Sắp đến giữa trưa, Bạch Thủy Tiêu mới tỉnh lại. Câu nói đi ngủ dưỡng tinh thần này rất chuẩn, trước lúc đi ngủ mặt mũi cô ta còn vàng như tờ giấy, mà nay trông gương mặt kia đã có sức sống hơn rồi.
Mạnh Kính Tùng sợ cô ta lại ngất đi trong lúc đang miêu tả chân dung, nên đã sai người chuẩn bị sẵn cả nhân sâm.
Huống Mỹ Doanh xưa này vốn nhát gan, tối qua lại mới bị dọa, nên không dám đi một mình, mà phải gọi cả Giang Luyện đi cùng. Vừa mới bước chân vào phòng, trông thấy Mạnh Thiên Tư cô ấy lập tức run rẩy trốn ra sau lưng Giang Luyện.
Mạnh Thiên Tư rất tức giận, cô nghĩ thầm trong bụng, tôi có phải bà la sát, quỷ dạ xoa đâu mà cô phải trốn.
Sau đó cô càng mất kiên nhẫn: Vẽ tranh vốn đã chậm, lại thêm tính cách của Huống Mỹ Doanh cũng chậm nữa. Lúc cô ấy nói chuyện thì nhẹ nhàng dịu dàng, chỉ mỗi một cái khuôn mặt thôi, mà cô ấy còn vẽ hẳn mười mấy mẫu cho Bạch Thủy Tiêu dễ miêu tả, còn kiên nhẫn giải thích "mặt hình chữ 风" là cơ mặt lớn, má rộng, còn "mặt hình chữ 用" là trên vuông dưới lớn, xương quai hàm kéo dài đến xương gò má —— lắm chuyện như vậy để làm gì? Cứ nói thẳng là ra mặt giống chữ 风, chữ 用 là ai chẳng hiểu.
Bạch Thủy Tiêu cũng không khiến người ta bớt lo, là cái nào thì chỉ luôn đi, lúc thì thấy giống cái này, lúc lại thấy giống cái kia...
Lâu đến mức Mạnh Thiên Tư ngồi trong góc cảm thấy bứt rứt, lúc thì dùng tay trái nâng trán, lúc lại dùng tay phải đỡ trán. Mạnh Kính Tùng hiểu tính cô, nên cúi xuống nói thầm với cô: "Liễu Quan Quốc đang ở phòng bên kia làm ảnh (cái bóng) cho Lưu Thịnh, hay là em qua đó xem đi?"
Cũng được, Mạnh Thiên Tư chỉ về phía giường bệnh: "Khi nào có kết quả thì đưa em xem."
Thấy Mạnh Thiên Tư định đi, Tân Từ cũng định đi theo theo bản năng, Mạnh Kính Tùng lại cản anh ta lại: "Cậu đừng đi theo."
Đã hiểu, lại là những thứ người ngoài như anh ta "không nên" biết. Tân Từ cúi đầu lướt điện thoại, lướt rồi lại lướt, ánh mắt anh ta vô thức nhìn về phía giường bệnh.
Anh ta là thợ trang điểm, thường chú ý đến vấn đề "đẹp" hơn người bình thường, cũng đã thoát khỏi giai đoạn thích vẻ bề ngoài từ lâu. Nói cách khác, người có gương mặt đẹp đã không còn sức hấp dẫn gì với anh ta rồi, vì anh ta chú ý đến phong thái, thần thái hơn: Bạch Thủy Tiêu này, nếu nói về dung mạo, thì cũng ngang với Huống Mỹ Doanh kia, đều thuộc về kiểu thanh tú, nhưng phong thái hơn người của cô ta lại khiến cô ta nổi bật hơn hẳn, đứng bên Huống Mỹ Doanh thì đè bẹp Huống Mỹ Doanh.
Lạ nhỉ, rõ ràng anh ta chẳng có ý gì với cô ta, nhưng nghe Mạnh Thiên Tư nhắc, anh ta lại cảm thấy đúng là mình đã chú ý cô ta hơi nhiều.
