Mạnh Thiên Tư hoảng hốt.
Giang Luyện nhìn cánh tay đang chặn cửa của mình, thật ra khi ấy anh hành động quá nhanh chứ cũng chưa biết phải nói gì cả.
Một lát sau anh cúi đầu nhìn Mạnh Thiên Tư, nói: "Cô ở lại đi cùng đi."
Mạnh Thiên Tư nghe anh nói mà ngơ ngác, bàn tay giấu sau cánh cửa lại bắt đầu lần mò lớp sơn trên cửa: "Tôi... dạo này bận lắm."
Giang Luyện buồn cười: Đúng là cô rất bận, bận làm nóng cho cánh cửa thì có.
Anh nói: "Thiên Tư, cô đi ra ngoài đi, cô ở trong đó lâu lắm rồi."
Mạnh Thiên Tư ngỡ ngàng: Cô ở đâu lâu cơ? Trong phòng hả? Tối nay cô vừa mới đến mà.
Giang Luyện lại nói tiếp: "Cô nên ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn. Với cả..."
Anh cúi đầu xuống, giơ bàn tay trái lên, ngón cái khẽ gõ vào các ngón khác: "Tôi vừa tính xong, lần này cô nên ở lại."
Mạnh Thiên Tư cũng nhìn vào tay trái của anh: Anh ta biết bấm đốt ngón tay à? Nói bậy thì có.
Sinh ra trong gia tộc sơn quỷ, từ nhỏ cô đã tiếp xúc với đủ mọi hạng người, nên cũng hiểu được đôi chút: Đạo sĩ cổ đại thường bấm đốt ngón tay là vì ngón tay có sẵn khớp xương, giữa các khớp xương lại có nếp nhăn. Khi bàn tay cong lại, ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út đặt song song, thì các nếp nhăn trên tay sẽ tạo thành một cái bảng chín ô tự nhiên. Ngón cái di chuyển qua lại giữa các ô là đang tính cửu tinh phi phục, hay còn được gọi là bài sơn chưởng pháp.
(*) Cửu tinh: chín ngôi sao, vì mỗi lĩnh vực có chín ngôi sao riêng nên tớ không liệt kê ra nữa
Phi – Phục: thuật ngữ thời Hán, chỉ kết quả của quẻ bói. Phi là tương lai, Phục là quá khứ.
Bài sơn chưởng pháp: xếp núi trên tay, là chỉ cách xếp các cung trên tay để tính bát quái như hình dưới đây
Giang Luyện biết cả cái này à? Không thể nào.
Mạnh Thiên Tư đầy bụng ngờ vực, nhưng Giang Luyện lại cứ diễn như thật. Anh vừa bấm vừa lẩm bẩm, còn đặt cả tay lên trán cô: "Ngẩng đầu lên."
Mạnh Thiên Tư nghi ngờ anh đang diễn trò, nhưng vẫn ngẩng đầu lên theo bản năng.
Anh khẽ "bắt" lấy không khí trước mặt cô, rồi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Rõ ràng trong lòng bàn tay chẳng có gì cả, nhưng anh lại cứ quan sát kỹ càng, gẩy gẩy như đang gẩy hạt giống rau. Vẻ mặt anh nghiêm túc đến mức Mạnh Thiên Tư cũng phải hồi hộp dõi theo.
Một lát sau, Giang Luyện "ừ" một tiếng: "Không sai, quẻ tượng nói rằng cô nên ở lại. Với cả tôi cam đoan vấn đề cô lo lắng sẽ không phải là vấn đề. Thật đấy, tin tôi đi."
Mạnh Thiên Tư nhìn anh một lúc lâu: "Anh nói bậy bạ đấy hả? Anh không biết bấm đốt ngón tay đúng không?"
Giang Luyện nói: "Cô thật là, sao không chịu tin tưởng người khác thế? Tôi tài hoa khắp người, ngày thường khiêm tốn nên cô không biết đó thôi."
Chết mất, còn tài hoa khắp người cơ. Mạnh Thiên Tư bật cười.
Giang Luyện nói: "Nói rồi nhé, cứ quyết định thế đi."
