Ở một mức độ nào đó việc Mạnh Thiên Tư đi vào cùng đã giảm bớt không ít gánh nặng cho Tiển Quỳnh Hoa: Bà cũng có thể sử dụng "tránh sơn thú" nhưngcần dùng máu để làm bùa, còn Mạnh Thiên Tư thì chỉ cân dùng chuông vàng. Với lại nơi nguy hiểm như thế này, có một người đi trước, một người đi sau, cùng đề phòng cảnh giác sẽ yên tâm hơn nhiều. Mạnh Thiên Tư chống cây gậy leo núi, tuy đã tiêm một ống thuốc giảm đau nhưngvì phải bảo vệ chân mình nên cô đi rất chậm. Vừa đi cô vừa đánh đèn pin ra bốn bên: Cô và Tiển Quỳnh Hoa đi vào ruột núi nơi có con gà tuyết cuống cuồng chạy ra. Cô rất muốn biết thứ đuổi cắn gà tuyết là thứ gì —— Hoàng Tùng nói con cái "chân gản đứt lìa, chỉ còn chút da nối liền" của con gà tuyết là do răng nanh nhỏ tạo thành. Chắc chắn thứ đó rất nhỏ, số lượng cũng nhiều. Cô còn nghe được tiếng đã rơi lạch cạch, xem ra thứ đó không phải côn trùng thân mềm mà có vô cứng. Nhưngkhông rõ có phải vì tác dụng của "tránh sơn thú" hay không mà cô đi vào đã hơn mười làm phút, vẫn chưa có thứ gì xuất hiện."Chín khúc ruột quanh" này đúng như cái tên của nó. Đi tới lúc này cô và Tiển Quỳnh Hoa đã qua bảy, tám lối rẽ nhưnghai người chỉ có thể chọn một đường để đi. Mỗi khi qua một ngõ rẽ, Tiển Quỷnh Hoa lại dùng bút dạ quang vẽ một mũi tên nhỏ và một số "7′′ ð trên tảng đá. Khi lại tới một lối rẽ, Tiền Quỳnh Hoa dừng chân soi đèn pin lên trên: Trên đỉnh đầu có một cái hang lớn, nói đúng ra là một cái ruột núi —— cái hang lớn này là nơi giao nhau của hai ruột núi. Mạnh Thiên Tư đi tới, nương theo ánh đèn pin của Tiển Quỳnh Hoa mà nhìn lên trên: "Cái này rất giống với ống dẫn công nghiệp cỡ lớn của mấy nhà xưởng" Tiền Quỳnh Hoa buồn râu: quá nhiều lối rẽ, đừng nói là đội cứu viện không thể cho một nghìn sơn quỷ tới mà dù có một nghìn người thật thì cũng không đủ chia cho đám lối rẽ này. Mà những con đường hẹp thế này cũng không có tốt cho việc tụ lại thành đám, làm vậy dễ bị đánh úp một lượt. Bà vân vê đầu dây thừng, cũng không biết mình có thể gửi cho người bên ngoài tin tức gì. Lại đi được một đoạn, Tiển Quỳnh Hoa chợt thấy trong lối rẽ gần đó có tia sáng của nét bút dạ quang. Loại bút là sơn quỷ làm riêng, nó được chia làm hai loại dạ quang và cảm quang [1] tùy theo sở thích của từng người. Mà sơn quỹ còn có thói quen để lại ký hiệu cầu cứu khi lạc đường.