Anh ta giả vờ lơ đãng, dùng cùi chỏ huých vào Mạnh Kính Tùng, giọng nhỏ như muỗi vo ve: "Ê Lão Mạnh, anh và Thiên Tư quen cô ta à, mà biết rõ chuyện cá nhân của người ta thế?"
Mạnh Kính Tùng liếc anh ta một cái.
Ánh mắt này ẩn chứa ẩn ý sâu xa, mãi đến khi da đầu Tân Từ tê dại, trong lòng bắt đầu chột dạ, lúng túng xoay mặt đi, Mạnh Kính Tùng mới nói thầm: "Sơn điển, tra Lạc Động."
***
Mạnh Thiên Tư đẩy cửa đi vào.
Đây vốn là phòng chứa đồ, nên nhỏ hơn phòng khách nhiều. Hai thợ trang điểm, đang vây quanh một anh chàng trẻ tuổi ngồi trên ghế. Liễu Quan Quốc đứng ở bên, thỉnh thoảng lại bày tỏ ý kiến. Đằng trước bọn họ là một chiếc bàn dài đựng đủ thứ từ rượu, tinh dầu, nhựa cây gì đó, cho tới dầu, da, sáp nến, bông thấm nước, còn có vô số bảng màu trang điểm. Ở giữa chiếc bàn được đặt một khung ảnh, bên trong là bức ảnh HD cỡ lớn của Lưu Thịnh. Trên tường có treo một chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng, nó đang chiếu đi chiếu lại những đoạn phim ngắn về cuộc sống hàng ngày của Lưu Thịnh.
Thấy Mạnh Thiên Tư đi vào, mấy người trong phòng đều mất tự nhiên, nhất là người đã hóa trang được một nửa, một bên mắt đã được đắp nhựa cây, một bên khác thì vẫn còn nguyên —— anh ta hơi đứng dậy, không dám ngồi trên ghế.
Mạnh Thiên Tư giơ tay ngăn lại, ra hiệu cho bọn họ tiếp tục, không cần phải để ý đến cô.
Vốn dĩ cô định đi đến gần để xem, nhưng căn phòng này vốn đã nhỏ, trên mặt đất lại đặt quá nhiều đồ, không còn chỗ đặt chân nữa. Thế là cô đứng luôn ở cửa, nhìn bọn họ bận này bận kia. Trên màn hình máy tính vẫn đang lặp lại những cảnh sinh hoạt thường ngày. Trên màn hình máy tính, hay trong khung ảnh, gương mặt Lưu Thịnh đều rất trẻ, nó khiến cô nhớ tới câu nói hay được dùng trong các lễ truy điệu "Dù người đã đi, nhưng dung mạo, tiếng nói dường như vẫn còn."
Có đôi khi, sinh mệnh trôi đi quá nhanh, như một dòng nước chảy xiết không sao ngăn lại được, chỉ bắn ra mấy giọt nước ở lại nhân gian.
Liễu Quan Quốc đi tới, nhỏ giọng giới thiệu cho cô: "Người này tên là Vương Bằng, vốn là thân ảnh thân thiết với Lưu Thịnh, hôm qua đã đi suốt đêm đến đây."
Thân ảnh cũng chính là thân (người) và ảnh (bóng), bên trong Sơn quỷ, những người có dáng người, tướng mạo, gương mặt tương tự nhau sẽ được ghép thành bóng, chuyên dùng để ứng phó những trường hợp bất ngờ như chuyện hôm qua: Bây giờ không còn là thời đại cầm kiếm hành hiệp nữa, để mà chết người thì cứ chôn là xong —— thời nay hộ khẩu được quản lý nghiêm ngặt, đa số Sơn hộ đều có nghề nghiệp tử tế trong xã hội, một khi xảy ra chuyện, có muốn giấu cũng không giấu được, vì cơ quan, trường học, tổ chức, bất cứ đơn vị nào cũng có thể đến tìm hiểu lý do đột nhiên mất tích.
