Mới rạng sáng ngày hôm sau, Mạnh Thiên Tư đã nhận được tin mình phải quay vẻ Tây Ninh cùng một nhóm Sơn quỷ.
Lúc hay tin, cô không có phản ứng gì gay gắt chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi trang điểm tiếp.
Tân Từ ở bên lại tức tối thay thay Mạnh Thiên Tư. Người đến báo tin vừa đi, anh ta đã lầm bẩm: "What, tại sao chứ? Yêu đương thôi mà? Nhà em cũng đâu có quặng mỏ để thừa kế đâu..."
Mới nói dứt lời anh ta đã nhớ ra nhà cô có quặng thật, vậy là vội sửa sai: "Thiên Tư, có khi nào các bà lại nghĩ ra kế mới là chia cách hai người trước rồi đối phó Giang Luyện sau không?"
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Nếu sau này anh có ý định đổi nghề, em thấy anh rất hợp với nghề biên kịch đấy"
Tân Từ nhún vai, chải đầu cho cô: "Sau này có chuyện gì, em đừng bảo anh không nhắc em trước đấy. Bây giờ em về Tây Ninh nhỡ Giang Luyện bị ai đánh ngất rồi trùm bao tải bán sang Nam Mĩ thì hai người không gặp lại nhau được nữa luôn"
Mạnh Thiên Tư bực bội: "Anh phiền quả đấy"
Tân Từ hảm hừ."Là lòng em rối bời thì có"
++++
Sau bữa sáng cả khu trại chợt xôn xao. Hôm qua là bước khởi động, hôm nay mới rút lui tập thể. Xung quanh chỗ nào cũng có tiếng người, còn ồn ào hơn cả công trường nữa.
Giang Luyện biết đám La Nhận cũng sẽ đi vẻ thì định qua chào hỏi, ai dè vừa đi đến gần lẻu đã gặp ngay Thần Côn.
Đêm qua Thần Côn không về phòng mà ngủ ở bên này,
Thấy Giang Luyện, ông gọi: "Chào buổi sáng, Tiểu Luyện Luyện" Giang Luyện đang định chảo lại, chợt ngửi được một mùi hương lạ. Anh trợn tròn mắt khó tin nhìn Thần Côn: "Chú xịt nước hoa đấy à?"
Thần Côn hắng giọng: "Ù"
Còn "ừ' được nữa. Giang Luyện muốn câm nín trước câu trả lời của ông: "Chú xịt nước hoa làm gì thế?"
Tất nhiên không phải người trung niên thì không thể xịt nước hoa vì một người trung niên nho nhã mà có chút nước hoa sẽ khiến người ta thoải mái. Nhưng một người như ông chú bán sữa đậu nành ở ngoài đường thì... không hợp với nước hoa tẹo nào. Thần Côn trợn mắt: "Làm sao? Cháu thì có thể 'sau cái lạnh thấu xương là mùi thơm nức mũi; còn chú thì không được thơm ả?"
Ý của câu ấy là: Cháu quản lý được chú chắc?
Được rồi. Giang Luyện buộc phải im miệng. Có lẽ cả khu trại này chỉ có mình Tân Từ mang theo đồ trang điểm, bởi vậy anh đoán Thần Côn đã lấy nước hoa từ chỗ anh ta.
Có điều anh vẫn thấy... là lạ.
Giang Luyện mải suy nghĩ, quên luôn cả mục đích tới đây của mình. Trong lúc đang ngẩn ngơ, chợt nghe tiếng Mạnh Thiên Tưgọi, anh quay đầu lại.
Cái danh "ăn hết mọi món ngon trên đời, thể chất vượt xa người thường" của Mạnh Thiên Tư không phải là giả. Mới hôm qua cô còn cân người đỡ, nay đã có thể chống gậy khập khiễng đi khắp nơi rồi.
