Thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây.
Tiệm cháo Lão Thắng.
Giang Luyện cho thêm dấm chua vào trong cháo. Nghe nói đây là món cháo nổi tiếng của quán. Chỉ một bát cháo mà có đủ mọi màu sắc rực rỡ: cháo trắng ngà, hành lá xanh biếc, thịt kho đỏ thẫm, đậu đũa ngâm nâu nhạt cùng với nửa quả trứng muối vàng óng.
Thần Côn phấn khởi bưng bát lên hỏi anh: "Mùi vị thế nào?"
Bát cháo ông gọi là cháo măng chua, nên trong bát có thêm một đám măng vàng rực rỡ.
Giang Luyện nói: "Vị hơi lạ."
Đương nhiên cũng có thể là do môi trường ồn ào xung quanh, cùng với chiếc ghế gãy chân dưới mông chỉ chực đổ sang bên, làm anh chẳng còn hứng để ăn: Anh phát tài sau một đêm —— trước kia anh cũng không thiếu tiền, nhưng việc nhận lương hàng tháng từ Kiền gia và tài khoản ngân hàng đột nhiên có thêm một khoản tiền lớn là hai việc khác nhau —— Có tiền rồi thì phải thăng cấp chất lượng cuộc sống chứ! Nhưng Thần Côn lại cứ lôi anh đi ăn quán ven đường, chen chúc trên xe khách để "hòa nhập với đám đông".
Cứ đà này...
Giang Luyện lại có thêm một nỗi u sầu: nhỡ ngày nào đó mình bất hạnh qua đời, chưa kịp tiêu hết tiền thì thật không hay.
Thần Côn nói: "Lạ là đúng rồi."
Ông chậm rãi nói tiếp: "Khắp cả nước nơi đâu cũng có cháo Quế Lâm, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của chú, cháo Quế Lâm ở Thượng Hại có mùi vị của Thượng Hải, cháo Quế Lâm ở Bắc Kinh lại có mùi vị Bắc Kinh. Chúng đều bị thay đổi theo khẩu vị của người dân địa phương rồi, nên những người thích ăn cháo Quế Lâm sẽ cảm thấy không quen."
Giang Luyện chẳng có hứng tán gẫu về cháo với ông. Anh nhìn về phía con đường nhỏ nhốn nháo: "Bao giờ người của Vạn Phong Hỏa mới tới?"
Thần Côn nhìn chiếc đồng hồ dính đầy dầu mỡ trên tường: "Sắp rồi, ông ấy hẹn là một giờ."
"Hai giờ bên Quy Sơn trúc đến à?"
Thần Côn gật đầu: "Tất nhiên rồi. Liễu Quan Quốc đã nói chuyện với họ rồi. Sơn xá đứng đầu bên này tên là Tú Lam Cư, người đến đón chúng ta tên là Lộ Tam Minh, còn có biệt danh là 'đường nào cũng thông'."
Còn chưa gặp mặt ông đã khen 'đường nào cũng thông' rồi, chắc là do thích cái biệt danh này: "Nghe nói là người có kinh nghiệm, biết mọi ngóc ngách của Quế Đông Nam, Quế Tây Bắc gì đó. Quảng Tây nhiều dân tộc Choang mà, ông ta còn biết cả tiếng Choang luôn, rất thích hợp làm người dẫn đường —— chú nói với cháu nhé, đi đâu mà có dân bản xứ dẫn đường thì bớt lo hơn nhiều."
Bớt lo?
Giang Luyện không biết rằng bát cháo đủ sắc hương vị ban đầu nay đã bị anh quấy thành một bát hỗn độn: "Cháu cảm thấy không thể bớt lo được. Nhất là cái tên Diêm La kia đã chết mất rồi thì còn điều tra được gì nữa?"
Thần Côn phê bình anh: "Tiểu Luyện Luyện, cháu tiêu cực quá rồi đấy. Cháu tưởng ai cũng sống lâu được như Kiền gia cháu à? Tính ra thì năm nay Diêm La bao nhiêu tuổi rồi? Cho dù ông ta không chết vì tai nạn giao thông thì cũng đến tuổi chết lâu rồi."
***
Lá thư Diêm La gửi cho Diêm Lão Thất có dấu bưu điện của thành phố Quế Lâm, tỉnh Quảng Tây.
