anh.
Mạnh Thiên Tư tích chữ như vàng: "Không có."
Cô thừa nhận những lời vừa rồi của Giang Luyện rất chính xác, nhưng vậy thì đã sao?
Mạnh Kính Tùng vẫn luôn có ý kiến với Giang Luyện, còn từng đề nghị cô đưa anh đi. Nếu nay cô dùng Giang Luyện, thì Mạnh Kính Tùng sẽ không vui. Vả lại, trên vách núi này đều là Sơn quỷ, đều biết trèo xuống núi bằng dây thừng. Người của mình thì không dùng, lại đi dùng người ngoài, không sợ Sơn hộ bàn tán à?
Cô đi lên phía trước hai bước, rồi lại lùi lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Với góc độ này, con mắt cô rất giống với mắt phượng trên sân khấu kịch, vừa kiêu ngạo, vừa xinh đẹp.
"Nghe nói, anh rửa bát rất sạch?"
Má, Sơn quỷ thật nhanh miệng, mỗi cái chuyện cỏn con mà cũng phải truyền nhau.
Giang Luyện lại không thể không đáp, nên đành phải mập mờ: "Cũng... tàm tạm."
Mạnh Thiên Tư lại "ồ" một tiếng: "Vậy thì thế này đi, anh cũng thấy đấy. Hôm nay, chúng tôi ai cũng bận. Nếu anh thật sự muốn giúp đỡ..."
Sao Giang Luyện có thể không hiểu ý của cô: "Mạnh tiểu thư, cô không cảm thấy, để tôi đi rửa bát là lãng phí nhân tài à?"
Mạnh Thiên Tư hời hợt đáp: "Không đâu. Những người nấu cơm, rửa bát ở đây cũng toàn người trong nghề cả. Tôi cho rằng, nhân tài thực sự, thì dù là rửa bát cũng vẫn hơn những người khác."
Được lắm, đây là cố ý làm khó anh rồi.
Giang Luyện cười, gật đầu: "Được, vậy thì rửa bát."
Anh xắn ống tay áo lên: "Đi đây."
Đương nhiên Mạnh Thiên Tư không có ý để anh đi rửa bát thật. Nhưng cô cũng không ngờ anh sẽ đồng ý luôn như thế. Lúc đầu cô còn tưởng Giang Luyện chỉ làm dáng thôi, ai ngờ anh lại đi thật, thế là cô phải đuổi theo: "Này."
Giang Luyện dừng lại, nhưng không vội quay đầu.
Mạnh Thiên Tư nói: "Nếu anh không muốn thì phải nói ra chứ. Anh có miệng là để nói chuyện, để yêu cầu, cũng là để từ chối cơ mà. Anh không nói ra, thì ai biết anh muốn cái gì."
Giang Luyện vẫn không quay đầu lại, nhưng khóe môi thì đã bất giác cong lên.
Một lát sau, anh bước lùi lại, cũng chỉ chìa cho cô xem một nửa gương mặt.
Từ giọng nói đến ánh mắt của anh đều rất chân thành: "Mạnh tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, tôi thích rửa bát thật mà."
Nói xong, anh thấy xắn tay áo quá chậm, nên kéo thẳng tay áo lên trên khuỷu tay, và sải bước đi luôn. Thần Côn vốn đang đứng quan sát ở gần đó, nay thấy Giang Luyện đi, dù không hiểu gì hết, nhưng ông vẫn đi theo.
Mạnh Thiên Tư còn đi theo anh hai bước, sau đó mới dừng lại, tức tối: "Kiểu người gì không biết."
Tân Từ đứng cách đó không xa đã chứng kiến tất cả.
Từ hôm lên đến vách núi đến nay, anh ta là người duy nhất không dám đến gần vách đá. Dù có bị rủ đi, anh ta cũng không dám đi, mặt mũi trắng bệch, miệng thì lẩm bẩm "Không được, không được đâu.","Nhỡ cả chỗ đó sụp xuống thì sao." Tóm lại anh ta nghĩ ra đủ mọi tình huống nguy hiểm, để phòng ngừa mình gặp chuyện bất trắc.