[LH Bút đã quang; Bút viết ra loại mực phát sắng trong bóng đêm, Bút cảm quang: Bút sử dụng loại mực sẻ sáng lên khi có ảnh sáng chiếu vào. Tiển Quỳnh Hoa mừng rỡ chạy vội qua. Đó là một dấu mũi tên, bên cạnh cũng có một chữ "Mễ – X" Mễ là ý gì? Tiển Quỳnh Hoa không hiểu ra sao hết, ngược lại với bà, Mạnh Thiên Tư vừa nhìn đã thốt lên: "Đi theo lối này, Kính Tùng ở bên nảy, chữ Mễ có tám đầu nghĩa là họ có tám người: Tiển Quỳnh Hoa không hiểu nhưngcũng lười hỏi, cứ thế đi theo dấu mũi tên. Dọc đường đi lại qua hai chỗ rẽ nhưngmay mắn đều nhỉn thấy dấu mũi tên và chữ "Mễ" Đi một hồi ánh đèn pin bỗng chiếu vào một vũng máu, bên cạnh còn có một chiếc gang tay. Nơi này quá lạnh, máu đã đông lại nhưngtheo màu sắc thì không phải máu từ rất lâu trước. Với cả chiếc găng tay kia trông là biết đồ của sơn quỷ. Mạnh Thiên Tư giật mình, hiển nhiên đội Mạnh Kính Tùng đã xây ra chuyện nhưngvới hiện trường này thì cô không nhìn ra được gì cả. Cô bảo: "Mẹ đẩy găng tay sang bên đi, coi như một cái dấu hiệu để sau này còn biết đường quay về" Bỏ găng tay sang tay bên rỏi, hai người tiếp tục đi lên phía trước. Khi tới ngõ quanh tiếp theo, bên cạnh dấu mũi tên đã biến thành chữ "Chủ – Ì:" Mạnh Thiên Tư đếm đầu của chữ "Chủ" rồi nói: "Chết một người rồi, họ chỉ còn lại bảy" Lại chết người. Lòng Tiển Quỳnh Hoa trùng xuống. Nhưngvì kế hoạch ngày hôm nay họ chỉ có thể đi tiếp. Hai người đi giữa con đường tĩnh mịch, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thở dốc của chính mình. Không bao lâu sau, Tiển Quỳnh Hoa lại dừng bước. Ngay phía trước có một đống quản áo, đỏ chống giỏ, giày và một bộ găng tay. Nhưngkhông có thi thể, chỉ có quản áo. Tiển Quỳnh Hoa thở dài não nuột, đang định đi tới xem thì Mạnh Thiên Tư đã kéo bà lại: "Mẹ Bảy, sao Kính Tùng có thể ném quản áo của người chết ra tận đây được?" Cũng phải. Tiến Quỳnh Hoa nghĩ một thoáng rồi hỏi: "Có khi nảo cũng giống như con gà tuyết, chỗ kia là nơi bị tập kích xong chạy tới đây mới bị... ăn sạch không?" Mạnh Thiên Tư nghe bà nói mà sởn tóc gáy, cô nghĩ một hồi rồi lại lắc đầu: "Không đâu, chữ "Mễ" biến thành "Chủ" nghĩa là người đó đã chết từ bên kia" Tiển Quỳnh Hoa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi cần thận tới gần. Mạnh Thiên Tư thì lùi lại phía sau hai bước để canh gác giúp bà. Tiển Quỳnh Hoa đi tới gần đống quản áo, mới ngồi xổm xuống giơ tay nhặt thì chợt có thứ gì đó dưới quần áo nhảy lên trùm lấy đầu bà. Tim Tiển Quỳnh Hoa đập thình thịch, may mà bà đã đẻ phòng từ trước nên vội nghiêng người đi. Cùng lúc đó chiếc nỏ trên tay Mạnh Thiên Tư bắn ra mấy mũi tên, xuyên qua quần áo, đâm thẳng vào người thứ đó, Thứ kia rụt ngay lại, kéo cả quần áo xuống bên dưới. Tận lúc này Tiển Quỳnh Hoa mới biết dưới lớp quản áo đó là một cái ruột núi. Sau khi thứ đó chui xuống rồi thì không còn động tĩnh gì nữa. Tiển Quỳnh Hoa thở hổn hển, người chảy đây mỏ hôi lạnh. Bà giơ tay lau trán, viết một dòng chữ lên trên giấy dán. —— Có mai phục, có đánh lén, địch trong tối, ta ngoài sáng, cần đẻ phòng cạm bẫy cả trên đầu, dưới chân. Viết xong bà dính tờ giấy lên trên dây rồi bước qua cái hang động đó, tiếp tục đi lên phía trước. Nói thật thì sợi dây này có thể bị cắn đứt, hay được kéo ra ngoài thì bà cũng không dám chắc. Sau khi đi được một đoạn, bà khẽ nói: "Tư tỷ nhỉ, theo tình hình này có lẽ số người thương vong của chúng ta không chỉ có một" Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phía trước. Âm thanh trong chín khúc ruột quanh không truyền được xa, nếu cô có thể nghe thấy nghĩa là nó ở ngay gần đây. Mạnh Thiên Tư vội hét lên: "Kính Tùng!" Tiển Quỳnh Hoa lập tức chạy qua. Tốc độ của Mạnh Thiên Tư không bằng bà nên đến chậm hơn một chút. Vừa đến nơi đã thấy được Mạnh Kính Tùng đang rất chật vật rỏi lại khẽ đếm, may quá vẫn còn bảy người. Trên mặt đất lại có một lỗ hổng thông với ruột núi, Có mọt sơn hộ ngã lăn trên đất, máu chảy đảm địa. Mạnh Thiên Tư ban đầu còn không nhìn ra anh ta bị thương ở đâu, mãi đến khi có một sơn hộ xắn ống quần anh ta lên cô mới rõ mỗi chân người này mất đi một đoạn. Mặt Mạnh Thiên Tư trắng bệch: "Sao lại thế này? Giọng Mạnh Kính Tùng lạc hẳn đi: "Thiên Tư, bọn em vào đây không gặp được côn trùng đá à?" ++++ Đúng như Mạnh Thiên Tư đoán, đám người Cảnh Như Tư mượn tuyết lở để đuổi người tuyết nhưngkhông thành, phải chạy vào trong chín khúc ruột quanh. Tình huống khi đó quá cấp bách, Cảnh Như Tư sợ tất cả mọi người bị dồn vào con đường chết, nên bảo: "Mọi người chia ra chạy!"
