Hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời.
Sau bữa sáng, cả đoàn nhổ trại đắt bò Tây Tạng lên đường. Nhưng ngoài Mạnh Thiên Tư bị thương chưa khỏi buộc phải ngồi ra, chẳng có ai thích cưỡi bò suốt cả đoạn đường —— lắc lư trên lưng bò đâu có thoải mái.
Vậy là đa số mọi người đều cưỡi một lúc rồi lại xuống đi bộ.
Lúc không cưỡi bò, Giang Luyện đều đi ở bên cạnh Mạnh Thiên Tư, nói chuyện với cô.
Có lần trong lúc mải suy nghĩ, anh không đuổi kịp bị rơi lại phía sau. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Giang Luyện mới biết người đi phía sau mình là Mạnh Kính Tùng.
Anh bước chậm lại đợi anh ta đi tới. Mạnh Kính Tùng trông thấy anh thì định tránh đi nhưng cả đoàn có mỗi mấy người, anh ta đâu thể giả vờ như không trông thấy được thế nên vẫn phải lễ phép cười với anh. Hai người khách sáo chuyện trò đôi câu về thời tiết, trang thiết bị, trọng lượng của những món đồ bò Tây Tạng phải gánh và cả lễ tang của bà cố Đoạn đang được chuẩn bị ở Tây Ninh.
Tới lúc không còn gì để tán gẫu nữa, Giang Luyện mới gượng gạo nói vào chủ để chính: "Lát nữa, tôi có thể làm phiển anh một việc không?"
Mạnh Kính Tùng hơi bất ngờ: "Cậu nói đi."
Giang Luyện ngước nhìn Mạnh Thiên Tư đang cưỡi trên lưng bò: "Chuyến đi này chúng tôi đã nói với Thiên Tư rồi. Sau khi vào hang động cô ấy chỉ được đi tới cánh cửa thứ nhất rồi lùi lại, không được đi tiếp nữa. Chỉ có tôi và Thần Côn xuống bên dưới."
++++?
Theo kế hoạch ban đầu, Mạnh Thiên Tư không được phép vào trong ruột núi. Nhưng sáng nay thức dậy anh mới phát hiện ra một vấn đề lớn.
Để xuống được bệ đá, bọn anh phải trải qua một bước có tên là "Sơn quỷ gõ cửa".
Khi trước Giang Luyện và Thần Côn tìm được tới bệ đá là do rơi xuống mạch máu băng, sau đó thì có Giang Thước Kiểu dẫn đường, cuối cùng là leo lên trên bằng sợi xích gắn với thi thể băng. Do hai người chẳng có ấn tượng gì với "Sơn quỷ gõ cửa", chỉ biết là phải trèo xuống tít bên dưới nên tưởng rằng cứ mang theo nhiều đây thừng là được. Nhưng Mạnh Thiên Tư lại nhớ ra một việc: Côn trùng đá có mặt Ở khắp mọi nơi trong lòng núi. Đúng là nó không tấn công Thần Côn nhưng cả hai người đều không biết sử dụng "tránh sơn thú", nhỡ sau khi buộc đây để trò xuống, bọn chúng cắn đứt dây thì sao?
Vấn đề này thật khó giải quyết. Lối đi tắt qua mạch máu băng thì khỏi cần suy nghĩ. Trong đó rối như mạng nhện, nhỡ lần này không gặp đúng con đường khi trước thì sao? Thêm vào đó có cho họ mấy lá gan cũng không đám thử thêm lần nữa.
Vậy là cuối cùng vẫn cần phải có Mạnh Thiên Tư thì mới trèo được xuống bên dưới. Có lẽ trong người Thần Côn có một chút máu của Sơn quỷ nhưng bảo ông học loại bùa chú rắc rối như vậy ngay lúc này thì hơi khó.
Thế là Mạnh Thiên Tư được cho phép vào trong ruột núi, thực hiện "sơn quỷ gõ cửa" giúp hai người. Nhưng cô phải buộc thêm một sợi dây nữa trên người để khi cây cầu dây kia rơi xuống, cô vẫn treo ở trên vách đá, sau đó lùi về ruột núi. Khi nào bên Thần Côn giải quyết xong xuôi sẽ bắn đạn tín hiệu từ đưới lên cho cô biết ——— Đạn tín hiệu bình thường có thể bắn lên tới độ cao hai, ba trăm mét nhưng súng báo hiệu của Sơn quỷ lại có tầm bắn và độ sáng cao hơn nữa.