Giang Luyện tập hợp tất cả mọi tin tức liên quan lại, thậm chí còn mượn công nghệ để mô phỏng ra tướng mạo của Diêm La năm sáu mươi, bảy mươi tuổi. Sau đó lại nhờ mối quan hệ của Thần Côn, lấy mức giá "bạn bè" chín mươi phần trăm để nhờ một người tên là Vạn Phong Hoa tìm giúp.
Theo Thần Côn nói, nghê của Vạn Phong Hỏa là cầm tiền tìm tin tức giúp người. Không cần biết tin tức đó bí ẩn thế nào, xa xưa ra sao, chỉ cần đủ tiền thì có là chuyện từ tám trăm năm về trước ông ta cũng có thể đào ra được.
Giang Luyện vốn tưởng rằng tìm người là một việc rất khó khăn, nhưng mà mọi việc lại thuận lợi đến bất ngờ. Hai ngày sau khi đặt hàng, anh đã nhận được loạt tin tức thứ nhất: Diêm La sống ở ngay Quế Lâm với cái tên giả là Nghiêm Tứ Hỉ. Lúc về già ông ta làm lao công quét đường. Năm chín mươi ba vào một ngày đang quét rác trên đường, ông ta bị một chiếc ô tô chạy quá tốc độ đâm chết.
Tính ra thì thời gian ông ta chết cách lúc gửi thư cho Diêm Lão Thất không lâu.
Giang Luyện không thể chấp nhận được kết quả đó: Loại người độc ác vừa giết người cướp của, vừa vứt bỏ vợ con để chạy trốn như Diêm La đáng lẽ phải gây dựng được "sự nghiệp lớn" gì đó chứ? Sao có thể chết bằng một cách bình thường như vậy được? Với cả ông ta "cho" Diêm Lão Thất hẳn một rương tranh chữ, còn mình thì đi làm lao công á?
Vẫn là Thần Côn có kinh nghiệm hơn. Ông khuyên anh: "Tin tức họ tra được là tin tức tượng trưng, chúng ta phải nhìn thấu bản chất thông qua vẻ bề ngoài, phải đến tận nơi tra xét mới được."
Cũng được, dù sao tang lễ của Kiền gia đã xong xuôi, mọi việc cũng nên về với quỹ đạo.
Bây giờ Giang Luyện không để Huống Mỹ Doanh đi cùng nữa: Thân phận của cô vừa quan trọng vừa kỳ lạ, không thể để cô xảy ra chuyện gì được, nên cứ để cô ở nhà với Vi Bưu thì hơn —— dù sao bây giờ giao thông thuận lợi, khi nào cần đến cô thì gọi một cú điện thoại là một ngày sau đã gặp được người rồi.
Khi trước lên máy bay anh và Thần Côn lại nhận được điện thoại của Vạn Phong Hỏa, nói là hai hôm nay có tra được thêm tin tức mới, phải bàn giao cho bọn anh tận mặt.
Giang Luyện ăn được một nửa bát cháo thì người của Vạn Phong Hỏa đến.
Đó là một chàng trai hai mươi tuổi mặc đồ của nhân viên giao thức ăn. Anh ta kẹp một chiếc túi đựng tài liệu dưới nách, vừa tới đã kiểm tra chứng minh thư, dấu vân tay của Giang Luyện, sau đó mới đưa túi tài liệu cho anh. Sau khi đưa xong, anh ta còn lôi điện thoại ra quay video: "Trước kia bọn cháu giao hàng cho khách chỉ cần chụp ảnh làm bằng chứng thôi, nhưng nay phải quay hẳn video để làm chứng cho khách."
Giang Luyện đành phải gượng gạo mở túi tài liệu trước camera điện thoại.
Thần Côn nói chuyện với anh chàng kia: "Bây giờ bọn cháu tiên tiến thế cơ à?"
Anh chàng kia kiêu ngạo đáp lại: "Tất nhiên rồi. Ông chủ bọn cháu nói chỉ có đi cùng với thời đại thì mới có thể khiến khách hàng hài lòng hơn. Vậy thì mới mở rộng việc làm ăn được —— bây giờ bọn cháu có một cái hệ thống trên khắp cả nước để đăng tất cả mọi vụ án lên đó cho các đồng nghiệp xem xét, bình luận, đưa ra ý kiến. Nhưng mà chú cứ yên tâm đi, bọn cháu rất chuyên nghiệp, không để lộ thông tin của chú đâu. Bọn cháu chỉ đăng ảnh của mục tiêu và các bước điều tra thôi."
