Quyển 4: Mật Núi - Chương 41

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:38:02

Cơm sáng đã được nấu xong. Gió núi thổi mùi gạo thơm tới bên vách núi. Sau khi Mạnh Kính Tùng đi vào, những người khác cũng tản ra theo: Khung cảnh có hùng vĩ, thì cũng chỉ nhìn cho biết thôi. Dù sao có nhìn lâu hơn nữa nó cũng chả mọc hoa được. Đầu óc Thần Côn vẫn còn ngơ ngẩn. Ông đi theo đám người về khu trại, nghe những lời thảo luận ầm ĩ của bọn họ, không phải thả dây thừng trèo xuống dưới thế nào, thì lại là sóc bay đáng sợ ra sao. Thẩm Bang và Thẩm Vạn Cổ đã chạy tới bên người ông từ lâu, kẹp lấy ông như hai ông thần giữ cửa: Sáng nay hai người họ dậy trễ, không thể đi theo Thần Côn. Nay lại nghe thấy tin ông chạy tới chỗ trợ lý Mạnh, thì rất lo lắng, sợ mình sẽ bị trách mắng vì tội chểnh mảng khi đang làm nhiệm vụ —— dù rằng bây giờ có cố biểu hiện thì cũng đã muộn, nhưng họ vẫn phải làm dáng chứ. Minh trông ngóng nguoi thuong tro lai Khi đi đến chỗ sợi dây cảnh báo, Thẩm Bang ân cần kéo dây xuống để Thần Côn đi qua. Thần Côn lại chẳng chú ý đến những hành động nhỏ nhặt ấy, ông còn đang bận lẩm bẩm: "Sóc bay, sóc bay này..." Thẩm Bang vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, sóc bay ở Tương Tây bọn cháu quá kinh khủng, như cây kéo luôn." *** Sóc bay có tên khoa học là sóc bay khổng lồ đỏ trắng. Nói đúng ra thì sóc bay không biết bay. Nhưng vì giữa tứ chi và cơ thể của nó lại có một lớp màng lớn, khi di chuyển, lớp màng được mở ra làm nó có thể chuyền từ trên cao xuống thấp, còn có thể điều chỉnh phương hướng và đường đi. Nhưng đây không phải điều đáng sợ, điều đáng sợ là chúng nó có những chiếc móng vuốt rất sắc bén, còn sắc hơn cả kéo. Đồng thời, chúng nó còn có một cái tính rất dở hơi, cứ nhìn thấy dây thừng là phải nhảy ra cắt. Trước giải phóng, ở vùng Tương Tây này, cứ nhắc tới sóc bay là những người hay lên núi hái thuốc đều nghiến răng nghiến lợi: Vượt bao khó khăn, gian khổ, mới buộc được sợi dây thừng để trèo xuống dưới sườn núi. Cả cái mạng đang treo lo lửng trên không trung, bọn mất dạy đó bay tới, giơ móng vuốt ra, nhẹ nhàng xoẹt một cái, cắt dây thừng của người ta. Đó mà là cắt dây thừng à? Giết người thì có. Cho nên không chỉ người hái thuốc, mà những người nơi đây đều có một thói quen: Hoặc là mang theo hai sợi dây thừng, để khi chúng nó cắt mất một sợi, thì vẫn còn sợi kia. Hoặc là treo thêm ống trúc ở bên ngoài dây thừng, để bọn sóc bay không cắt được dây thừng ngay. Nhưng dù là biện pháp nào, thì cũng chỉ phòng được một con sóc bay thôi, còn nhỡ gặp phải một đám... Thôi đừng đợi người ta cắt dây thừng nữa, tự nhảy xuống luôn đi. Thần Côn cuối cùng cũng nhớ ra: "Không phải, không phải. Thảo nào