Giang Luyện không muốn cô đi đường nhiều, vội chạy qua đón. Khi tới gần Mạnh Thiên Tư, anh do dự một thoáng rồi vẫn đỡ lấy cánh tay cô để phòng cô đứng không vững: Giữa ban ngày ban mặt anh không tiện làm những hành động quá thân mật nhưng giúp đỡ người có tật ở chân thì vẫn được.
Mạnh Thiên Tư nói: "Anh chưa bẻ cổ áo à?"
Dựa cây gậy ở bên chân, cô giơ tay sửa lại cổ áo cho anh.
Giang Luyện định tránh nhưng lại nghĩ nếu cô không ngại cái nhìn của mọi người thì anh cần gì phải lo lắng. Vậy là anh đứng im đó, cúi đầu nhìn cô sửa lại cổ áo cho mình.
Thỉnh thoảng ngón tay lạnh lẽo của cô cọ vào cổ anh. Giang Luyện liếc mắt nhìn xung quanh như chẳng hẻ để ý: "Aiz, mọi người thấy cả rồi"
Anh thì không sao cả nhưng anh không muốn cô trở thành đẻ tài bàn tán của người khác: Dù những sơn hộ đi ngang qua không nói gì nhưng anh có thể chắc chắn cảnh tượng lúc này sẽ lập tức được truyền khắp khu trại, truyền tới cả tai những người đã rời khỏi đây từ hôm qua và truyền cho tất cả Sơn quý từ Nam tới Bắc. Mạnh Thiên Tư đáp: "Trông thấy thì có sao, sớm muộn gì cũng sẽ thấy.
Sau đó cô cười: "Có người than không có danh phận thì tất nhiên em phải chú ý tới những chỉ tiết liên quan tới danh phận, để ai đó không phải khóc lóc rồi"
Giang Luyện dỡ khóc dở cười, đang định đáp trả cô thì câu nói tiếp theo của Mạnh Thiên Tư đã khiến anh cụt hứng.
"À phải rồi, sáng nay các mẹ báo em cũng phải về Tây Ninh cùng họ"
Tin tức này quá đột ngột những vẫn có thể hiểu được: Quãng thời gian kế tiếp, khắp trên dưới Sơn quý đều lo chuyện ma chay cho Đoạn Văn Hi cùng mười mấy người xấu số. Bởi vậy Mạnh Thiên Tư không có lý do để ở lại nơi này.
Giang Luyện gật đầu: "Anh biết rồi. Chúng ta cứ giữ liên lạc là được. Hi vọng lần sau gặp mặt chúng ta không thấy xa lạ, không xuất hiện vấn đề trốn tránh không gặp hay đứng núi này trông núi nọ."
Mạnh Thiên Tư cụp mắt, vân vê cổ áo anh: "Anh thì sao? Anh không đi hả?"
"Vi Bưu còn đang dưỡng thương, chưa thể đi ngay được. Mỹ Doanh thì lại quan sát, xem xét chiếc rương. Với lại..."
Giang Luyện thoảng ngập ngừng nhưng rồi cũng chẳng giấu cô: "Anh cảm thấy Thân Côn có vấn đẻ"
Mạnh Thiên Tư sửng sốt nhìn anh.
Nói thật cô không sợ đối thủ giở những bài ma quý, cô chỉ sợ người phe mình đâm sau lưng thôi.
Giang Luyện động viên cô: "Anh mới chỉ nghỉ ngờ thôi, còn chưa dám chắc chắn. Anh có hai lý do để nghi ngờ chú ấy. Một là đáng ra khi mấy người bạn của chú ấy rút về Tây Ninh, chú ấy cũng phải đi cùng. Anh thắc mắc không biết chú ấy còn việc gì cần làm ð đây? Hai là một vài hành vi của chú ấy bây giờ... kiểu gì ấy. Anh ở lại tiện thể theo dõi chú ấy luôn"
Mạnh Thiên Tư nghe anh nói vậy cũng hơi hốt. Cô nhìn sang phía Thản Côn: Ông và Viêm Hồng Sa đang ở hai bên, giúp Tào Nghiêm Hoa thở oxy.