Vừa nói anh ta vừa kéo ghế ra ngồi: "Anh cứ xem trước đi rồi em lại giải thích. Anh thắc mắc chỗ nào thì cũng có thể hỏi luôn —— mấy tờ sau cùng là bọn em tặng thêm, dù sao thì tra được người này chết thì cũng hết luôn rồi."
Giang Luyện xem từng tờ một.
Thật ra tình hình khái quát anh đã được nghe qua điện thoại rồi. Mấy tờ được tặng thêm toàn là ảnh chụp.
Một nửa trong số đó là ảnh chụp hàng ngày của Diêm La. Lúc đó ông ta chừng sáu, bảy mươi tuổi, hoặc là đang quét rác trên đường, hoặc là gượng gạo đứng chụp ảnh. Mép ảnh đều đã ố vàng, có mấy tấm còn có vết chắp dính lại. Nửa còn lại thì trông giống như ảnh của nhà hỏa táng.
Giang Luyện nhặt hai bức ảnh đủ cả người lên xem. Hai bức này không phải ảnh được chụp có chủ đích, nên vẻ mặt và động tác của ông ta tự nhiên hơn rất nhiều. Giang Luyện ngắm nghía chúng một lúc lâu rồi hỏi: "Chân của ông ta... có vấn đề đúng không?"
Cũng không hẳn là có vấn đề, nhưng mà anh luôn cảm thấy tư thế bước đi của ông ta không vững lắm.
Anh chàng kia gật đầu: "Đúng, đúng, chân ông ta bị bỏng lạnh. Theo lời của những người từng gặp ông ta thì ông ta đi đường không ổn lắm."
(*) Bỏng lạnh/Frostbite là một thuật ngữ y học để chỉ tổn thương tại chỗ gây cho da và các mô do tiếp xúc với lạnh
"Bỏng lạnh ở đâu?"
Anh chàng kia sửng sốt: "Anh Giang, bọn em chỉ tìm người thôi. Vấn đề anh hỏi quá tỉ mỉ rồi."
Nghe anh ta nói vậy, Giang Luyện cũng cảm thấy mình hỏi hơi quá.
Thần Côn xán lại gần: "Bỏng lạnh thì làm sao?"
Giang Luyện nói: "Cháu chỉ cảm thấy... lạ thôi."
Tuy mùa đông ở Hồ Nam rất lạnh, nhưng cũng không đến mức khiến người ta bị bỏng lạnh. Mà Quảng Tây ở gần phía Nam thì Diêm La càng không thể bị bỏng lạnh ở đây được.
Anh lướt qua đám tư liệu kia: "Chỉ biết mỗi việc ông ta làm lao công từ năm chín mươi thôi à? Vậy trước đó thì sao?"
Anh chàng kia nói: "Sở dĩ có thể tìm được người này nhanh như vậy chính vì ông ta từng làm lao công, được ghi lại trong hệ thống. Còn trước đó thì không dễ điều tra lắm. Một ông lão cô đơn bữa nay no bữa mai đói thì có khác gì kẻ lang thang đâu? Với cả anh xem cái năm ông ta chạy trốn, cả nước đều rơi trong tình trạng mù chữ, quả thật rất khó tìm. Theo lời người quen của Diêm La, tính cách ông ta rất quái gở, chưa bao giờ nhắc tới quê quán của mình với ai —— nhưng mà anh yên tâm đi, đây mới là đợt điều tra thứ hai thôi, bọn em sẽ tìm cách điều tra tiếp."
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi. Giang Luyện lại xem mấy tờ khác: "Đây là cái gì? Chỗ ở của Diêm La... bị thiêu rụt à?"
Anh chàng kia lắc đầu: "Vừa nãy em có nói rằng bọn em chỉ tra được ông ta đã chết thôi đó? Nhưng mà sau khi ông ta chết vừa hay xảy ra một sự kiện, nên em bỏ vào đây chung luôn —— những năm ấy quy trình mai táng không được đầy đủ như bây giờ, mà ông ta lại chẳng có người thân, bạn bè, nên bị mang đến lò hỏa táng xếp hàng chờ đến lượt luôn."