Cho nên anh ta chỉ dám lượn lờ ở những nơi cách xa vách đá.
Tân Từ đi tới bên cạnh Mạnh Thiên Tư, rồi nhìn về phía Giang Luyện với một ánh mắt tò mò: "Thiên Tư, sao thế?"
Mạnh Thiên Tư tức giận: "Tên kia kìa, em định dạy anh ta một vài kiến thức cần thiết. Nhưng mà có một số người, đầu chỉ để mọc tóc thôi."
Kiến thức cần thiết? Tân Từ cảm thấy rất hào hứng.
Mạnh Thiên Tư liếc anh ta: "Nó cũng hợp với anh lắm đấy. Đứa bé biết khóc mới có kẹo ăn ấy, hiểu không? Chuyện gì cũng im lặng, không tranh không đoạt, không biết từ chối, thì sẽ bị người ta khinh thường, cuối cùng chẳng có được cái gì hết."
Tân Từ hậm hực, sao lại hợp với anh ta chứ? Anh ta là một người rất dũng cảm, mỗi lần lão Mạnh làm anh ta bực mình, anh ta đều tìm cơ hội trả lại hết nhé.
Nhưng mà, Tân Từ không đồng ý với "kiến thức cần thiết" này lắm: "Anh cảm thấy không hẳn là vậy đâu. Cái này còn phải tùy người nữa. Như anh này, anh mà đi chia kẹo, là không thích mấy đứa cứ nhao nhao phía trước đâu. Trông phiền phức lắm..."
"Mà anh sẽ chú ý tới mấy đứa ngoan ngoãn, yên lặng đi theo sau hơn. Có khi nhìn chúng như vậy, còn thấy thương hơn, rồi cho hết cả rổ kẹo luôn ấy. Thiên Tư, con người đều có tình thương..."
Mạnh Thiên Tư cắt lời anh ta: "Em không có."
Giọng điệu này không bình thường. Tân Từ lập tức im miệng. Một lát sau, anh ta mới thì thầm: "Anh nói anh cơ mà, có nói em đâu."
***
Nửa tiếng sau, bữa sáng của mấy chục người mới kết thúc. Khay, bát, đĩa, tính sơ qua cũng phải có hai ba trăm cái. Mà lại toàn đồ inox để dễ bảo quản, và tránh đổ vỡ khi đi dã ngoại. Lúc rửa bát lại dễ va chạm vào nhau, tạo thành những tiếng động chói tai.
Giang Luyện cũng ngồi rửa bát thật. Nhưng không phải chỉ có mình anh rửa, mà còn ba, bốn người khác nữa. Ban đầu mỗi người rửa một đống, ai làm việc của người ấy. Sau này anh mới đề nghị chia ra như dây chuyền sản xuất.
Người đầu tiên phụ trách việc loại bỏ thức ăn thừa. Trong bát đĩa đã sử dụng, thường còn sót một vài hạt gạo, hay dầu mỡ của thức ăn. Nếu thả luôn vào trong chậu, thì sẽ làm bẩn cả chậu nước luôn. Cho nên việc gạt bỏ thức ăn ra rất quan trọng. Nó vừa tiện cho việc rửa, vừa tiết kiệm nước.
Ngươi thứ hai phụ trách phân loại, chia bát ra một chồng, đĩa một chồng, thìa, đũa, muôi một chồng. Như vậy thì sẽ tiết kiệm thời gian rửa, vì rửa cùng một loại, làm cùng một động tác thì sẽ nhanh hơn bình thường.
Người thứ ba phụ trách việc rửa bằng dầu rửa bát. Trong chiếc chậu bằng vải bạt, toàn là bong bóng xà phòng.
Người thứ tư chính là Giang Luyện. Anh phụ trách việc tráng qua nước. Sơn quỷ rất giàu, dầu rửa bát cũng phải chọn hàng cao cấp, nên rửa rất sạch. Sau một lần nước, là bát đũa đã sạch bong.