Đến khi đó cô có thể lựa chọn trèo xuống bằng dây thừng hoặc đợi cầu dây trở về lại dẫn những người bên trên xuống dưới chín tầng. Khi đó lông phượng hoàng và xương rồng đã cháy hết, thang trời cũng đóng lại thì việc lên bệ đá không còn gì nguy hiểm nữa —— Sau khi tập hợp, mọi người sẽ cùng nhau ra ngoài qua con đường bí mật ở "tìm tay bên trái cửa".
Mạnh Kính Tùng cũng đã nghe qua các bước thực hiện: "Chúng tôi sẽ ở trong ruột núi đợi tín hiệu của hai người cùng với Thiên Tư. Có vấn đề gì à?"
Giang Luyện suy ngẫm xem phải nói thế nào nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn thấy bắt đầu từ kẻ bọ ngựa kia là đễ hiểu nhất: "Anh có nhớ câu nói nguyền rủa Thiên Tư mà gã bọ ngựa kia viết trong hồ sơ sự kiện ở đầu nguồn ba con sông không?"
Mạnh Kính Tùng gật đầu. Nhớ chứ, anh ta xem hồ sơ đó rồi mà."Thang trời nằm ngay trên bệ đá tôi và Thần Côn cần phải đến. Bây giờ chúng tôi có một vài đấu hiệu để cho rằng đó không phải lời nói vô căn cứ, nên cần Thiên Tư tránh xa nơi đó, cho tới khi tôi và Thần Côn xác nhận nó đã an toàn."
Mạnh Kính Tùng hiểu ngay: "Cậu sợ cô ấy không kìm được đòi xuống nên định nhờ tôi ngăn cản à?"
Ý của Giang Luyện đúng là như vậy.
Mạnh Kính Tùng trầm ngâm một hồi rồi đáp: "Cái này còn phải xem tình hình lúc ấy thế nào. Thiên Tư biết việc ấy có liên quan tới tính mạng thì sẽ không làm xằng làm bậy đâu. Nhưng nếu cậu hay Thần Côn có nguy hiểm gì, tôi có muốn ngăn cũng không ngăn được." Giang Luyện chợt sinh ra một dự cảm lạ lùng.
Chỉ đốt rương thôi mà, chắc... không có gì nguy hiểm đâu nhỉ.
++++?
Khi tới cửa ruột núi, mặt trời đã ngả về Tây.
Trước cửa ruột được Sơn quỷ xếp đầy những tảng đá lớn nhỏ để để phòng có người hay động vật nào ởi lạc vào trong. Mạnh Kính Tùng chỉ huy mấy sơn hộ chuyển đá ra ngoài rồi cả đoàn xách đèn pin, đèn chiếu điểm nối đuôi đi vào.
Trong ruột núi tối đen như mực nhưng vì đã có kinh nghiệm từ lần đi trước, tâm trạng của mọi người không còn căng thẳng nữa. Có hai người còn thì thẩm trêu ghẹo anh chàng bê rương giúp Thần Côn rằng quanh người anh ta có một vắng sáng bảy màu, trông hệt như lưng cõng cầu vồng.
Đi vào sâu hơn hai trăm mét là tới cuối đường, tiếp đó là vách núi đen sâu thẳm. Mấy ánh đèn pin đồng thời chiếu lên phía trước: Nơi đó chính là nhân núi được tạo thành từ chín ruột núi xoắn lại với nhau. Chúng âm trầm, vặn vẹo, quấn quanh và khổng lồ.
Thần Côn hít sâu một hơi, bảo anh chàng sơn hộ nọ bỏ rương xuống. Sau khi lấy rương ra, ông bưng nó lên bằng hai tay, bước tới bên mép đường.
Mạnh Thiên Tư thấy người Thần Côn cứ run rẩy mãi, định bảo sơn hộ đứng bên kéo góc áo để ông không ngã xuống bên dưới thì chợt nghe từ sâu trong nhân núi có một âm thanh vang dội như sét đánh, núi lở. Tiếp đó nhân núi bắt đầu nhúc nhích. Mấy người có thể trông thấy từng ruột núi rướn người ra như một loài sinh vật nhuyễn thể. Chúng ló đầu, vươn người, vặn vẹo trong không trung khiến Mạnh Thiên Tư cảm thấy đó không phải ruột núi mà giống một sinh vật khổng lồ làm bằng đá hơn.
Không có ai lên tiếng. Cả một đoàn người đường như đều nín thở nhìn những ruột núi phía bên kia mọc dài ra, nối tiếp đoạn đường bị cắt đứt.