Giang Luyện có một dự cảm chẳng lành: "Chắc không phải... lò hỏa táng cháy đấy chứ?"
Anh chàng kia gật đầu: "Đúng vậy. Ban đêm trong nhà hỏa táng chỉ có một nhân viên trực thôi. Thế nên khi nhà hỏa táng bốc cháy thì đã thiêu rụi một nửa —— Sau này cảnh sát điều tra ra người phóng hỏa là nhân viên trực đêm đó. Ông ta có mâu thuẫn với lãnh đạo từ lâu, trước đó lại bị hạ lương nên định trả thù."
Thần Côn bĩu môi: "Mâu thuẫn với lãnh đạo thì đốt cơ quan làm gì."
Anh chàng kia tiếp lời: "Đúng vậy. Hoặc phải nói là không ăn khớp lắm, vì trận cháy đó của ông ta đã thiêu luôn cả mình."
Giang Luyện sửng sốt: "Ông ta cũng chết cháy trong đó luôn?"
"Vâng, tuy vị trí của nhà hỏa táng hơi hẻo lánh, nhưng xung quanh cũng vẫn có nhà dân. Khi xe cứu hỏa đến, người ta vẫn còn nghe được tiếng gào khóc kêu cứu của ông ta. Tiếc là lửa quá lớn không chạy ra được."
Nói đến đây, anh ta còn nói thêm một câu: "Năm ấy, việc này rầm rộ lắm, còn lên cả báo cơ."
Giang Luyện đột nhiên hỏi: "Những gia đình ở quanh đó bây giờ còn tìm được không?"
Anh chàng kia bất ngờ: "Hả?"
Sau đó lắp bắp: "Chắc là... tìm được. Nhưng mà chúng ta tìm Diêm La cơ mà? Tìm... tìm nhà dân xung quanh là việc khác."
Giang Luyện nói: "Không sao, tiền tôi sẽ trả, cậu cứ đi tìm cho tôi là được."
***
Anh chàng kia vừa mới đi, Lộ Tam Minh đã đến.
Con đường trước cửa tiệm cháo quá hẹp, xe ô tô không thể vào được, nên ông ta phải tự đi bộ vào. Dù vậy ông ta cũng không hề đến muốn, vì còn năm phút nữa mới đến hai giờ, nhưng ông ta vẫn cứ xin lỗi Thần Côn: "Em đến muộn, em đến muộn."
Lộ Tam Minh này chạc tuổi Liễu Quan Quốc, dáng người mập mạp, đỉnh đầu trơn bóng, sáng loáng, gương mặt đỏ bừng, lúc nào cũng mỉm cười. Đúng là kiểu người giỏi đưa đẩy, thảo nào có biệt danh "đường nào cũng thông".
Ông ta dẫn hai người đi ra xe, vừa đi vừa chuyện trò với Thần Côn: "Khách quý, khách quý, Quảng Tây bọn em... ài quá nhỏ, bao nhiêu năm nay chưa gặp được ai VIP như anh."
Thần Côn được khen thì phởn, nhưng vẫn phải giả vờ khiêm tốn: "Nào có, nào có, tôi chỉ hơi quen Mạnh tiểu thư thôi."
Vậy mà còn dùng từ "hơi", Giang Luyện tức giận lườm ông.
Lộ Tam Minh lại nói: "Sao có thể là hơi quen được? Ba tầng cánh sen, bao nhiều năm nay chỉ có mình trợ lý Mạnh. Em nghe Lão Liễu nói anh rất tài giỏi —— Mạnh tiểu thư có khỏe không? Lâu lắm rồi em không nhìn thấy con bé. Lần trước gặp nhau con bé..."
Ông ta chỉ vào chỗ eo mình: "Lần trước gặp nhau con bé chỉ... cao đến đây thôi. Anh có gặp được nó thì nói với nó một câu, có rảnh thì đến Quảng Tây chơi. Ở đây nhiều núi, cũng thay đổi nhiều rồi."
Không biết vì sao Giang Luyện luôn cảm thấy trong lời nói ấy của Lộ Tam Minh có một sự buồn phiền, mất mát.
Thần Côn nói: "Chắc chắn, chắc chắn rồi."