Anh cười rộ lên sau đó lùi lại. Lùi được hai bước bỗng nhớ đến một việc, anh lại đi lên, đồng thời lấy cả điện thoại ra nữa: "Thêm bạn bè đi, tránh hôm nào lại không liên lạc được."
Mạnh Thiên Tư do dự một hồi, cuối cùng vẫn quay vào phòng lấy điện thoại ra, mở mã qr kết bạn.
Cô cảm thấy mình quá mâu thuẫn: Biết rõ rằng mình nên đi sang trái, nhưng lại không kìm lòng được mà dựa vào phải. Giống như những cây xanh dưới rừng treo mật hướng về phía ánh sáng vậy, vô tình nghiêng sang bên.
Giang Luyện quét mã xong thì nhìn trang cá nhân của cô. ID của cô tên là "x2", ngay cả ảnh đại diện cũng là "x2" phiên bản đen trắng luôn.
Anh hỏi: "Sao lại để tên là 'nhân hai'?"
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: "Liên quan gì đến anh."
Giang Luyện cười đổi ghi chú trước sau đó mới gửi lời mời kết bạn cho cô. Mạnh Thiên Tư đang cúi đầu đợi anh gửi lời mời kết bạn thì bấm đồng ý, bỗng nghe thấy Giang Luyện gọi mình: "Thiên Tư."
Mạnh Thiên Tư ngẩng đầu lên.
Giang Luyện nói: "Tôi không nói đùa đâu. Tôi nói thật đấy, vấn đề cô lo lắng sẽ không phải là vấn đề."
Nói xong anh mỉm cười quay người đi.
Mạnh Thiên Tư nhìn bóng lưng của anh bỗng nhận ra anh đã đổi cách xưng hô với mình.
Trước kia anh luôn gọi cô là Mạnh tiểu thư.
Cô gọi anh lại: "Giang Luyện."
Giang Luyện quay đầu lại. Mạnh Thiên Tư dựa người vào cửa, cũng không biết phải nói gì. Một lát sau cô bỗng chọc ghẹo anh: "Hôm nay anh gặp được mẹ Sáu tôi, mẹ Sáu tôi... đẹp không?"
Giang Luyện hơi rũ mắt, vừa cảm thấy bất lực vừa buồn cười. Mạnh Thiên Tư mà ganh tị thì không ai có thể sánh nổi.
Anh trả lời: "Đêm khuya thanh vắng, tối lửa tắt đèn, tôi chẳng nhìn rõ được."
Lại bậy bạ rồi. Mạnh Thiên Tư nhịn cười: "Thế ở trong rạp hát đèn đuốc sáng trưng mà cũng không thấy rõ à?"
"Rạp hát à? Bà ấy trang điểm mà, cách trang điểm của kịch Quảng Đông thì sao nhìn rõ được."
Mạnh Thiên Tư cắn răng, cô vẫn không tin.
"Thế sau đó thì sao?"
"Sau đó thì đi ăn khuya đó."
"Lúc ăn khuya cũng không thấy được luôn?"
Giang Luyện nghiêm túc: "Lúc ăn khuya hai mắt phải nhìn đồ ăn chứ, ai rảnh mà đi xem người."
Mạnh Thiên Tư không làm gì được anh thì trợn mắt: "Miệng lưỡi trơn tru."
Nói xong cô đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cửa, cười đến đau cả bụng.
Cười xong cô lại buồn phiền.
Cô đứng dậy, đá văng chiếc dép lê ra, đi chân trần vào trong phòng. Trong phòng rất bừa bộn, bàn ghế ngổn ngang, toàn là kiệt tác của cô. Ven đường còn có cả hộp khăn giấy ngã chổng vó, ấm trà, gạt tàn, bút nghiêng ngả trên sàn. Đi đến đâu cô lại dùng chân đẩy chúng nó ra.
Khi thấy những mảnh sứ vỡ của chén trà mà cô ném Mạnh Kính Tùng, cô giẫm chân lên chúng. Sau khi giẫm chân lên, dưới lòng bàn chân có tiếng vỡ vụn nho nhỏ cùng một cảm giác đau đớn. Cái cảm giác đó tựa như là bươm bướm ngửi thấy mùi cháy khét của đôi cánh —— thật ra còn có thể đau hơn thế này nữa, cô không sao cả.
Cô nằm xuống khoảng trống ngay bên chiếc bàn trà nghiêng ngả, nhìn gương mặt mơ hồ của mình trên mặt đá cẩm thạch, nói thầm trong bụng: "Ở lại đi."
Không chỉ vì "quẻ bói" nhảm nhí của Giang Luyện.
Mà còn vì chính mình, chính cô cũng muốn ở lại.
***
Giang Luyện đi về đến cửa phòng chẳng biết nghĩ thế nào lại quẹo sang gõ cửa phòng Thần Côn.
Tâm trạng hiện giờ của anh không thích hợp ở một mình, đi kiếm người để tám nhảm thì hơn.
Bấm chuông cửa nhưng không ai bảo sao, Giang Luyện khá bực mình. Anh đang định bấm lại lần nữa thì cửa đã mở ra.
Thần Côn ra mở cửa với một chiếc khăn tắm quấn trên người. Thật ra đàn ông quấn khăn tắm thường quấn ở thắt lưng, có thể là do Thần Côn xấu hổ nên ông quấn ở ngang ngực, trên đầu còn bọc thêm một chiếc khăn nữa, trông y như người Ả Rập. Chắc ông mới bò ra khỏi bồn tắm, nên trên người vẫn còn nhỏ nước.
Thấy Giang Luyện ông thở dài: "Chú cứ tưởng là ai."
Đã là người nhà thì ông chẳng khách sáo nữa, lại tung tăng chạy vào trong phòng tắm. Nghe tiếng rầm rầm trong đó chắc ông lại lao vào nước rồi.
Giang Luyện đóng cửa phòng lại, đi vào trong phòng. Lúc đi ngang qua phòng tắm anh có ngó vào trong: Đúng là Thần Côn đang vui vẻ nằm trong một chiếc bồn tắm vô cùng lớn.
Ông còn giới thiệu cho anh nữa chứ: "Tiểu Luyện Luyện, cháu đã dùng bồn tắm của họ chưa? Có cả chức năng mát xa luôn nhé. Ban nãy chú không để ý bấm nhầm vào nó mà sướng tê tái luôn."
Rồi ông than thở: "Sơn quỷ giàu thật đấy, có tiền... thật là sướng."
Xong, Giang Luyện như được chứng kiến một linh hồn bị cuộc sống xa hoa ăn mòn. Sau này Thần Côn mà muốn quay về với cuộc sống bình dị có lẽ phải đắn đo rất lâu.
Trên giường dưới giường vẫn trải đầy sơn phổ, tài liệu và ảnh chụp như trước. Do không có chỗ đặt chân, Giang Luyện phải tự mình dọn ra một khoảng đất trống ở sát bên giường, rồi ngồi khoanh chân ở đó. Anh mở một tập ảnh ra xem, toàn là những bức ảnh rất xa xưa. Chỉ mới mở ra tay anh đã dính đầy bụi rồi. Ảnh chụp là ảnh đen trắng, có một số tấm đã bị nhòe hết phần mép. Trên mỗi một trang đều được gắn giấy bóng mỏng để bảo vệ ảnh chụp.
Giang Luyện lơ đãng lật xem. Vốn dĩ anh định tâm sự với Thần Côn về việc của Mạnh Thiên Tư, nhưng chưa tìm được lời mở đầu, sau này lật qua lật lại mấy bức ảnh, anh lại bị mấy bức ảnh đó thu hút sự chú ý luôn.
Có một bức ảnh chụp từ trên cao xuống, địa hình trong đó rất kỳ lạ. Những ngọn núi thấp bé xếp thành từng tầng từng lớp. Số lượng đó phải sánh ngang với rừng núi, nhưng rồi lại chẳng giống: Rừng núi toàn là những ngọn núi chọc trời, còn núi ở đây lại thấp lè tè. Trông cứ như những chiếc bánh u vung vẩy khắp nơi, trái một cái, phải một cái vậy.