Có người nắm lấy tay cô. Mạnh Thiên Tư mỉm cười, không cần quay đầu lại cô cũng biết đó là Giang Luyện. Tay của anh khô ráo, ấm áp, hơi thô ráp vì từng bị thương nhưng cô lại rất thích cọ bàn tay trắng mịn của mình trong lòng bàn tay anh.
Giang Luyện khẽ khàng: "Cảnh tượng hùng tráng như vậy, cả tám đời cũng chưa hẳn được chứng kiến một lần. Con người phải biết thỏa mãn với những gì đã có, đừng được voi đòi tiên."
Lại móc xéo cô đấy. Mạnh Thiên Tư tức giận, muốn rút tay ra nhưng tay Giang Luyện nắm thật chặt để cô làm thế nào cũng không rút được, cuối cùng cô cũng kệ cho anh nắm.
++++?
Sau khi ruột núi nối vào con đường cụt, cả đoàn lại bước tiếp.
Con đường này khác hẳn với con đường khi trước họ vào nhưng cũng may lúc này còn cách xa thời điểm sớm chiều giao thoa để mà "trong cửa thấy cửa" nên họ cũng có đủ thời gian mò mẫm, tìm kiếm. Mạnh Thiên Tư còn liên tục trông thấy những ký hiệu do Mạnh Kính Tùng viết bằng bút cảm quang hay những hình vẽ nghệch ngoạc của Sử Tiểu Hải ở trên đá.
Loanh quang đến gần nửa đêm, cuối cùng họ cũng tìm được cảnh cửa đầu tiên có dòng chữ khắc bên trên của bà cố Đoạn.
Lúc bấy giờ việc nghỉ ngơi lấy lại sức là quan trọng nhất, vì vậy ngoài người canh gác ra những người khác đều ngồi xuống nghỉ ngơi và đợi trời sáng.
Thật ra trong ruột núi không có đồng hồ để theo đõi giờ giấc nhưng Mạnh Thiên Tư luôn cảm thấy mình có thể nghe được tiếng thời gian tí tách trôi đi. Rồi cô bất chợt có thật nhiều điều muốn dặn dò Giang Luyện dù cho cô đã dặn cả rồi.
Cô ngồi kề bên anh, thì thầm nói nhỏ.
"Anh phải cẩn thận nhé. Em luôn có cảm giác những kẻ ở trong thủy tỉnh sẽ không ngồi yên chờ chết như thế đâu."
Giang Luyện cười, an ủi cô: "Chẳng phải chúng ta đã thảo luận việc này rồi sao? Có lẽ bọn họ hết kế sách rồi."
"Không giống nhau mà." Mạnh Thiên Tư lo lắng vô cùng: "Đúng là lần trước chúng ta đã tới đó nhưng chúng ta không mang mật núi theo và cũng không hiểu rõ mọi chuyện nên bọn họ không cần phải liều chết với chúng ta. Còn lần này là đối đầu với nhau thật rồi."
Giang Luyện gật đầu, cam đoan với cô: "Anh sẽ cần thận, cẩn thận hết mình."
Lời cam đoan này chẳng có tác dụng gì cả. Trước kia cô không hề biết rằng mình lại có nhiều sự lo lắng đến thế.
"Cái gì cũng phải dựa theo phần trăm, rốt cuộc là có năm hay sáu thủy quỷ bị chuyển hóa thành quái vật vậy? Chúng ta đã xử lý năm người rồi, nhớ còn người thứ sáu thì sao?"
"Nếu anh thấy không ổn thì phải tin tưởng vào trực giác của mình đấy nhé. Lý trí được dùng để làm việc còn dự cảm dùng để cứu mạng. Nhất là nơi nguy hiểm thì càng phải tin vào trực giác. Không thành công thì thôi, nên rút lụi thì rút. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun..."
Giang Luyện nhìn cô, mỉm cười: "Thiên Tư, chắc chắn sau này già, em sẽ là một bà lão thích càm ràm. Con trai, cháu trai đều không chịu nổi em, chỉ còn mình người bạn già của em thích nghe em nói chuyện." Thế mà còn chọc ghẹo cô được? Mạnh Thiên Tư tức giận muốn nói lại, muốn trợn mắt, muốn mắng anh nhưng cuối cùng cô chỉ vùi đầu vào lòng anh. Bàn tay nhéo chặt góc áo Giang Luyện như thể nhéo được mảnh vải ấy là có thể giữ chặt anh trong lòng bàn tay.