Thần Côn thì ngồi bên cạnh anh, phụ trách việc lau khô và xếp vào giá.
Cứ như vậy, mọi thứ đều rất gọn gàng, trật tự: Ai tạm thời làm xong việc của mình, thì có thể đi giúp người khác. So với lúc trước thì tiện hơn nhiều. Ban đầu Sơn hộ còn không thích Giang Luyện chỉ huy, nhưng sau khi làm rồi, thấy tiện hơn hẳn, thì không nói gì nữa.
Nhưng Thần Côn thì không.
Ông lẩm bẩm: "Mạnh tiểu thư này thật là... cháu giỏi như thế, mà lại để cháu đi rửa bát!"
Việc Thần Côn chủ động chạy tới giúp, đã làm Giang Luyện cảm thấy rất bất ngờ. Nhất là sau đó, ông còn liên tục nịnh nọt anh. Lúc mới gặp mặt đã bảo anh "sống có đẳng cấp", rồi lại khen anh "có văn hóa", bây giờ thì ca ngợi anh "giỏi". Khiến Giang Luyện cảm thấy ông cũng khá đáng yêu, không còn đáng ghét như trước nữa.
Anh liếc mấy Sơn hộ ngồi gần đó, khi đã xác định là bọn họ không nghe thấy, anh mới nói: "Có mấy cái bát thôi mà, rửa một lát là hết. Sơn quỷ làm hệ thống SRT, thì còn phải thử nữa, không xong ngay được đâu —— Mình vẫn đi qua đó xem được mà."
Sau khi được Giang Luyện phổ cập giáo dục cho, Thần Côn đã chẳng còn hi vọng gì với việc tự mình xuống dưới nữa, nhưng mà...
Ông bĩu môi: "Chú thì không tính, nhưng cháu kìa, cháu hiểu biết nhiều, thì nên đi qua đó... biểu hiện chứ."
Giang Luyện cười, không đáp nữa.
Thật ra lúc đến rửa bát, anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi: Thân quen khác biệt, trong ngoài phải phân rõ ràng. Anh có hiểu nhiều, thì Sơn quỷ sống dựa vào núi, cũng đâu có kém cạnh gì? Chuyện này lại liên quan đến tính mạng con người, việc riêng của Sơn quỷ, sao có thể để một người có tiền án như anh tham dự vào được?
Cho nên, bây giờ cứ rửa bát đi. Chỉ có rửa bát, mới là việc anh có thể giúp đỡ được: Làm việc gì yêu việc nấy, rửa bát cũng phải rửa sạch sẽ, sáng bóng hơn người khác.
***
Mặt trời lên cao, mười mấy chiếc giá đỡ đã được kiểm tra kỹ càng.
Giá đỡ chính nằm ở chỗ Đoạn Văn Hi từng trèo xuống, đó cũng là chính là nơi thích hợp nhất để đi xuống bên dưới, theo ý kiến của các thế hệ đi trước: Lệch sang bên trái, thì có thể sẽ rơi xuống chỗ đàn dơi, mặc dù không bị đàn dơi tấn công, do đã có "tránh Sơn thú", nhưng mà vẫn thấy ghê ghê. Còn lệch sang bên phải, thì vách đá nhiều rêu, lại nhiều mõm đá lồi lõm, vừa khó mượn lực, vừa dễ mài mòn dây thừng.
Mạnh Thiên Tư đứng trên vách đá, được Liễu Quan Quốc buộc dây an toàn cho. Cô khoác một chiếc túi trên lưng, đầu đội mũ bảo hộ: Khi ở dưới sườn núi, một hòn đá nhỏ rơi trúng đầu cũng có thể khiến người ta không trở về được nữa.
Mạnh Kính Tùng xác nhận số người đi cùng với cô: "Ít nhất phải có tám người đấy? Không thể ít hơn nữa đâu."