Lật tiếp ra sau, chủ yếu là phong cảnh, cũng có cả nhà cửa, hộ gia đình. Nhìn cách ăn mặc của người trong ảnh thì là những năm sáu mươi, bảy mươi.
Giang Luyện chưa từng thấy địa hình thế này bao giờ: "Tập ảnh ngay chân giường chú là chụp ở đâu đấy?"
Thần Côn đáp: "Quảng Tây đó, toàn là Quảng Tây cả. Chỗ đó chú cũng chưa xem kỹ, mới lật qua qua thôi, nhưng mà không có Đoạn tiểu thư."
Được rồi, không có Đoạn tiểu thư là ông không thèm xem kỹ luôn. Xem tư liệu gì chứ, có mà tìm thần tượng thì có.
Giang Luyện tức giận: "Thế cái địa hình này là sao?"
Nói đến vấn đề này Thần Côn vẫn rất chuyên nghiệp, ông đắc ý vỗ nước rầm rầm: "Cái này cháu lại không hiểu rồi."
Hóa ra đó là một cái thôn, diện tích chỉ khoảng một trăm kilomet vuông, mà đã có hơn ba ngàn ngọn núi đá hình tam giác như chiếc bánh ú rải rác khắp nơi rồi. Giữa các núi đá là một khoảng đất bằng phẳng, người Choang gọi nó là "Lộng", dịch ra là "góc núi đá". Có đôi khi lộng chỉ nhỏ đến mức trồng được dăm ba cây ngô là đã chật cứng. Dân bản xứ thường kiểu đặt tên theo số lượng núi của lộng, ví dụ như cái thôn trong ảnh có tên là thôn năm trăm lộng.
Thần Côn bùi ngùi: "Hiện giờ ở những nơi này còn có thể mở làng du lịch, chứ trước kia thì nghèo rớt. Ở nơi đó, đất đai chưa đến ba mét vuông, núi chẳng đủ ba tấc bùn, không trồng được cây, chỉ có vài nhánh cỏ dại lưa thưa. Xung quanh lại chẳng có sông, trời mưa cũng không đọng được nước —— cháu biết địa hình Karst chứ? Độ thẩm thấu dưới lòng đất quá tốt, nên mưa xuống nước chỉ đủ cuốn trôi bùn đất trên núi xuống, và thấm vào đất thôi. Núi đá nơi đó lại chẳng có quặng, cháu nói xem con người sống ở đó kiểu gì? Sống bằng cách nào?"
Giang Luyện hơi thổn thức, nhưng anh lại cảm thấy không đúng lắm. anh lật sang mấy trang sau: "Ơ, cháu thấy trong ảnh có nhà cửa có người dân mà."
Thần Côn nói: "Đúng vậy, hoặc phải nói người dân Trung Quốc chúng ta từ xưa đến nay luôn cứng cỏi. Cái nơi đến cả dân bản xứ cũng phải nói là bị nguyền rủa mà vẫn có những con người ở đó đời này qua đời khác."
"Cháu nhìn thấy những ngọn núi bánh ú đó không? Bọn họ đục đẽo nhà cửa trong đó, nghe nói đông lạnh, hạ nóng. Cháu nói xem sống vậy có khác nào tra tấn không? Còn nữa, địa hình nơi này không đọng được nước mà, nên bọn họ đục đá làm ao đựng nước. 'Đường nào cũng thông' nói nếu nhìn từ trên cao xuống, những ao nước đủ mọi kích cỡ đó chi chít như sao trên trời."
Nghe ông nói vậy, Giang Luyện cũng phải kính nể những người trong bức hình. Anh chậm rãi lật xem bức ảnh, rồi bỗng hỏi: "Hoàn cảnh sống ngặt nghèo như vậy, sao họ không chuyển đi nhỉ?"
Thần Côn nói: "Tiểu Luyện Luyện, câu này của cháu chẳng khác gì không có cơm ăn, sao không ăn thịt. Cháu thì có thể nói đi là đi, đi đâu cũng sống được —— nhưng bọn họ không biết chữ, không có nghề, đi ra ngoài đâu phải chuyện dễ dàng."