chú thấy quen tau, ra là trong "Sơn Hải Kinh" có nhắc tới sóc bay." Thẩm Vạn Cổ thuận miệng đáp lời ông: "Sơn Hải Kinh? À, là cái quyển sách chuyên viết linh tinh kia." Lời này của anh ta đã chọc phải tổ ong vò vẽ. Thần Côn suýt nửa nhảy dựng lên, ông hung tợn quát anh ta: "Cháu nói ai viết linh tinh?" Thẩm Vạn Cổ bị ông quát thì giật nảy mình, lắp bắp: "Chính là cái... Sơn Hải Kinh kia ấy. Không phải nó toàn bịa ra mấy cái yêu ma quỷ quái sao..." Thẩm Bang nhanh trí hơn Thẩm Vạn Cổ. Anh ta thấy Thần Côn đã tức điên lên rồi, thì vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Vạn Cổ, và lên tiếng hòa giải: "Người ta có bịa đâu, đó là sáng tác, sáng tạo ra một... ạch... thế giới Sơn Hải trong trí tưởng tượng." Thẩm Vạn Cổ cũng vội vàng chữa cháy: "Đúng, đúng, là cháu nhớ nhầm. Sơn Hải Kinh, ừm, viết rất hay, rất cảm động..." Nếu không phải Thẩm Bang đang nháy mắt liên tục, anh ta còn định bình luận thêm về chuyện tình yêu trầm bổng của hai nhân vật chính cơ. Cơn tức của Thần Côn đã xẹp xuống một chút: "Hai đứa đừng nghĩ Sơn Hải Kinh toàn mấy chuyện bịa đặt. Trong 'Sử Ký' còn nhắc tới nó đấy. Ngay cả Tư Mã Thiên còn không biết nó ra đời từ khi nào cơ mà. Rất nhiều học giả cho rằng nó là quyển sổ ghi chép địa lý thời Thượng Cổ. Mà chỉ xét mỗi kết cấu của quyển sách đó thôi cũng đã rất kỳ dị rồi!" Sơn Hải Kinh có cả kết cấu cơ à? Thẩm Bang há miệng, nhưng không biết phải nói gì. Nhắc tới chuyện có liên quan đến sở trường của mình, Thần Côn rất hớn hở: "Nghe nói, Sơn Hải Kinh ứng với ba phần: Sơn kinh, Hải kinh, Đại Hoang kinh. Sơn kinh, Hải kinh thì dễ hiểu rồi, bên dưới bầu trời, ai chẳng biết Sơn, Hải. Nhưng cái 'Đại Hoang' này là chỉ cái gì, thì không ai biết. Cá nhân chú cho rằng nó nên được đặt song song với Sơn Hải, nhưng nó phải hoang vu hơn Sơn Hải, còn phải hiếm thấy và khó nắm bắt được... Nhưng mà!" Thẩm Vạn Cổ đang gật đầu lia lịa để bày tỏ sự tán đồng của mình, bỗng nghe thấy từ "nhưng mà". Biết câu chuyện sắp rẽ sang hướng khác, anh ta vội vàng dừng lại, vểnh tai nghe. "Nhưng mà, nếu cháu từng đọc Đại Hoang kinh, thì sẽ biết nội dung của nó vô cùng hỗn loạn, không liên quan gì đến 'Đại Hoang' hết. Ngoài mấy thần thoại cổ như Hoàng Đế đấu Xi Vưu, Cổn Vũ trị thủy ra, thì đa số toàn nói về Hải. Ví dụ như lời mở đầu của 'Đại Hoang đông kinh' nói về 'bên ngoài Đông Hải', còn lời mở đầu của 'Đại Hoang nam kinh' thì nói về 'bên ngoài Nam Hải'..." (*) Cổn Vũ trị thủy: hay còn gọi là Đại Vũ trị thủy, là thần thoại nổi tiếng về hồng thủy (lũ lụt) ở Trung Quốc. Cổn là thủ lĩnh bộ lạc Hữu Sùng, cùng con trai mình là Đại Vũ quản lý việc trị thủy, cứu dân. Thẩm Bang chen lời: "Nếu 'Đại Hoang kinh' cũng nói về Hải, thì sao