Thật ra, Mạnh Kính Tùng còn muốn để cô nghỉ ngơi, dưỡng thương thêm hai ngày nữa: Dù sao trên người cô cũng có vết dao, tuy nói là chính cô cắt, không nặng lắm, nhưng cũng vẫn là vết thương. Nhưng Mạnh Thiên Tư nói cũng có lý. Đã đến nơi rồi, còn ngồi đó dưỡng thương à? Làm sớm xong sớm, để mọi người còn được ngủ ngon.
Theo kế hoạch định sẵn, Mạnh Thiên Tư đi trước mở đường. Tác dụng của chuông vàng phục thú rất mềm dẻo. Ban đầu nó chỉ có thể che chở một mình cô, sau đó mới lan tỏa ra bên ngoài, phóng đại phạm vi bảo vệ. Cho nên sau khi chắc chắn rằng đoạn đường này đã an toàn, các Sơn hộ mới có thể đi xuống được.
Nhưng mà mang theo bao nhiêu người cũng là một vấn đề.
Mạnh Thiên Tư thì có khuynh hướng mang ít người: Dù sao xuống đến hố trời rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc. Dẫn nhiều người theo cũng chẳng có tác dụng gì. Có khi còn tăng thêm tỉ lệ thương vong. Nói thẳng ra thì, nếu để một mình cô xuống, có khi còn dễ hoạt động hơn.
Nhưng Mạnh Kính Tùng lại không yên tâm: Nhỡ có làm sao, thì còn có người giúp đỡ chứ.
Hai người cò kè một hồi, từ hai mươi người ban đầu, giảm xuống còn mười lăm, sau đó là mười. Mạnh Kính Tùng cảm thấy, tám người đã là giới hạn cuối cùng của anh ta.
Mạnh Thiên Tư đồng ý: "Được rồi, anh chọn mấy người đầu óc linh hoạt, chân tay lưu loát. Còn nữa..."
Cô xích lại gần Mạnh Kính Tùng, nói thầm với anh: "Trên này anh cũng phải cẩn thận cho em nhé. Em không muốn sau khi đi lên lại thấy bọn anh đã bị Bạch Thủy Tiêu xử lý đâu."
Liễu Quan Quốc cũng tạm được, nhưng ông ta không thể gánh nổi những nhiệm vụ quan trọng, nên cô phải để Mạnh Kính Tùng lại để đề phòng.
Mạnh Kính Tùng bật cười, cũng trả lời cô: "Anh đã sắp xếp xong cả rồi. Chỉ cần cô ta dám đến, thì sẽ không thoát được đâu."
Vậy cũng tốt. Mạnh Thiên Tư cười, nắm lấy dây thừng, đưa lưng về phía vách núi, chuẩn bị nhảy xuống.
Sau khi hít thở sâu, ánh mắt lướt qua mọi người trên sườn núi, bỗng dưng cô nhìn thấy Giang Luyện.
Chắc là anh đã rửa bát xong, nên có thời gian rảnh để đến xem. Nhưng lại không được đến gần, mà phải đứng chen chúc giữa các Sơn hộ, sau đường dây cảnh báo.
Anh cũng đang nhìn Mạnh Thiên Tư. Ngoài dự tính của cô, trên mặt anh không có nụ cười như thường ngày nữa, mà lại nghiêm mặt, đôi môi hơi mấp máy, như bảo cô phải cẩn thận.
Giang Luyện đột nhiên nghiêm túc như vậy, làm cô không quen. Với lại, việc này có ảnh hưởng tới tính mạng cô, cô có thể không cẩn thận được à?
Mạnh Thiên Tư rũ mắt xuống, chẳng mấy chốc đã thả người xuống bên dưới.
Các Sơn quỷ trên sườn núi lập tức "ồ" lên như đang cổ vũ.
***
Giang Luyện không biết Sơn quỷ có thói quen đó, nên bị giật mình. Chỉ trong vài giây giật mình đó, Mạnh Thiên Tư đã mất hút.
Anh thở dài trong lòng.
Anh rất muốn đến bên vách đá xem tình hình của cô, nhưng lại không thể qua đó được: Để tiện cho việc dây thừng hạ xuống, xung quanh vách đá đều bị căng dây cảnh báo, không cho ai vào trong. Chỉ có Mạnh Kính Tùng và mấy Sơn hộ được chọn đi theo cô là có thể đi lại trong đó.