Tình hình khi ấy quá hỗn loạn, Mạnh Kính Tùng cũng không rõ Cảnh Như Tư chạy vào lối nào. Anh ta chỉ biết thêm cả mình là có tám người chạy ở cuối cùng.
Đây cũng là một nhóm nhỏ, anh ta có địa vị cao nhất nên nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh. Phương hướng ban đầu đã bị rối, anh ta bắt đầu dẫn người đi tìm đường, dùng bút dạ quang đánh dấu ở ven đường và ghi rõ số người —— trước khi vào ruột núi, anh ta đã phát tín hiệu cầu cứu theo lệnh của Cảnh Như Tự, biết Mạnh Thiên Tư sẽ tới cứu và cũng biết cô sẽ hiểu ý anh ta. Chuyện tìm đường ban đầu khá là thuận lợi, không gặp phải người tuyết. Ngoài những lối rẽ ð khắp nơi và những lỗ hổng thông với ruột núi khác ra thì không có vấn đề gì cả. Sau khi đi được một đoạn, mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Một sơn hộ trong đó dựa lưngvào vách đá nói chuyện với người bên cạnh.
Đang nói chuyện, người nọ đột nhiên nhãn nhó, hét âm ï. Cơ thể anh ta vặn vẹo, không ngừng giơ tay gãi lưng, còn cọ vào vách đá như thể người điên. Mạnh Kính Tùng cũng đoán được là có thứ gì đó ở phía sau. Nhưngvì trong cơn đau đớn sức của anh ta cũng lớn hẳn lên làm hai ba người sơn hộ cũng không ghìm lại được. Khi mấy sơn hộ kia kéo anh ta, có những hòn đá nhỏ rơi ra khỏi người anh ta. Mạnh Kính Tùng tưởng là đá trên vách núi rơi xuống nên cũng không để ý.
Sau này ba người hợp sức mới giữ được sơn hộ kia nằm dưới đất nhưngngay sau đó ba người họ cũng vội buông tay, chỉ vào sơn hộ nọ và kêu lên sợ hãi.
Mạnh Kính Tùng lúc đó mới trông thấy, cơ thể người nọ cứ quần quại trên đất mà chỗ cổ áo anh ta có những viên đá chui vào liên tục.
Mạnh Kính Tùng tưởng mình nhìn nhằm nên đưa tay dụi mắt: Nhưngkhông phải, nó như thể vách núi xung quanh bất chợt sống lại, từng hàng từng hàng chui vào trong cổ áo sơn hộ kia và bao lấy đầu anh ta. Tiếp theo đó là những tiếng "rắc rắc rắc rắc" gần như cỏ thể khiến người ta nổi điên.
Mấy "hòn đá nhỏ" chạy loạn lên rồi Mạnh Kính Tùng mới ý thức được đó không phải là đá!
Lúc này đã chẳng kịp cứu người. Nếu dùng súng phun lửa thì cả sơn hộ kia cũng chết cháy, mà đầu anh ta đã lõm xuống hẳn rồi. Thậm chí còn có mấy hòn đá đang lăn về phía những người còn lại. Mạnh Kính Tùng cắn răng bảo mọi người chạy.
Tiếng kêu thảm thiết cứ vang vọng sau lưng. Khi lại đi qua một chỗ ngoặt, Mạnh Kinh Tùng đối chữ "Mế" chỉ đường thành chữ "Chủ: Ký hiệu này vừa để chỉ phương hướng của họ vừa âm chỉ việc họ đã có thương vong.
Mạnh Thiên Tư cắt lời anh ta: "Anh không nhặt quản áo của người nọ à?"
Mạnh Kính Tùng cười khổ: "Lúc đó thì ai dám đi nhặt quần áo cho cậu ấy? Muốn nhặt xác cũng phải đợi sau này?
Mạnh Thiên Tư gật đầu, chỉ vào sơn hộ bị thương: "Đã ngã một lần rồi sao còn ngã lại cùng một chỗ?"
Mạnh Kính Tùng thật sự hết cách: "Thiên Tư, anh thật sự không nhìn ra được. Bọn anh nghĩ phải để phòng côn trùng nhưnglúc chúng nó đứng im thì không khác gì vách núi, cũng cứng và có góc cạnh như vậy. Bọn anh không thể để phòng cả ngọn núi được. Với cả..."