Giang Luyện nghĩ thầm: Khoác lác.
"Ba tầng cánh sen" của Thần Côn chỉ được mỗi cái danh thôi, chứ còn lâu mới bằng được Mạnh Kính Tùng. Từ đầu đến cuối ông đều làm việc, liên hệ với Liễu Quan Quốc chứ đâu có gặp được Mạnh Thiên Tư.
Nhớ tới Mạnh Thiên Tư, Giang Luyện bỗng cảm thấy hoảng hốt. Anh cảm thấy sau khi cô đi rồi thì như bị cất ở trong chiếc hộp lưu ly xinh đẹp, chẳng còn tin tức gì nữa cả —— đương nhiên chưa hẳn cô đã bị "cất" mà có thể là cô tự mình đi vào rồi không muốn mở cửa ra nữa.
Bởi vì với tính cách của cô, cô mà muốn làm gì thì không ai ngăn được cả. Nên chắc chắn cô sẽ không bị ai nhốt vào, mà chỉ có cô tự nhốt bản thân thôi.
Bỗng anh nghe thấy Thần Côn hỏi: "Cậu là người quản lý ở Quảng Tây à?"
Lộ Tam Minh đáp lại: "Không đâu, có em sáu ở đây nào đến lượt em quản chứ. Nhưng mà biết làm sao được, em sáu... chẳng quan tâm đến việc gì cả, ôi không nói đến việc này nữa. Đến rồi, lên xe, lên xe đi."
***
Quy mô của Tú Lam Cư lớn hơn Vân Mộng Phong nhiều, y như một khách sạn năm sao. Có thể thấy được phong cảnh Quế Lâm đứng nhất cả nước, nên thứ gì của người ta cũng phải tốt hơn.
Giang Luyện ở trong một căn phòng xa hoa. Vừa vào phòng anh đã trông thấy một tấm thẻ kẹp trên đĩa trái cây. Ban đầu anh tưởng rằng đó là thẻ đón khách, nhưng nhìn kỹ mới biết đó là vé xem kịch, kịch Việt khúc.
Việc khúc là kịch Quảng Đông, nó còn được gọi là kịch Nam, thuộc về kịch địa phương. Giang Luyện chưa từng xem loại kịch này, nhưng anh cảm thấy giọng hát mềm dẻo, nhấn rõ từng chữ bằng tiếng Quảng sẽ rất dễ nghe. Anh xem thời gian trên vé là vé của đêm nay, còn là ghế VIP nữa chứ.
Xem ra Tú Lam Cư này có quan hệ hợp tác với rạp hát xung quanh, nên mới tặng khách vé xem kịch thế này.
Giang Luyện tắm rửa và nằm nghỉ một lúc, sau đó mới cầm vé đi ra ngoài tìm Thần Côn để hỏi xem ông có muốn đi cùng không.
Cửa phòng Thần Côn vừa mở ra, Giang Luyện đã biết ông sẽ không đi xem kịch cùng mình.
Vì trong phòng Thần Côn có rất nhiều sơn phổ, tập tranh và cả sách vung vãi khắp nơi. Quả thực chẳng khác gì tiệm tạp hóa.
Giang Luyện nhíu mày: "Chú đang làm..."
Hai mắt Thần Côn sáng lấp lánh: "Tiểu Luyện Luyện, chú mới nói chuyện với 'đường nào cũng thông' xong, cháu có biết không, Đoạn tiểu thư, Đoạn tiểu thư từng đến đây đấy."
Giang Luyện nghĩ một lát mới nhớ ra Đoạn tiểu thư là Đoạn Văn Hi: nói ra cũng rất lạ, rõ ràng Mạnh Thiên Tư luôn gọi bà là "bà cố Đoạn", mà Thần Côn thì cứ đòi kêu bà là Đoạn tiểu thư."
Anh nói: "Thế thì có gì lạ đâu. Bà cố Đoạn đi du lịch khắp cả nước mà, chỗ nào bà chẳng từng đến."
Thần Côn phấn khởi: "Khác nhau chứ. Đoạn tiểu thư đến đây vào những năm bảy mươi, khi đó bà ấy đã qua thất tuần rồi. Đường nào cũng thông nói, cả hành trình của bà ấy đều có người đi cùng, còn chụp rất nhiều ảnh nữa, nên chú mới bảo mang đến cho chú xem."