Cô níu chặt góc áo ấy rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, cô gặp một giấc mơ nhưng trong mơ chẳng có gì cả, chỉ có một khoảng không hoang vu ngàn dặm, trống trơn, mờ mịt. Ở đó cô chỉ có thể bước từng bước một để đo đạc, mỗi bước đi là đi cả đời, mỗi thước đo cũng là cả đời.
Sau đó cô bị đánh thức bởi những âm thanh ồn ào: "Cửa, cảnh cửa đó xuất hiện rồi."
++++?
Cửa xuất hiện, cô cũng nên làm việc. Mạnh Thiên Tư vội vàng đứng dậy.
Cô trông thấy Thần Côn treo súng phun lửa lên eo rồi cõng lấy chiếc balo. Do đựng rương ở bên trong balo căng phồng hình tứ giác, trông nó chẳng còn giống một chiếc balo mà giống một lớp vỏ mềm bao bọc bên ngoài rương hơn.
Mạnh Thiên Tư chợt nhớ ra một việc: "Thần Côn, ban đầu chú nhìn thấy rương có bảo thấy ngột ngạt, không thở nổi, quá nặng nề là do chú có dự cảm nó sẽ khiến chú bị nát bụng hả?"
Thần Côn sững sờ: "Hả?"
Mạnh Thiên Tư không lặp lại câu hỏi nữa mà quay sang chuẩn bị đồ cho Giang Luyện.
Còn Thần Côn thì cứngơ ngẩn một hồi lâu.
Đúng vậy, lúc ban đầu ông thấy khó chịu, thậm chí phải ngồi cách xa chiếc rương là vì vậy ư?
Hình như là vậy nhưng có vẻ cũng không phải: Khi tận mắt trông thấy bụng mình bắt đầu thối rữa, ông vẫn rất bình tĩnh mà. Lúc đó ông chỉ hơi hoảng hốt xíu thôi chứ không hề có áp lực gì cả.
Có điều gì đó là lạ mà ông không thể nói rõ được.
++++?
Tất cả mọi việc đều như kế hoạch đã đặt ra, Giang Luyện và Thần Côn thuận lợi xuống đến bên dưới.
Thuận lợi thì thuận lợi chứ bao đau đớn hai người vẫn phải gánh cả, Giang Luyện lăn xuống khỏi cây cầu dây, rơi xuống bệ đá mà đầu choáng mắt hoa: Có vẻ phe Xi Vưu rất thích nhảy tháp nhỉ? Sao họ không xây cầu thang nối từ ruột núi đến bệ đá cơ chứ?
Bên tai có tiếng rầm rì của Thần Côn, Giang Luyện mở mắt ra nhìn quét qua tất cả mọi thứ trên bệ đá bằng ánh mắt mơ hồ đầy bóng chồng. Không có gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn như vậy: Con rồng băng bị đục đẽo gần như tan nát, sợi xích đồng xanh cuộn tròn trên đất và những mảnh xương rồng rơi lả tả trên đất.
Nghe nói rồng rất kiêu ngạo, chúng không bao giờ phơi thây nơi hoang dã. Khi xương rồng trải trên mặt đất hoang đã chỉ một thoáng sau đã hòa mình vào đá, vào đất.
May mắn đây không phải nơi hoang đã mà là lòng núi, bộ phận trung tâm của Côn Lôn, trên có nóc đưới có đài, có bảo là một nấm mộ cũng được.
Giang Luyện nghỉ một lúc mới chống tay xuống đất ngồi dậy, nhặt nhạnh những mảnh xương rồng rơi vãi lại. Lúc này Thần Côn cũng đã ngồi dậy đang mở rương lấy lông phượng hoàng được bọc trong màng xốp hơi ra. Không hổ với cái danh lông của chim thần, vừa mới mở ra lông phượng hoàng đã bay bổng lên không trung, nhanh chóng đạt tới trạng thái cân bằng rồi chuyển động chậm rãi trong một vầng sáng bao bọc.
Thứ cuối cùng ông lấy ra là mật núi.
Giang Luyện cứ tưởng lấy mật núi ra là thủy tỉnh bị tiêu tùng luôn. Vì trong thâm tâm anh cảm thấy vì có Bạch Thủy Tiêu nên việc đối phó động thần của mật núi lúc ở Tương Tây mới nhốn nháo như vậy. Chứ nếu chỉ có mình động thần hay thủy tỉnh thôi thì quá trình tiêu diệt hẳn phải... nhẹ nhàng, nhanh chóng hơn nhỉ?