Cho nên cần phải có bóng ra trận, để đưa việc đột nhiên biến mất này trở thành một lời từ biệt có thứ tự: Anh chàng tên Vương Bằng này, sẽ được hóa trang thành Lưu Thịnh ở mức độ giống nhất có thể, sau đó dùng danh nghĩa của Lưu Thịnh, đi đến công ty xin từ chức, tuyên bố với bạn bè, hàng xóm xung quanh là sắp đi xa, hoặc đi nơi khác kiếm ăn. Tóm lại là dần dần cắt giảm thiểu liên lạc với tất cả mọi người, sau đó mượn lý do là ngoài ý muốn cắt đứt liên lạc hoàn toàn.
Theo quy củ, thân và ảnh sẽ liên lạc định kỳ với nhau, trao đổi tình hình mới nhất của mình cho đối phương biết, ngay cả việc tư cũng không được giấu, có thể nói là rất thân mật, nhưng lại cũng rất xa lạ. Vì đa số thân và ảnh đều ở xa, không gặp mặt nhau bao giờ, vả lại cứ nghĩ đến việc hai người trao đổi với nhau là để phòng những chuyện bất ngờ này, thì ai chẳng thấy khó chịu, có khi còn nghĩ: Không biết tương lai, mình làm ảnh hay là nó làm ảnh nữa?
Liễu Quan Quốc nói nhỏ: "Lúc nghe tin Vương Bằng còn khóc, nói là không nghĩ tới, việc này quá đột ngột. Anh ta nghe thấy Bạch Thủy Tiêu nhìn thấy mặt hung thủ, thì có xin với tôi là muốn gặp cô ta một lần, để hỏi thăm manh mối."
Mạnh Thiên Tư nói: "Chúng ta đã hỏi chán rồi, anh ta tưởng là mình có thể hỏi được gì mới à?"
Liễu Quan Quốc vội vàng gật đầu: "Cũng phải."
Ai ngờ một lát sau, Mạnh Thiên Tư lại nói: "Anh ta muốn gặp thì cho anh ta gặp đi."
Cô không có ảnh thân, dù sao ghế Sơn quỷ vương cũng chỉ có một, nhưng từ lúc nghe thấy "ảnh thân", cô đã cảm thấy loại quan hệ này vừa hoang đường lại kiên cố, vừa lãng mạn lại thê lương.
***
Lúc hoàng hôn, đổi tới đổi lui, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu của Bạch Thủy Tiêu.
Muốn chắc chắn trăm phần trăm là chuyện không thể, nhưng theo lời Bạch Thủy Tiêu nói, thì gương mặt này đã giống được tám mươi phần trăm rồi.
Mạnh Kính Tùng sướng rơn lên, anh ta chỉ nhìn qua một cái, đã cho người đi in ra. Anh ta vừa đi, Tân Từ cũng không tiện ở lại, lại không dám nói chuyện với Bạch Thủy Tiêu, nên chỉ cười với cô ta một cái. Bạch Thủy Tiêu ngơ ngác một lát rồi cũng cười đáp lại.
Mặc dù sắc mặt cô ta trắng bệch, búi tóc hơi xõa ra, nhưng nụ cười kia lại làm cô ta có một vẻ đẹp yếu ớt, thanh tao.
Cô gái xinh đẹp, thông minh như vậy, nào có giống người bị hút mất hồn, dáng vẻ điên điên ngốc ngốc đâu nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy thật sự muốn gả cho một cái... hang động?
Đầu óc Tân Từ như trên mây, lúc đi ra cửa còn suýt bị vấp ngã.
Huống Mỹ Doanh vẽ cả một ngày, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa, Giang Luyện sợ cơ thể cô ấy không chịu nổi, lại sợ chân cô ấy bị tê do ngồi lâu, đứng không vững nên vội vàng đỡ cô ấy dậy: "Em không mệt đấy chứ?"
Vẻ mặt Huống Mỹ Doanh hơi mịt mờ, cô ấy vuốt ve chiếc cúc áo trong tay, lẩm bẩm: "Hôm nay em cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng lại không nói rõ được là chuyện gì."
Sắc mặt Giang Luyện thay đổi. Anh xích lại gần Huống Mỹ Doanh, hỏi nhỏ: "Có phải... người em bị sao không?"