"Một mình anh... có ổn không? Bọn em chỉ để lại mấy người giải quyết những chuyện phía sau thôi, hay là em giữ mấy người lại giúp anh nhé?"
Giang Luyện lắc đầu: "Đây không phải vấn đề số lượng người đâu. Với cả lần này Sơn quỷ đã thương vong lớn vậy rồi. Bà Cả bảo bọn em rút cũng là muốn rời xa mảnh đất này càng sớm càng tốt. Nhỡ mấy người em giữ lại cho anh xảy ra chuyện thì anh đâu gánh nổi trách nhiệm"
Tiếp đó anh cười: "Nhỡ anh nghĩ nhiều thì sao. Rất có thể Thần Côn ở lại là để nghiên cứu... Cứ quan sát trước đã. Có tình huống gì anh sẽ báo ngay cho em"
Ngày xưa, một bức thư gửi đi mất mấy tháng mới đến tay người nhận, người lên Kinh đi thi ba năm chẳng về nhà, một lần chia ly có thể cả đời chẳng gặp lại. Hay trong những bộ phim thời thập niên 90 của thế kỷ trước, nếu nhân vật chính bị lỡ chuyến tàu xe của người yêu thì câu chuyện sẽ kết thúc tại đó.
Nhưng giờ đây cuộc ly biệt đã bớt đau buồn hơn vì có khoa học kỹ thuật phát triển mạnh mẽ.
Theo Giang Luyện thấy lần chia xa này chẳng đáng là gì. Nhưng anh không ngờ được hai con gà sẽ đưa cuộc chia ly này lên độ cao "Ngoài đình nghỉ chân, bên con đường cũ. Hoa cỏ xanh ngát nối tận chân trời. Hỏi anh lần này đi bao lâu thì về. Tới lúc về xin đừng vội muốn đi
Tào Giải Phóng không chịu lên xe, Giang Thước Kiểu cúi đầu nhìn mặt đất. Một con gà rừng một con gà tuyết cứ lặng lẽ nhìn nhau trên mảnh đất trống bên xe.
Hơn chục chiếc xe dần lăn bánh, cuối cùng chỉ còn dư lại xe của đám La Nhận.
Tào Nghiêm Hoa ngồi cạnh cửa xe hít oxy, La Nhận và Mộc Đại thì rời vào trạng thái nửa ngủ nửa mê —— Phản ứng cao nguyên rất ngược đời, những ai ngày thường rất khỏe thì khi bị phản ứng cao nguyên sẽ cảng nghiêm trọng hơn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Một Vạn Ba đã thích ứng hơn đôi chút. Thấy xe cứ đứng đực ra đó, anh ta mở mắt nhìn bên ngoài rồi uể oải nói: "Hay là mang cả nó đi cùng?"
Huyệt thái dương của Giang Luyện giật nhẹ. Anh không nỡ xa Giang Thước Kiều. Trong khoảng khắc ấy, anh chợt cảm nhận được nỗi bịn rịn của người cha già gả con gái đi xa, mặc cho anh và Giang Thước Kiều không cùng chủng loại.
Thần Côn nhắc nhở Một Vạn Ba: "Tiểu Tam Tam, gà tuyết sống ở nơi cao hơn mực nước biển. Nó không thể đi theo Giải Phóng được vì rất có thể nó sẽ không sống nổi"
Huyệt thái dương của Giang Luyện lại giật tiếp: Thế đâu có được.
Không có bạn trai gà rừng này sẽ tìm được người khác chứ không còn mạng sống thì còn làm gì được?