Anh thốt lên: "Vậy là... xong nhỉ?"
Thần Côn ngạc nhiên: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đở hơi à? Nơi này còn cách hố đất di động bao xa——— Lần trước động thần cảm nhận được mật núi là đo mật núi đến gần nó. Mật núi cũng như súng thôi, phải ở trong tầm ngắm thì mới bắn trúng được chứ."
Đến gần kiểu gì? Giang Luyện ngó vào lễ hổng trên bệ đá: "Buộc vào dây thừng thả xuống hay ném luôn xuống đó?"
Thần Côn lắc đầu: "Cả hai cách đều sai."
Ông đi tới ngồi xổm bên lỗ hổng, lật úp bàn tay cầm mật núi xuống. Giang Luyện đang định bảo "Thế còn không phải là ném xuống à?" thì đã biết ngay là không phải. Mật núi như được dính chặt trong lòng bàn tay Thần Côn nhưng bên trên mật núi có một giọt nước rủ xuống thành một sợi dây trắng muốt dẻo dai, không bị đứt quãng. Nó tựa như một cây kim thăm dò, chĩa thẳng xuống hang động sâu vô tận. Dần đà mật núi trong lòng bàn tay Thần Côn nhỏ bớt.
Giang Luyện thấy vậy cũng hồi hộp theo, lúc thì nhìn sợi dây mật núi không rõ đã dài tới đâu, lúc lại nhìn lòng bàn tay Thần Côn, suy tính xem mật núi đó còn lại bao nhiêu...
Chẳng biết đã qua bao lâu, khi anh nhòm xuống lần nữa bỗng cảm thấy não mình bị một loại sóng nào đó đụng vào. Ngay sau đó dưới hang động không đáy có một luồng sáng óng ánh phi lên với tốc độ tên lửa.
Đó là cái gì? Mật núi à? Bị bẳn ngược lại à? Nhưng trông không giống lắm.
Giang Luyện căng mắt nhìn. Khi luồng sáng càng đến gần, điểm xấu trong lòng anh càng lớn.
Ngay lúc luồng sáng đã chạm tới đáy mắt, đầu Giang Luyện như muốn nổ tung lên. Anh đẩy vội Thần Côn ra rồi hét lên: "Tức nhưỡng!"
Thần Côn ngã ngồi xuống mặt đất, vội vàng ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy được một luồng sáng xuyên qua lỗ hổng rồi lao nhanh lên phía trên như một con điều đứt dây.
Môi Giang Luyện khô cong, khi nói chuyện giọng anh chẳng còn giống bình thường nữa.
Anh hỏi Thần Côn: "Sao nó... vẫn lao lên trên đó?"
++++?
Sau khi gõ cửa đưa Giang Luyện và Thần Côn đi, Mạnh Thiên Tư được Mạnh Kính Tùng và mấy sơn hộ khác kéo trở về bên ngoài cánh cửa. Trong lúc đợi chờ, cô và đám Mạnh Kính Tùng tán gẫu, kiểm tra trang bị, thỉnh thoảng còn ổi lại. Do quá nhàm chán, có hai sơn hộ đã vẽ bàn cờ trên đất rồi lấy đá để chiến đấu với nhau.
Mạnh Thiên Tư không có bụng dạ nào để xem họ chơi cờ, vừa nói chuyện với Mạnh Kính Tùng cô vừa lo lắng, đếm đi đếm lại những con số trong đầu.
Đúng lúc này có một sơn hộ ngồi gần cửa bỗng chỉ tay xuống bên dưới và thốt lên: "Chỗ kia có ánh sáng nhưng không giống đạn tín hiệu. Đó là cái gì?"
Có ánh sáng lại không phải đạn tín hiệu? Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì rồi?
Chẳng kịp chống gậy, Mạnh Thiên Tư vội vàng đứng lên lao tới bên cửa trong đáng ổi tức cười.
Đúng là có ánh sáng, một luồng sáng âm u lập lòe đang lao tới thật nhanh tới chỗ bọn cô. Ban đầu nó chỉ là một luồng sáng nhưng khi tới gần nó chợt tách ra thành tám hay chín luồng sáng nhỏ như dây mây bị ma nhập.
Mạnh Thiên Tư nghe được giọng nói của mình. Lúc này cô rất cảm ơn những lời dạy bảo và huấn luyện của các mẹ, để giọng nói của cô vẫn còn bình tĩnh trong những lúc này.
Cô nói: "lấy súng phun lửa ra đi. Tức nhưỡng lên trên đây rồi."