không gộp luôn vào 'Hải kinh'?" Thần Côn nhìn Thẩm Bang bằng ánh mắt khen ngợi: "Quả nhiên chỉ có Tiểu Bang Bang là chăm chú nghe giảng..." Thẩm Vạn Cổ ngửa đầu nhìn trời. "Không sai, người xưa cũng nhận ra điều ấy. Nếu 'Đại Hoang kinh' cũng nói về Hải, thì nghĩa là cả quyển sách đều nói về Sơn Hải, nên họ đặt luôn tên sách là 'Sơn Hải Kinh'. Có thể suy ra, nếu phần 'Đại Hoang kinh' nói về Đại Hoang thật, thì quyển sách này phải có tên là 'Sơn Hải Hoang Kinh'. Nếu vậy thì vấn đề lại xuất hiện, chẳng lẽ người viết sách còn không biết cách chia phần cơ bản sao? Rõ ràng nó thuộc về biển, sao lại chuyển vào trong 'Đại Hoang kinh'?" Thẩm Bang nghe rất chăm chú: "Vì sao ạ?" Thần Côn nói như thật: "Theo chú đoán, cái này chỉ là giả thuyết của chú thôi nhé! Giả thuyết Thần Côn: Vì một nguyên nhân nào đó, phần 'Đại Hoang kinh' bị mất, hoặc bị xóa bỏ, chỉ còn lại mỗi cái tiêu đề thôi. Vì che giấu tai mắt mọi người, nên ai đó đã chuyển mấy bài bên 'Hải kinh' sang cho đủ số lượng." Nghe vậy đúng là rất có lý, Thẩm Bang hít sâu một hơi: "Chú Côn biết nhiều thật đấy!" Thần Côn hơi đắc ý, nhưng vẫn chưa quên mất chủ đề: "Chúng ta quay lại chủ đề chính. Cháu không thể nói những con thú kỳ lạ trong Sơn Hải Kinh là được bịa ra như thế. Ví dụ như, trong đó có nhắc tới một loại thú 'Dáng như đồn mà có răng', đồn chính là con heo." Bộ dáng giống heo mà có răng, Thẩm Vạn Cổ đáp rất nhanh: "Đấy chẳng phải là heo rừng sao?" Rất tốt, cuộc đối đáp đã dần vào đúng vị trí, Thần Côn ừ một tiếng: "Còn có một câu, 'Núi Cô Phùng có loại thú, trông như cáo mà có cánh'." (*) Núi Cô Phùng: theo Sơn Hải Kinh, núi Cô Phùng thuộc vào dãy núi thứ hai phía Đông, nằm ở vị trí phía Nam của núi Duy Thị, cách Duy Thị ba trăm dặm. Túm lại là tên núi thời Thượng Cổ. Hai Thẩm gần như đáp cùng một lúc: "Sóc bay!" (*) Thực ra con này tên hán việt là "Phi Hồ", nghĩa là con cáo bay. Nhưng vì tên khoa học của nó là sóc bay, nên tớ cũng để là sóc bay cho dễ hiểu. Thần Côn gật đầu: "Cho nên loại sóc bay này, rất có thể là loại động vật có từ thời thượng cổ. Mà các cháu không thấy lạ sao? Vì sao nó lại có cái sở thích cắt dây thừng như thế?" Sau hoa sen nóoi sao Cái này thì đã có ai nghiên cứu đâu. Thẩm Vạn Cổ tức giận: "Bọn chết tiệt đó có tâm lý biến thái, thích trả thù xã hội chữ sao." Nghĩ tới lại tức. Động vật bình thường đều sợ con người, mình có chọc nó, chưa chắc nó đã dám phản kháng lại. Chỉ mình cái đám súc sinh này là khác. Người ta chỉ thả dây thừng xuống sườn núi, chứ có phải đi bắt chúng nó đâu, mà cứ thi nhau nhảy ra cắt dây thừng của người ta. Bọn đê tiện. Thần Côn hơi ngẫm nghĩ: "Các cháu nói xem, có khi nào nó bị người ta thuần hóa thành như vậy không? Ý chú