Thần Côn càu nhàu: "Nhìn cũng không cho nhìn. Thật là."
Giang Luyện lẩm bẩm: "Không phải cứ đi xuống là được. Phải chú ý cả xung quanh nữa. Mạnh Thiên Tư chỉ có một đôi mắt, trên đỉnh đầu, dưới chân, hai bên trái phải, đều phải có người quan sát, và nhắc nhở cô ấy kịp thời..."
Nói đến đây, anh bỗng trông thấy Liễu Quan Quốc đưa cho Mạnh Kính Tùng một chiếc kính viễn vọng.
Anh không nói thêm nữa: Sơn quỷ làm việc rất cẩn thận.
Thần Côn nghe thấy anh nói vậy, thì càng cảm thấy anh chuyên nghiệp hơn. Thế là càng nhìn, ông càng thấy mấy Sơn quỷ đang mặc đồ bảo hộ kia, thật chướng mắt: "Cháu xem bọn họ kìa, tay chân vụng về, không có tí chuyên nghiệp nào. Cũng không đẹp trai bằng cháu."
Giang Luyện không biết nên khóc hay nên cười.
Thần Côn lại dùng khuỷu tay chọc vào người anh: "Tiểu Luyện Luyện, nói thật cho người anh em này đi, kỹ thuật S của cháu xếp thứ mấy thế?"
Tiếng Anh của ông không tốt, không nhớ được từ ngữ phức tạp như SRT.
Giang Luyện trả lời: "Cháu không thể nói là người khác không bằng được, nhưng cháu đã chơi dây thừng lâu năm rồi, nên chắc cũng có thể nằm trong top 3."
Thần Côn càng tức giận hơn.
Top 3!
Từ trước đến nay, ông không coi trọng địa vị cao thấp, mà luôn làm việc theo nguyên tắc "người có năng lực thì lên trước": Có một người hiểu việc, mà sao lại không dùng? Trên sườn núi rộng như thế, có chật chội đâu, mà không cho Tiểu Luyện Luyện đi qua đó xem? Biết đâu Tiểu Luyện Luyện có thể phát hiện ra động tác của Mạnh tiểu thư kia không chuẩn, và uốn nắn lại cô ta thì sao.
Ông khuyến khích Giang Luyện: "Cháu đi nói chuyện với trợ lý Mạnh thử xem. Cứ nói cháu là chuyên gia đi."
Giang Luyện nhìn về phía Mạnh Kính Tùng: "Thôi nào chú, không được đâu. Người như anh ta, lòng đề phòng nặng lắm. Nói không chừng anh ta lại nghi ngờ cháu có ý đồ đen tối gì ấy."
Cũng phải, nhìn mặt của trợ lý Mạnh là biết anh ta là một kẻ có tâm cơ thâm trầm, không phải người già đời như ông, thì không xử lý được. Thần Côn đắc ý: "Tiểu Luyện Luyện, cháu còn quá trẻ. Để người anh em này dạy cháu xem làm việc nó phải như thế nào."
Giang Luyện còn chưa kịp nói gì, Thần Côn đã giơ tay lên, vừa vung vẩy, vừa gọi Mạnh Kính Tùng: "Trợ lý Mạnh! Trợ lý Mạnh! Bên này."
Sau khi đã thu hút được sự chú ý của Mạnh Kính Tùng, ông cúi người xuống, chui qua sợi dây cảnh báo, chạy tới chỗ Mạnh Kính Tùng.
Trước có mặt mũi của bà Bảy, sau đã tìm hiểu rõ xuất xứ của ông, nên Mạnh Kính Tùng rất khách sáo: "Thẩm tiên sinh, chú làm gì..."
Thần Côn chỉ tay về phía giá đỡ cố định hệ thống SRT bên vách đá, nói thẳng: "Trợ lý Mạnh, chú rất muốn học tập... kỹ thuật S."