Thì ra là thế, lại gặp được bạn bè vượt thời gian, thì đừng nói là kịch người diễn, có là kịch quỷ diễn Thần Côn cũng chẳng chịu đi xem ấy chứ.
Giang Luyện thuận miệng hỏi: "Quảng Tây có ngọn núi nổi tiếng nào à? Bà cố Đoạn đến đây... để ngắm phong cảnh Quế Lâm ạ?"
Thần Côn nói: "Núi nổi tiếng thì không có, nhưng có hình cung (hồ) Quảng Tây mà."
Giang Luyện không hiểu lắm: "Hồ gì cơ?"
Thần Côn không thể nói rõ được, thế là kéo anh vào xem sơn phổ.
Có bản đồ thì tiện hơn nhiều.
Hóa ra cảnh sắc núi Quảng Tây rất kỳ lạ, nó tạo thành bốn hình cung khổng lồ như đang giương cung.
Đường cung thứ nhất là: Cửu Vạn Đại Sơn – Đại Miêu Sơn – Đại Nam Sơn.
Đường cung thứ hai là: Phượng Hoàng Sơn – Thiên Bình Sơn.
Đường cung thứ ba là: Đô Dương Sơn – Đại Minh Sơn – Trấn Long Sơn – Liên Hoa Sơn – Đại Dao Sơn – Giá Kiều Lĩnh.
Đường cung thứ tư là: Đại Thanh Sơn – Thập Vạn Đại Sơn – Lục Vạn Đại Sơn – Vân Khai Đại Sơn.
Trong đó đường cung thứ ba nhìn từ trên bản đồ thì vừa hay cắt ở trên chí tuyến Bắc, tiếp điểm của chúng là Trấn Long Sơn. Đường cung này được nhà địa chất học nổi tiếng Lý Tứ Quang đặt tên là đường cung Quảng Tây.
Giang Luyện nhìn kỹ tên núi, cảm thấy buồn cười: "Có Lục Vạn Sơn, Cửu Vạn Sơn, Thập Vạn Sơn, thế những cái Vạn Sơn khác đâu?"
Tc lắc đầu: "Không có, tất cả chỉ có sáu, chín, mười thôi. Nhưng mà mạch núi Quảng Tây rất sâu, nhỡ vẫn còn chỉ là mình không biết thì sao."
Có lẽ là vậy. Giang Luyện chỉ vào Phượng Hoàng Sơn và Trấn Long Sơn: "Cái chỗ heo hút thế này mà vừa rồng vừa phượng, tên tuổi vang dội thật đấy."
Thần Côn vẽ một vòng tròn ở chỗ Phượng Hoàng Sơn và Trấn Long Sơn: "Năm ấy Đoạn tiểu thư đến thăm chỗ này."
Giang Luyện nói: "Thôi cháu đi đây, không quấy rầy chú và bà cố Đoạn... nói chuyện xuyên thời gian nữa."
***
Giang Luyện ăn cơm chiều xong thì đi bộ qua rạp hát, vừa lúc đến giờ mở màn.
Đây là một rạp hát nhỏ cổ kính, trông rất có phong cách của thập niên 90. Sân khấu làm bằng gỗ, màn sân khấu là màu đỏ sậm, ghế ngồi là chiếc ghế gấp bằng nhựa. Giang Luyện rất thích cái cảm giác này, nó khiến anh như chìm đắm vào một không gian khác, yên bình, tĩnh lặng.
Nhưng những người khác lại không thích. Có người vừa cầm vé đến trông thấy những thứ này thì đã mắng: "Tao biết ngay của rẻ là của ôi mà. Đồ khách sạn tặng miễn phí thì tốt đi đâu được?"
Trước khi mở màn, có một người đi ra giải thích: "Hôm nay cổ họng Khúc tiểu thư không tốt, không hát."
Khúc tiểu thư có thể là vai chính, nên những người khác nghe thấy tin bà không hát thì tự giác bỏ về. Giang Luyện nhìn theo bóng lưng bọn họ, nghĩ thầm trong bụng: Hôm nay mình sẽ xem để ủng hộ vai phụ.
Ai cũng xem vì vai chính, vai phụ sẽ thấy cô đơn.