là, từ thời Thượng Cổ, nó bị thuần hóa thành như vậy, sau đó cứ truyền từ đời này sang đời kia, tạo thành một tập tính luôn." Thẩm Vạn Cổ giật mình, sau đó khẽ cười: "Không phải chứ. Huấn luyện chúng nó làm mấy chuyện thất đức như vậy để làm gì? Không cho người ta xuống dưới à? Chẳng lẽ bên dưới vách núi này có kho báu sao?" Thần Côn nghĩ thầm trong bụng: Đúng mà, dưới vách núi này có giấu đồ. *** Đến chạng vạng tối, mấy người bên Mạnh Thiên Tư mới lên đến sườn núi. Dù đã có hai đội đứng đón ở ven đường, và có cả điện thoại vệ tinh để liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, nhưng Mạnh Kính Tùng vẫn không yên tâm. Anh ta sợ mình vừa cúp điện thoại, Bạch Thủy Tiêu sẽ lại nhảy ra, quấn lấy Mạnh Thiên Tư một lần nữa. Thế là cứ cách nửa tiếng, anh ta lại gọi sang hỏi tình hình —— Phải biết Mạnh Thiên Tư đi đường rừng, còn là lối tắt, nên kiểu gì cũng phải leo lên, bò xuống. Trong vòng nửa tiếng, mới chỉ đi được một đoạn thôi. Cuối cùng Mạnh Thiên Tư bực mình, bảo anh ta: "Anh không còn việc gì khác ngoài gọi điện thoại à?" Đúng vậy, tất nhiên là vậy, cả một đám người đóng quân trên sườn núi, nhưng cô chưa đến thì chẳng ai làm gì được: Cô chính là một tấm bùa bình an, có thể tránh né thú rừng. Không có cô mở đường, thì có SRT cũng chẳng ai dám xuống, sợ bị sóc bay cắt dây thừng. Nhưng những lời này anh ta chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng thôi, chứ không thể trả lời như vậy được. Cuối cùng cũng đợi được cô đến, cả khu cắm trại đều xôn xao. Trận "động Sơn thú" tối qua đã được truyền đến tai bọn họ, có rất nhiều người cảm thấy nuối tiếc vì mình không được nhìn thấy. Nên khi trông thấy bọn Khâu Đống chân đi khập khiễng, thì chẳng có tình thương xót đồng bạn, mà chỉ có sự hâm mộ, ghen ghét thôi. Trên cánh tay Tân Từ treo một cái áo khoác, anh ta đang chạy theo Mạnh Kính Tùng. Khi hai bên vẫn còn cách khá xa, anh ta đã kêu ầm ĩ: "Thiên Tư, Thiên Tư.", rồi giơ ngay áo khoác ra: "Nào, mau mặc vào." Nhìn bộ dạng áo rách quần manh của cô, rất cần anh ta cứu vớt lại hình tượng. Mạnh Thiên Tư nhân dịp anh ta khoác áo cho mình, hỏi nhỏ: "Nhìn em ghê lắm à?" Tân Từ cũng nói thầm: "Sắc mặt không tốt, dưới mắt có quầng thâm rồi. Nhưng trông lại rất có phong cách, không tệ lắm." Quan trọng nhất là phong thái, phong thái có thể đè bẹp tất cả. Chỉ cần có phong thái, dù ánh mắt có mệt mỏi, quầng mắt có thâm, mặt có nếp nhăn, quần áo lộn xộn thì vẫn có thể đẹp được! Đẹp là một thứ rất rộng, không nên bị gò bó trong lớp trang điểm tỉ mỉ, hay là làn da mịn mạng —— Tân Từ tự nhận rằng, con mắt của mình có thể xuyên thấu tất cả lớp mặt nạ bên ngoài, nhìn thẳng vào tận tâm hồn bên trong. Khi đang nói chuyện, Tân Từ bỗng nhìn thấy băng vải trên đùi cô: Cái băng vải này vốn được xé từ quần áo, sau một ngày trèo núi xuyên rừng, nó đã bẩn đến không thể chịu được rồi, mà vẫn còn đang thấm máu nữa. Tân Từ như bị bọ cạp cắn: "Ôi trời, vết thương của em để thế này dễ bị nhiễm trùng lắm. Mau, mau, đi vào đây, anh băng lại cho." Anh ta nửa đẩy, nửa dắt cô đi. Mới đi được hai bước, thì đụng phải bọn Mạnh Kính Tùng. Thế là lại một vòng hỏi thăm thân thiết, cuối cùng một đám người vây quanh Mạnh Thiên Tư, đưa cô về lều trại. Trên mảnh đất vừa rồi còn náo nhiệt, nay chỉ còn lại một mình Giang Luyện. *** Giang Luyện còn chưa kịp làm gì hết. Mới lên đến sườn núi, còn chưa kịp thở, đã thấy Mạnh Thiên Tư bị một đám người vây quanh. Đám người đó đi rồi, lại có một đám khác tới đỡ bọn Khâu Đống đi. Chỉ có mình anh là không ai chào hỏi. Có lẽ là do họ không biết anh là ai. Trên thực tế, có mấy người đã nhận ra anh, nhưng càng nhận ra, thì họ càng chẳng thèm đoái hoài đến anh, mà chỉ rỉ tai nhau —— "Tên kia không phải là người bắt cóc Mạnh Thiên Tư sao?" "Sao anh ta cũng tới đây?" *** Không ai biết có cần phải đón tiếp anh không, và nên dùng thái độ gì để đón tiếp anh. Bình thường, gặp phải tình huống này, bọn họ sẽ đi hỏi Mạnh Kính Tùng hoặc Liễu Quan Quốc. Nhưng nay hai người họ còn đang bận vây quanh Mạnh Thiên Tư, không quan tâm đến những việc khác. Thế là Giang Luyện bị ném ở đó. Anh cảm thấy khá xấu hổ, tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong. Những ánh mắt chĩa vào anh cũng không thân thiện lắm: Cái này cũng phải thôi, ai bảo anh bắt cóc đại lão của người ta chứ? Giang Luyện đành phải tự cười nhạo mình. Cười rồi lại cười, một lát sau, anh bỗng tìm được một thú vui: Anh đứng ở đây, như cây kim đồng hồ được cắm trên đất, mà ánh mặt trời buổi chiều thì chiếu nghiêng từ một bên, kéo dài cái bóng của anh trên mặt đất, như một chiếc đồng hồ mặt trời. (*) Đồng hồ mặt trời Anh mà đứng đây thêm lát nữa, chắc là cái bóng sẽ dịch dần sang bên như kim đồng hồ nhỉ? Anh nhìn chằm chằm cái bóng, cho đến khi cảm thấy nhàm chán mới thôi. Giang Luyện ngẫm nghĩ một lúc, thò tay vào trong túi, móc một cái cành cây ra. Đây là thảo dược tối qua Mạnh Thiên Tư cho anh: Thảo dược này rất thần kỳ, nhai dập, bôi lên vết thương, ban đầu thì xót, nhưng sau đó lại rất thoải mái. Không biết vì sao, anh lại giữ lại một đoạn. Bây giờ xem ra, anh giữ lại là đúng, nếu không anh cũng không biết mình phải làm gì nữa. Anh giương mắt nhìn bốn bên, cây cối khá nhiều. Hay cứ đi tìm theo hình cái lá này nhỉ? Dù sao hôm nay anh vẫn phải thay thuốc. Dù sao đi tìm thảo dược còn hơn là đứng đó. Thế là sau đó, có không ít Sơn hộ đi ngang qua đều nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Giang