Một Vạn Ba nhắm mắt lại: "Hay là để Giải Phóng ở đây? Tôi thấy nó rất thích ứng với môi trường cao nguyên này"
Tào Nghiêm Hoa cảm thấy đẻ nghị này khá ổn: Dù sao Tào Giải Phóng cũng không ở cùng bọn họ, núi Côn Lôn hay lĩnh Phượng Tử cũng đều giống nhau. Thêm nữa, hiện giờ anh ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây: Phản ứng cao nguyên không phải bệnh nhưng khi phát tác, nó có thể khiến người ta khó chịu muốn chết, Anh ta muốn được hít thở bầu không khí dưới thấp lắm rồi. Viêm Hồng Sa hiểu ý anh ta, mở cửa xe xuống nói với Tào Giải Phóng: "Giải Phóng, vậy mày ở lại đây ha"
Tiếp đó cô ấy bảo tài xế: "Đi được rồi"
Những cọng lông trên người Tào Giải Phóng run lên theo tiếng động cơ.
Khi chiếc xe lăn bánh tiến dân về phía trước, Tào Giải Phóng đã có sự nóng nảy rõ ràng. Nó vỗ cánh, hết nhìn xe lại nhìn Giang Thước Kiều.
Chiếc xe bắt đầu tăng tốc. Nếu bây giờ còn không đi thì sẽ ở lại đây thật, Tào Giải Phóng kêu thật to "Ò ó o" rồi bay vút về phía chiếc Hummer nọ như một cơn bão.
Tuy chiếc xe không dừng lại nhưng cửa kính vẫn mở, Tào Giải Phóng có thể bay thẳng vào trong xe.
Sau đó trong tiếng bánh xe chạy, Giang Luyện tin chắc rằng mình đã nghe được tiếng gọi của Tào Nghiêm Hoa: "Hỏa Đông... Tây Ninh... uống rượu nhé!"
Và tiếng la tức tối của Viêm Hồng Sa: "Biết ngay mà, con gà hư hỏng này:
Sau đó con đường quốc lộ lặng đi.
Xe, tiếng xe, bụi đất, khói xe đều mất hút, chỉ còn lại một đoạn đường tĩnh lặng uốn lượn từ bên này qua bên khác.
Sự tĩnh lặng ấy cũng lan vào khu trại. Những túp lều khi trước không đủ dùng nay lại trống trơn. Trên từng rèm cửa ghi rõ hai chữ "cô đơn'.
Giang Luyện nhìn thấy Giang Thước Kiểu còn ngơ ngác nhìn theo hướng chiếc xe rồi cúi đầu xuống.
Anh bước lên phía trước, ngồi xổm xuống ôm Giang Thước Kiểu vào lòng.
Giang Thước Kiểu ngoan ngoãn để anh ôm như thể tất cả những người đang buồn đều cần một cái ôm ấm áp.
Thấy điện thoại có chuông báo, Giang Luyện mở ra xem mới biết là tin nhắn thoại của Mạnh Thiên Tư. Cô hỏi anh: "Hai con gà ban nãy làm sao thế? Thước Kiều thích con gà Cách Mạng gì gì à?" Cô không nhớ được tên con gà rừng đó chỉ nhớ mang máng là Cách Mạng hay Giải Phóng gì đó, tóm lại tên nó rất oanh liệt. Giang Luyện cười đáp lại: "Cô gà mái nhà ta ít ra ngoài xã hội, chưa gặp được nhiều bụi hoa nên mới dễ bị một bông hoa vớ vấn thu hút"
Nói dứt lời, anh giơ tay vuốt ve phần lưng mềm ấm của Giang Thước Kiểu: "Không sao đâu. Sau này chúng ta sẽ gặp được những người tốt hơn."
++++
Đêm đó Vi Bưu, Huống Mỹ Doanh, Giang Luyện và Thần Côn vẫn ở chung một lều.
Thật ra trong khu trại đã có đây lều trống, ban đầu Giang Luyện định dọn ra lều khác ở nhưng Huống Mỹ Doanh không chịu. Cô ấy nói rằng khu trại đang ồn ào náo nhiệt chợt vắng lặng làm cô ấy không yên lòng. Thân Côn cũng bảo chuyển tới chuyển lui rất phiền nên bốn người lại tiếp tục ở cùng nhau.