Huống Mỹ Doanh vội vàng lắc đầu: "Không phải, không phải, không liên quan đến em, chỉ là..."
Cô ấy nhíu chặt hai hàng lông mày, cố gắng suy nghĩ, những vẫn không nghĩ ra được. Sau đó cô ấy đột nhiên nghĩ ra một chuyện, rồi bật cười: "Anh biết không, cái miệng trong bản vẽ cuối cùng kia rất giống miệng anh."
Má, giống ai chẳng được, sao lại giống hung thủ. Giang Luyện nhăn mặt: "Không phải đấy chứ?"
Huống Mỹ Doanh lườm anh: "Lúc em mới học vẽ, đã mang anh, Vi Bưu và ông nội ra làm mẫu để luyện bao nhiêu lần rồi? Em còn không nhớ chắc?"
Giang Luyện đang định nói gì, thì bỗng nghe thấy Bạch Thủy Tiêu nằm trên giường bệnh kêu lên như thể bị hoảng sợ.
Anh nhìn về phía cô ta, thì thấy trong phòng đã có thêm một người đàn ông trẻ tuổi. Giang Luyện chưa gặp anh ta bao giờ, nhưng mà cả căn nhà này có rất nhiều người anh chưa thấy bao giờ lắm.
Gương mặt anh chàng này hơi đơ, biểu cảm không cân đối, Giang Luyện không biết đó là do mặt Vương Bằng nhỏ hơn mặt Lưu Thịnh, nên phải dùng nhựa cây đắp vào, mà chỉ cảm thấy người này đột nhiên đi vào như thế, đúng là rất đáng sợ.
Vương Bằng rất xấu hổ, vì không ảnh hưởng đến gương mặt, anh ta còn phải banh mặt để nói chuyện: "Xin lỗi vì tôi không hỏi trước mà đã đến. Tôi là Sơn hộ, bạn của Lưu Thịnh, muốn nói chuyện với cô mấy câu."
Đã là chuyện của Sơn hộ, thì người ngoài tất nhiên phải tránh mặt, Giang Luyện đỡ Huống Mỹ Doanh về phòng. Lúc đi ra ngoài, Huống Mỹ Doanh còn nhăn mày, quay đầu lại nhìn vào trong phòng.
Trong căn phòng này, thật sự có thứ gì đó khiến cô ấy khó chịu, nhưng mà bây giờ cô ấy... không nghĩ ra được.
***
Mạnh Thiên Tư cầm bức chân dung photo lên, đưa đến trước mặt, sau đó lại dời ra xa, còn định híp mắt lại xem cho rõ —— sau đó cô mới nhớ bây giờ mình còn mỗi một mắt, nếu mà híp mắt thì sẽ thành mù.
Bức chân dung này có hai phần, ảnh chân dung cả người thì có thể tổng hợp lại là đàn ông, khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, dáng người thấp bé, hơi gầy, tóc húi cua, mái tóc rễ tre khô cứng, gương mặt hình thang, hai bên xương cằm nhô ra rất bắt mắt, nhưng mà ngũ quan thì lại khá đàng hoàng.
Cô trầm ngâm: "Chắc là em chưa gặp người này."
Mạnh Kính Tùng nói: "Đúng vậy, anh chắc chắn là mình chưa gặp người này. Nhưng không biết vì sao, anh lại thấy hơi quen. Em có thấy thế không?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Đúng là nhìn quen quen."
Thật à? Tân Từ cũng cầm một tờ lên xem, xem trái xem phải, cũng chẳng nhìn ra gì.
Dường như Mạnh Thiên Tư đã nhận ra điều gì, cô suýt nữa thì bật cười.
Cô giơ tay che nửa gương mặt dưới của người trong tranh lại, rồi ra hiệu cho Mạnh Kính Tùng che trán người kia: "Anh che cả lông mày nữa, chỉ nhìn đuôi mắt thôi, rất nhỏ rất dài, có phải khá giống Tân Từ không?"