Luyện: lúc đứng, lúc ngồi, lúc ở bên Đông, lúc ở bên Tây. Bởi vậy, càng chẳng có ai đến bắt chuyện với anh, vì tất cả Sơn hộ đều hiểu một việc: không quấy rầy khi người ta đang bận. *** Mạnh Thiên Tư trở lại địa bàn của mình, có vô số việc đang đợi cô. Chưa nói đến những việc khác, cô đã không đánh răng, rửa mặt hai ngày liền rồi. Trên người còn toàn máu và bùn nữa chứ. Lúc không có điều kiện, tất nhiên phải chịu đựng, nhưng khi có điều kiện thì tội không trang điểm? Thế là cô chẳng vội ăn cơm, mà đi gội đầu, tắm rửa trước. Sau đó lại rửa vết thương, thay thuốc. Khi mọi việc đã xong xuôi thì trời đã tối hẳn. Mạnh Thiên Tư mặc một bộ đồ sạch sẽ, dễ chịu, ngồi xuống ghế. Tân Từ thì đứng bên bóc mặt nạ mắt cho cô... Cái cảm giác thoải mái, mãn nguyện đó dù có là thần tiên cô cũng không đổi. Mạnh Kính Tùng bưng một cái khay vào. Bên trong là bữa tối của Mạnh Thiên Tư, đủ loại bát đĩa từ lớn đến nhỏ, từ món chính đến canh, từ món mặn đến món chay, làm cô thèm nhỏ dãi. Tân Từ cầm một miếng mặt nạ mắt, cẩn thận dán lên cho cô: "Thiên Tư à, lão Mạnh còn không định dẫn anh đi cùng. Anh phải khóc lóc van xin mới được đi theo đấy. Không phải anh nói xấu, nhưng nếu anh không mang quần áo, đồ dùng đi cho em, thì trong cảnh hoang vắng này, em tìm đâu ra đồ để thay chứ?" Mạnh Thiên Tư đang thoải mái, nên nghe cái gì cũng thấy đúng: "Đúng vậy." Mạnh Kính Tùng tức giận lườm Tân Từ: Thái giám đúng là thái giám, lúc có việc quan trọng thì chẳng được việc gì, cứ ổn định là lại giở trò. Anh ta khẽ ho mấy tiếng: "Thiên Tư, anh bảo người nấu cho em này. Em là bệnh nhân, phải ăn nhiều một chút." Mạnh Thiên Tư "vâng" một tiếng, sau đó nghiêng mặt, để Tân Từ dán nốt mặt nạ bên kia cho cô. Bỗng dưng cô nhớ ra một việc: "Anh sắp xếp chỗ ở cho Giang Luyện chưa? Anh ta cũng bị thương như Khâu Đống, cần có người chăm sóc." Giang Luyện? Mạnh Kính Tùng hơi ngạc nhiên, sau đó ậm ờ: "Sắp xếp rồi... đi." Mạnh Thiên Tư giương mắt nhìn anh ta. Cô và Mạnh Kính Tùng quá hiểu nhau, chỉ cần nghe giọng điệu là biết anh ta đã xử lý việc chưa: Xếp rồi thì là xếp rồi, còn thêm "đi" là có ý gì? Mạnh Kính Tùng giải thích: "Anh vẫn luôn lo chuyện bên này, nên không để ý lắm, chắc là Liễu Quan Quốc xếp rồi." Mạnh Thiên Tư nói: "Em không muốn 'chắc', anh gọi Liễu Quan Quốc tới, hỏi rõ ràng đi." Mạnh Kính Tùng đi ra ngoài, bảo người gọi Liễu Quan Quốc tới. Liễu Quan Quốc cũng rất ngạc nhiên: "Tôi không thấy cậu ta đâu, nên tưởng là trợ lý Mạnh sắp xếp rồi." Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Anh tưởng ông ta, ông ta tưởng anh. Thế người đi đâu rồi?" Mạnh Kính Tùng lại không đồng ý: "Cậu ta lớn như thế, làm sao mà lạc mất được. Ở đây lại nhiều lều trại, chắc là nghỉ ở đâu đó rồi." Mạnh Thiên Tư xé mặt nạ mắt xuống, đứng dậy. Sao có thể. Kiểu người như Giang Luyện không có tính tự lấy đồ của người khác. Tối qua cô đã được chứng kiến rồi: Anh thà băng bó qua loa, chứ nhất quyết không chịu đi xin Khâu Đống thảo dược. Nơi đây là chốn dừng chân của Sơn quỷ, không ai nói gì, thì Giang Luyện sẽ tự tìm lều để nghỉ sao? Có khi còn đang đứng chờ ở đâu ấy. *** Giang Luyện nắm một nắm thảo dược trong tay, trèo lên trên sườn núi: Loại thảo dược này rất biết chọn địa hình. Trên sườn núi không có, nhưng dưới sườn núi thì lại rất nhiều. Mới đi được hai bước, bỗng nhìn thấy một cái bóng đen trước mặt, Giang Luyện giật này mình. Nhưng vì có ánh đèn của khu trại, nên anh đã nhận ra đó là Mạnh Thiên Tư. Cô đã tắm rửa rồi, mái tóc dài rối tung sau lưng, khi gió đêm thổi qua, còn đưa tới một mùi hương nhẹ nhàng, rất thoải mái. Giang Luyện chào cô: "Mạnh tiểu thư." Mạnh Thiên Tư cau có: "Đi đâu đấy? Sao không có ai nhìn thấy anh." Giọng điệu này... Giang Luyện hơi hoảng, không phải lại nghi anh đi gặp Bạch Thủy Tiêu đấy chứ? Anh giơ nắm thảo dược trong tay lên: "Vết thương phải thay thuốc, tôi đi hái một ít để dự phòng." Mạnh Thiên Tư nói: "Tối qua dùng thảo dược là trong tình huống bất đắc dĩ, không ai mang thuốc cả. Nay không thiếu gì hết, đến bác sĩ cũng có luôn, mà anh còn đi hái thảo dược à?" Giang Luyện bỗng nghẹn lời, một lúc sau anh mới nghĩ ra một cái cớ hợp lý: "Cái này... dùng rất tốt, thuần thiên nhiên." Mạnh Thiên Tư "ờ" một tiếng, đổi đề tài: "Ăn chưa?" Giang Luyện cũng đáp rất ậm ờ: "Ăn một ít trái cây rồi, không... đói lắm." Mạnh Thiên Tư "ừ" một tiếng, không biết là vô tình, hay cố ý mà nhìn lướt qua bụng anh. Không biết vì sao Giang Luyện lại cảm thấy hơi bồn chồn, anh ưỡn bụng lên: Không hổ là con ruột, cái bụng của anh đã giữ mặt mũi cho anh. Chứ nếu nó mà kêu mấy tiếng, thì quá mất mặt. Cô vẫn tiếp tục hỏi bằng giọng điệu không mặn không nhạt: "Vậy tối nay anh ở đâu?" Xem ra cô không định xếp chỗ ở cho anh. Kiền gia có dạy anh đạo làm khách. Bình thường mình đến thăm nhà người ta, nếu người ta thật lòng muốn giữ mình ở lại, thì không cần mình hỏi, người ta cũng tự sắp xếp từ trước. Còn nếu không định giữ mình ở lại, người ta sẽ hỏi: "Tối nay mày định ở đâu?" Ý của câu nói đó là: Chỗ tao không có chỗ cho mày ở đâu. Giang Luyện cười, thờ ơ chỉ ra xung quanh: "Chỗ nào chẳng ở được. Có cây là có giường, hai hôm trước cũng ngủ thế mà." Mạnh Thiên Tư lại "ờ" một tiếng nữa, âm cuối kéo rất dài: "Vậy thì tốt." Cô quay người đi về lều, đi được hai bước bỗng dừng lại: "Lát nữa tôi sẽ bảo người đưa thuốc đuổi muỗi cho anh. Trong rừng nhiều muỗi, nhớ phun nhiều vào."