Mỹ Doanh sợ là chuyện bình thường. Bởi vì chính Giang Luyện còn hơi hốt khi đi giải quyết nỗi buồn vào buổi tối giữa bầu không khí im ắng của khu trại. Nhưng Thân Côn đâu có giống người ngại phiền?
Nếu họ đều không muốn chuyển lều thì thôi vậy, dù sao anh cũng định tiếp tục ngủ cùng phòng với Thần Côn.
Trước khi đi ngủ, Giang Luyện chuyện trò với Mạnh Thiên Tư mấy câu nhưng vì tín hiệu kém nên phải vài phút mới gửi được một tin. Cũng chẳng rõ có phải gió núi quá lớn, thổi bay tín hiệu sóng vốn đã yếu đi không mà sau đó vòng tròn báo hiệu tin nhắn đang gửi cứ xoay tròn như có thể xoay đến tận cùng trời đất. Giang Luyện bực bội trùm túi ngủ lên đầu ngủ luôn.
++++
Lúc nửa đêm, anh tỉnh giấc vì một tiếng sột soạt nho nhỏ. Cũng không hẳn là đánh thức vì vốn dĩ anh không ngủ quá sâu mà luôn giữ tinh thần căng thẳng để chờ đợi chuyện gì đó và cuối cùng anh đã đợi được.
Anh nín thở, cố gắng vén góc túi ngủ lên thật nhẹ nhàng để nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng không bật đèn nhưng dưới ánh trăng mở có thể nhìn được đại khái. Vả lại ngoài anh ra, trong phòng chỉ còn ba người khác mà mỗi một người trong số họ anh đều quá quen thuộc.
Đó là Thần Côn. Ông đang rón rén bò xuống giường như đi ăn trộm. Trước khi mở cửa, ông lặng lẽ lấy một thứ gì đó (hình như là giày) chèn vào khe cửa để đẻ phòng cửa bất chợt đóng lại. Tiếp đó ông ôm rương đi ra ngoài.
Giang Luyện vẫn im lặng nhìn ông ôm chiếc rương ra bên ngoài rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa đóng, Giang Luyện lập tức bật dậy. Trước khi ngủ anh đã chuẩn bị ít nhiều rồi, ngoài áo khoác ra những món đỏ khác anh vẫn mặc nguyên trên người. Chính vì vậy anh không tốn nhiều thời gian mặc đỏ mà có thể đuổi theo Thần Côn ngay. Vừa ra khỏi cửa, một làn gió đêm ập vào mặt khiến anh phải che mắt lại. Do phần lớn Sơn quỹ đều trở vẻ Tây Ninh, xung quanh khu trại không còn giãng đèn nữa. Trong bóng đêm mờ mịt thật khó mà biết Thần Côn đã đi đâu.
Cũng may anh đã tìm được manh mối ngay sau đó: Anh thấy được một vắng sáng bảy màu đang di động.
Hiển nhiên đó là ánh sáng của lông phượng hoàng —— thứ khiến người ta phải đau đầu vì khó che giấu. Nếu một người cảm theo lông phượng hoàng, trên đỉnh đầu sẽ như có một ngọn hải đăng khiến ai cũng có thể tìm được chỗ ấn nâu của người đó.
Anh có thể đoán chắc rằng sau khi ra khỏi phòng, Thần Côn đã tới một nơi khác, lấy những món đỏ đã để sẵn ở đó đi.
Vâng sáng ấy hướng vẻ bãi đỗ xe.
Nhìn từ nơi xa, bãi đỗ xe chỉ còn ba chiếc của những Sơn quỷ ở lại giải quyết mọi việc.
Nhưng hình như Thần Côn không biết lái xe mà?
Giang Luyện càng thắc mắc, bước chân càng nhanh hơn. Tuy Thần Côn không biết võ, sẽ chẳng thể phát hiện ra mình bị theo dõi được nhưng thỉnh thoảng Giang Luyện vẫn nằm sấp xuống để trốn.
Khi đến gần, anh trông thấy một sơn hộ đang đợi ở trong chiếc xe địa hình sáng đèn và mở cốp sau. Thấy Thần Côn tới, anh ta vội vàng chào hỏi, bô chiếc rương và đủ các thứ khác vào trong cốp.