Mạnh Kính Tùng không hiểu lắm.
Thần Côn chậm rãi nói: "Chú không hiểu mấy thứ này, nhưng nhìn thì thấy rất cao cấp. Nghe nói nó rất đắt, nên chú muốn học. Cháu cũng biết công việc của chú đấy, biết đâu sẽ có lúc cần dùng thì sao. Học được nhiều kỹ thuật thì càng tốt mà. Nay bọn cháu lại có đủ trang bị, còn đông người, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không biết bao giờ mới gặp được nữa."
Lời này của ông làm Mạnh Kính Tùng rất thoải mái. Anh ta cũng cảm thấy cơ hội lần này đối với Thần Côn là một cơ hội hiếm có: trận chiến này của Sơn quỷ, trong vòng mười năm hẳn là không có nữa.
Anh ta trầm ngâm: "Chú muốn học thì cũng được. Nhưng bây giờ bọn cháu đang bận. Hay là để khi nào xong..."
Thần Côn vội vàng ngắt lời anh ta: "Không cần đâu. Các cháu cứ bận việc của các cháu đi. Ở đây nhiều giá đỡ như thế, có cho tám người này xuống cũng không dùng hết được. Cháu cho chú mượn một cái để chú học đi."
Mạnh Kính Tùng nghẹn lời: Đúng là anh ta cho người chuẩn bị thêm mấy cái giá cố định, để phòng hờ. Nên lúc này Thần Côn nói như vậy, anh ta chẳng biết phải chối sao.
Anh ta nhìn đám người ngoài dây cảnh báo: "Cũng được, để cháu tìm người dạy cho chú."
Thần Côn chỉ Giang Luyện: "Không cần đâu, các cháu đều bận cả. Cứ để Tiểu Luyện Luyện dạy chú là được rồi. Dù sao nó cũng không có việc gì để làm. Mà nó lại hiểu mấy cái này, vừa rồi còn dạy chú cái gì là giá đỡ, cái gì là dụng cụ trượt xuống đấy."
Mạnh Kính Tùng hơi bất ngờ, nhìn Giang Luyện.
Giang Luyện không biết hai người họ đang nói cái gì. Thấy Thần Côn khua tay múa chân, anh còn tưởng là ông đang khoác lác với Mạnh Kính Tùng là anh chuyên nghiệp cơ nào, nên thấy rất xấu hổ.
Mạnh Kính Tùng hơi chần chừ: Mạnh Thiên Tư đã bảo đám rằng Giang Luyện không có vấn đề. Thiên Tư thì anh ta tin, nhưng Giang Luyện, thì anh ta vẫn không thể tin được.
Thần Côn thấy anh ta không đồng ý, thì tiếp tục lải nhải: "Nếu cháu sợ bọn chú nói chuyện ầm ĩ, thì chia cho bọn chú hai cái xa xa kia. Chú sẽ cố gắng nói nhỏ, để không làm phiền đến bọn cháu. Em Tiển chắc chắn sẽ không nghĩ tới, chú đến Tương Tây một chuyến mà còn học được thêm một món mới!"
Giỏi lắm, lại xách bà bảy Tiển Quỳnh Hoa ra.
Mạnh Kính Tùng nhìn hai cái giá cố định xa xôi nhất ở phía Bắc, cuối cùng cũng gật đầu.
Mỗi một cái giá đều phải cách nhau một đoạn. Hai cái đó, cách cái của Mạnh Thiên Tư khoảng mười mét, đúng là không thể gây sự gì được. Mà kẻ ngốc cũng chẳng thể ngốc đến mức gây sự bên vách núi được.
Anh ta cười với Thần Côn: "Thẩm tiên sinh, vách núi không phải đất bằng, chú đừng để cắm mặt xuống dưới đó đấy."
Thần Côn cam đoan với anh ta: "Trợ lý Mạnh nói gì vậy. Chú là người lớn rồi, sao có thể không chín chắn như vậy chứ."