Tân Từ không bao giờ nghĩ tới mình sẽ trúng phải quả bom này, anh ta tức điên lên: "Em nói gì đó, sao có thể chứ!"
Sau đó nhìn chằm chằm hai mắt người kia, thề thốt phủ nhận: "Không giống tí nào."
Mạnh Thiên Tư nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh lo gì chứ? Cho dù có giống y như anh, em cũng chẳng nghi ngờ anh. Anh có bằng chứng chắc chắn là không thể có mặt ở hiện trường rồi mà."
Sau đó cô lại hỏi Mạnh Kính Tùng: "Bản điện tử đã gửi đi rồi à?"
"Gửi rồi. Tối nay anh định gửi cho các anh em, bạn bè gần xa mỗi người một bản, đông người thì nhiều sức, nếu mà thuận lợi, thì một hai ngày sẽ có tin tức."
***
Huống Mỹ Doanh vẽ suốt một ngày, cơ thể không chịu nổi, nên đi ngủ sớm.
Lúc nửa đêm, cô ấy đột nhiên tỉnh dậy.
Là bị ác mộng đánh thức. Cô ấy mơ thấy mình đang giúp Giang Luyện dán thần nhãn ở trong căn nhà sàn ở trại Bá Kháng. Bầu không khí rất yên ắng, yên ắng theo kiểu chim không kêu, gió không thổi, một cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng vang.
Sau đó ngoài cửa có tiếng thịch thịch thịch, âm thanh trong giấc mộng rất lớn, như tiếng trống đập thình thịch. Theo tiếng trống vang, sàn nhà rung lên như thể làm bằng giấy, lớp bụi trên tường cũng rơi lả tả.
Huống Mỹ Doanh tưởng là Vi Bưu làm gì đó, sợ Giang Luyện bị quấy nhiễu, nên vừa tức vừa lo, vội vàng chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, một thi thể máu me đầy người đổ ập xuống đầu cô ấy. . . .
Giấc mộng đó quá chân thật, thật đến mức mùi máu tanh như còn quanh quẩn bên múi. Tim Huống Mỹ Doanh đập thình thịch. Cô ấy ngồi dậy giữa bóng đêm, hai tay ấn chặt chỗ trái tim, không ngừng hít thở, màng nhĩ còn nghe thấy cả tiếng tim đập.
Đêm nay trong phòng chỉ có mình cô, Vi Bưu đã chuyển sang phòng bên cạnh với Giang Luyện rồi.
Huống Mỹ Doanh ngồi một lúc, rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán, sau khi nhịp tim ổn định lại, cô ấy mới mệt mỏi nằm xuống đất.
Lúc giơ tay ra kéo thảm, trong đầu cô ấy bỗng dưng xuất hiện một thứ gì đó, làm cô ấy cứng đờ người lại.
Cô ấy đã biết cảm giác kỳ lạ lúc ở trong phòng bệnh là gì rồi.
Trên người Bạch Thủy Tiêu có một mùi hương rất nhạt, nó không giống bất cứ mùi hoa, mùi phấn nào. Lại có mùi thuốc trong phòng bệnh, mùi tanh đặc thù của nhân sâm, nên mùi hương đó càng nhạt hơn. Lúc Huống Mỹ Doanh vẽ tranh, có mấy lần phải hỏi đi hỏi lại, cô ấy ngồi rất gần với Bạch Thủy Tiêu, nên mới ngửi thấy được.
Mà mỗi khi ngửi thấy nó, trong lòng cô ấy lại thấy là lạ, nhưng vẫn không nghĩ ra nó là cái gì.
Cơn ác mộng này đã nhắc nhở Huống Mỹ Doanh.
Khi thi thể nhuốm máu khi đổ ập xuống người cô ấy, tất nhiên là cô ấy sợ đến mức ngất đi, ngay cả mặt mũi thi thể cũng chẳng nhìn rõ, nhưng khứu giác của cô ấy lại kéo dài hơn thị giác và ý thức được vài giây.
Huống Mỹ Doanh vẫn còn nhớ kỹ, giữa mùi máu tanh nồng nặc đó, có một mùi hương... ngọt ngào nhàn nhạt.