Còn Thần Côn thì tự giác ngồi vào hàng ghế trước.
Sơn hộ nọ cất đồ, đóng cốp xe lại xong xuôi, đang định vòng lên trên thì chợt bị ai đó bịt miệng, kéo ra phía xa. Cùng lúc đó một giọng nam nho nhỏ văng vắng bên tai anh ta: "Chuẩn bị xuất phát à?"
Sơn hộ kia ra sức giãy giụa, cố với tay ra bên hông nhưng ngay sau đó anh ta chợt dừng lại: Nương theo ánh đèn xe, anh ta nhận ra người kéo mình chính là Giang Luyện.
Lúc ban ngày anh ta đã nghe được tin đỏn: Rất có thể anh chàng Giang Luyện này sẽ là "người nào đó' của Mạnh tiểu thư. Mọi người phải xem xét tình hình, đừng có gây hấn với Giang Luyện để tránh anh ta mách lẻo với Mạnh tiểu thư.
Thông qua ánh mắt anh ta, Giang Luyện nhận ra mình không cần phải đe dọa tiếp nữa. Vậy là anh buông tay ra.
Sơn hộ kia vội vàng gật đầu: "Chuẩn bị xuất phát rồi"
Nơi này không dễ nói chuyện, Giang Luyện chỉ vào túp lều gần đó: "Anh đi bảo với chú ấy anh cần đi vệ sinh, sau đó anh qua kia tìm tôi.
++++
Mấy phút sau, Giang Luyện sải bước về phía chiếc xe. Vóc dáng anh chàng sơn hộ nọ ngang ngang anh nên bộ quản áo của anh ta rất vừa với người anh. Gió đêm rất lớn, anh kéo chặt chiếc mũ lông và quảng lại khăn.
Khi ngồi vào ghế lái, anh còn liếc sang phái Thần Côn nhưng ông chẳng chú ý tới anh mà chỉ ngơ ngác nhìn đi đâu đó.
Giang Luyện tắt đèn trong xe đi, hạ giọng: "Đi thôi"
Lúc này Thần Côn mới hỏi hồn, vội vàng gật đầu: "Đi thôi, tới chỗ con kênh tên "Tài Đán" kia"
Tài Đán là con kênh hẹp mà khi trước vào núi, bọn anh phải dừng xe ở đó rồi đi bộ mất hai ngày lên tới chín khúc ruột quanh. Giang Luyện khởi động xe.
++++
Đường quốc lộ quanh núi Côn Lôn vào đêm còn im ắng hơn cả ban ngày. Im ắng tới độ khiến người ta nảy sinh cảm giác không gian, thời gian hỗn loạn. Vốn dĩ nơi này đã không có nhiều dấu vết thời hiện đại, nay người ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài chỉ thấy toàn cảnh hoang vu như mấy vạn năm vẫn y nguyên vậy. Bánh xe lăn trên mặt đường từng quãng một mà Thần Côn vẫn còn ngơ ngần trên ghế.
Một lúc sau như chợt nhớ ra chuyện gì, ông hỏi Giang Luyện: "Này, châu có ngửi được mùi gì lạ không? Ví dụ như mùi hôi tanh ấy"
Giang Luyện vẫn hạ giọng: "Không ạ"
Qua khóe mắt, anh liếc thấy Thân Côn thở phào và đặt một bàn tay lên bụng.
++++
Lại qua một khúc quanh, xe chợt dừng lại.
Khi xe dừng lại, xung quanh càng vắng lặng đến mức cảm xúc, nỗi sợ hãi và bao ác ý đánh úp lại từ mọi phía. Thần Côn hoảng hốt, quay đầu sang chỗ Giang Luyện: "Sao thế? Cháu lại cần... đi vệ sinh..."
Ông không thể nói hết câu vì đã có một họng súng đen ngòm và lạnh lẽo chĩa vào trân ông.