***
Giang Luyện không nghĩ tới Thần Côn sẽ có cách thật. Mặc dù anh không rõ tình hình lúc đó, nhưng đúng là phải thay đổi cách nhìn về ông ấy.
Nhưng Thần Côn nói muốn học SRT cũng không phải chỉ là cái cớ.
Hai bộ trang bị, thích hợp cho một người dạy, một người học: Giang Luyện làm mẫu cho ông xem trước, rồi lại dạy Thần Côn mặc tất cả mọi đồ bảo hộ vào, sau đó mới giảng giải cho ông tác dụng của chúng.
Trong lúc giảng giải, anh cũng vẫn ngó xuống dưới vách núi.
Đã một lúc rồi, mà Mạnh Thiên Tư mới xuống được khoảng hai trăm mét. Anh không biết cô phải quan sát kỹ càng tình hình xung quanh: Đoạn Văn Hi xuống dưới, đã để lại cho người đời sau một quyển nhật ký dẫn đường; lần này cô xuống, cũng phải làm được gì đó chứ. ...
Tất cả đều suôn sẻ, cũng chưa thấy gì lạ thường. Bóng Mạnh Thiên Tư nhỏ dần, bầu không khí trên sườn núi cũng lơi lỏng theo: Có người đi tới đi lui, thư giãn gân cốt, để lát nữa xuống dưới. Có người thì uống nước cho cổ họng bớt khô. Thần Côn thì đang loay hoay tập những thao tác mà Giang Luyện vừa dạy, trong đầu dần biến thành bột nhão...
Ngay lúc này, bên dưới vách núi, xuất hiện một tiếng "bùm".
Tiếng "bùm" này rất nhẹ, chắc chắn không phải tiếng nổ. Tiếng nổ sẽ to hơn thế này nhiều, mà còn khiến cả ngọn núi chấn động nữa. Mà sườn núi lúc này lại vẫn bình thường, không có tí chấn động nào cả.
Bên dưới sườn núi sáng lên, Giang Luyện vội vàng cúi đầu xuống nhìn.
Thứ đập vào mắt anh là một ánh lửa màu vỏ quýt đang chiếu sáng vùng bên dưới. Nhưng anh chẳng thể thấy Mạnh Thiên Tư ở đâu cả. Cô đã bị ngọn lửa đó nuốt mất.
Mạnh Kính Tùng nằm bò trên vách đá, sững sờ.
Đúng lúc này, một bóng người nhoáng qua. Là Giang Luyện. Anh giật lấy chai nước khoáng đang uống dở trong tay một Sơn hộ, dùng lòng bàn tay che miệng bình, và nhảy thẳng xuống dưới sườn núi.
Lúc này Mạnh Kính Tùng mới phản ứng lại: "Mau! Mau! Xuống dưới, mau xuống bên dưới!"
Một đám người gần như nhận được mệnh lệnh, chạy vội tới bên vách đá.
Thần Côn lúc trước còn đứng ở phía xa, nay cũng đã chạy tới nghe ngóng. Khi thấy Giang Luyện cầm một chai nước khoáng nhảy xuống dưới, ông còn lẩm bẩm, một chai nước cũng đâu đủ để dập lửa chứ.
Cho đến khi thấy một đám người chạy tới, ông mới nhận ra tình hình không ổn, thế là vội vàng hét lên: "Ơ, ơ, nhìn cho kỹ, đừng đụng vào tôi!"
May mà những người kia đều tránh được ông. Thấy bọn họ đã nhảy xuống dưới sườn núi rồi, Thần Côn mới thở phào một hơi. Sau đó ông bỗng thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó siết lại, cả người bị kéo ngược xuống vách núi.
Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy, ông mới ngớ ra: ông đứng ở trong phạm vi dây thừng của người ta, khi người ta nhảy xuống, tất nhiên sẽ kéo cả ông theo.
Ông hét ầm lên: "A! Bắt lấy tôi..."
Khi chữ "mau" còn đang tung bay trên sườn núi, thì ba chữ "bắt lấy tôi" đã rơi xuống dưới vách đá cùng ông rồi.