Anh ta chỉ vào lỗ hổng thông với ruột núi khác trên mặt đất: "Mới đầu nó không có lỗ hổng, là một mảnh đất bằng phẳng. Ba người bọn anh đi qua không sao, cậu ấy là người thứ tư. Khi cậu ấy đi tới đó thì đột nhiên ngã xuống, hai chân rơi vào trong lỗ hổng. Bọn anh nghe thấy tiếng "răng rắc" biết là chân cậu ấy đang bị cắn nên có thử dùng súng phun lửa, mà vô ích. May mà sau khi nghe được âm thanh của em, đám côn trùng đá này chạy đi nên mới cứu được cậu ấy. Nếu em và cô đến muộn một chút thì phông chừng... nửa người dưới của cậu ấy đều bị ăn mất rồi"
Có lẽ không liên quan tới âm thanh mà là khi cô tới gần, phạm vi của "tránh sơn thú" cũng được mở rộng làm những con côn trùng đá này tránh ra theo bản tính.
Các sơn hộ còn lại đang bận bịu bảng bó cho người bị thương. Tiển Quỳnh Hoa nhanh chóng viết mấy dòng trên tờ giấy dán thứ hai rồi nhìn Mạnh Thiên Tư: "Chị Tư cũng biết tránh sơn thú, những người đi theo chị ấy chắc vẫn an toàn nhưngsố còn lại thì lành ít dữ nhiều"
Mạnh Thiên Tư cảm thấy lạnh buốt sống lưng: "Mẹ nhớ nhắc nhở họ, đội cứu viện đi vào nhất định phải có một mẹ dẫn đầu" Sức khỏe của Đại Nương Nương không tốt, mẹ Năm cứ tới vùng cao nguyên là mặt mũi sưngnhư chậu rửa mặt, nên người có thể dẫn tới đây cũng chỉ có mẹ Hai, mẹ Ba và mẹ Sáu.
Không có bà nào dẫn đầu thì tuyệt đối không thể đi vào. Đi vào chẳng khác nào chịu chết.
Mạnh Kính Tùng thắc mắc: "Thiên Tư, em từng nghe thấy loại côn trùng này bao giờ chưa? Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nghe thấy côn trùng đá cả"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu, đáp: "Nó không có đầu, cũng chẳng có mắt nên có phải côn trùng hay không còn rất khó nói. Đây là chín khúc ruột quanh, theo ý em thì chúng giông như đoàn vi khuẩn đi thanh lọc trong ruột người vậy."
++++
Nói đúng ra thì nên đưa người sơn hộ bị thương ra ngoài trước nhưngcon đường phía trước hay phía sau đều nguy hiểm như nhau, không thể lãng phí thời gian được: Cứ tiếp tục đi lên phía trước, nói không chừng còn cứu được thêm mấy sơn hộ lạc đàn. Tiển Quỳnh Hoa bảo người buộc mấy bộ quần áo lại làm cảng để khiêng người bị thương. Chín người tạo thành đội nhưngvì có người bị thương nên tốc độ giảm sút, thành ra Mạnh Thiên Tư lại là người đi đầu.
Tiển Quỳnh Hoa đi ở cuối cùng, khi đi qua lối rẽ, bà để lại một ký hiệu "7 + chủ" để ra hiệu rằng hai bên đã gặp nhau.
Trước có Mạnh Thiên Tư, sau có Tiển Quỳnh Hoa nên mấy sơn hộ yên lòng hơn hẳn. Họ đều cảm thấy mình rất may mắn, sau khi đã trải qua thương vong rồi mà lại được ở bên người đứng đầu sơn quỹ, ai nấy đều dấy lên hy vọng sẽ còn sống sót ra khỏi nơi nảy.
Lại đi được một đoạn, có một sơn hộ nói: "Mạnh... tiểu thư, cô Bảy, có khĩ nào những người khác trèo lên trên hay chui xuống dưới không?"
Có khả năng này. Tiền Quỳnh Hoa đáp: "Cứ lo tầng này trước đã, ai biết câ trên, cả dưới có hết thảy bao nhiêu tầng?"
Sơn hộ kia rụt cổ lại không nói nữa.
Lại đi được chừng nửa tiếng cuộn dây thừng đã hết, may mà các sơn hộ này cũng đều mang sọt sơn quỷ nên lập tức dừng lại nối dây.
Vì tốc độ cả đoàn chậm nên Mạnh Thiên Tư luôn có thói quen đi trước mấy bước. Trên đỉnh đầu ở đoạn đường phía trước lại có một cái lỗ hổng, Mạnh Thiên Tư giơ đèn pin lên soi một lát rồi nhắc nhổ mọi người phía sau: "Lúc đi qua mấy cái lỗ hổng này phải cẩn thận đấy. Phải để phòng bên trên có thứ gì rơi xuống hoặc là bất chợt bị túm lên"