Ông lại nói thêm: "Nhưng mà bây giờ thì họ đi rồi. Chú hỏi 'đường nào cũng thông', cậu ta nói những năm 70, 80 thì còn dăm ba hộ, chứ bây giờ thì chẳng còn ai cả."
"Người đi hết, núi cũng bỏ hoang. Chú nói với cháu, núi có người thì thành chữ 'tiên'. Núi không còn người thì sao thành tiên được?"
(*) 仙 (tiên) = 人 (người) + 山 (núi)
Giang Luyện bật cười, lại tiếp tục lật ra sau. Lật một hồi, trong lòng anh bỗng xuất hiện lên một cảm giác lạ thường.
Anh nuốt nước miếng, chậm rãi lật tiếp về phía trước, cuối cùng cũng lật đến nơi.
Bức ảnh đó rất bình thường, là hình của một ông lão khoảng năm mươi tuổi. Ông ta đang chắp tay sau lưng, nghển cổ lên như đang hóng hớt chuyện nhà hàng xóm. Mà ông ta không phải trọng tâm của bức ảnh này. Bức ảnh này là ảnh chụp phong cảnh, ông chẳng may lọt vào ống kính thôi, nên phần hình của ông ta ở sát mép ảnh —— nếu là máy ảnh bây giờ thì chụp xong không ưng là xóa đi chụp lại được luôn, chứ những năm ấy chụp bằng máy cơ, không thể xem lại được, nên buộc phải giữ lại cả tấm này.
Cổ họng Giang Luyện khô khốc, anh nhìn kỹ bức ảnh một lát, rồi nhặt nó ra khỏi album, mang nó vào phòng tắm.
Thần Côn đang lim dim thư thái, bỗng thấy ánh sáng trước mắt thay đổi, lại nghe được tiếng bước chân thì luống cuống. Ông vội vàng túm chiếc khăn tăm đặt ở bên sang che người, rồi quát lên: "Làm gì? Cháu định làm gì?"
Chiếc khăn tắm trôi nổi trên mặt nước khiến Giang Luyện dở khóc dở cười: "Toàn là đàn ông, cháu có thể làm gì chú?"
Anh đưa bức ảnh đó cho Thần Côn: "Chú xem người này có phải Diêm La không?"
Diêm La?
Thần Côn sửng sốt, vội vàng cầm lấy bức ảnh, đeo cặp kính dính đầy nước lên mắt. Ảnh chụp đen trắng, người lại ở bên mép ảnh, nên trông không rõ ràng lắm. Nhưng có lời nhắc nhở trước đó của Giang Luyện...
Ông do dự: "Đúng là khá giống, nhưng chỉ có một tấm này thì không biết được..."
Giang Luyện cắt lời ông: "Tập ảnh bà cố Đoạn đến thăm thôn năm trăm lộng có bao nhiêu tấm? Tấm ảnh này là vô tình chụp được, vậy những tấm khác thì sao? Có lẽ nào cũng chụp được không? Chú chỉ chú ý những nơi có bà cố Đoạn, còn những người khác trên ảnh chú có nhìn không?"
Nói xong anh lại quay trở về giường tìm ảnh. Thần Côn ngồi ngơ trong bồn tắm một lúc, rồi cũng vội vàng lau người, mặc đồ lao ra giúp đỡ.
Tất cả mọi bức ảnh liên quan đến thôn năm trăm lộng đều được mang ra kiểm tra, cuối cùng quả nhiên đã có thu hoạch.
Có một bức hình chụp cảnh bà cố Đoạn nói chuyện với người ta, xung quanh có khá nhiều người đứng xem hoặc làm việc của mình —— mà trong đám người đứng xem có cả Diêm La. Tuy rằng vẫn chỉ là nhân vật bối cảnh, nhưng vì lần này chụp được chính diện, nên có thể nhìn rõ được.
Thần Côn nhìn tấm hình đó: "Sao... sao chỗ nào cũng có tên Diêm La này thế?"
Giang Luyện còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã vang lên. Theo thông tin hiển thị trên màn hình thì đúng là cậu thanh niên bên Vạn Phong Hỏa.
Anh cười với Thần Côn: "Chỗ nào cũng có ông ta... nhưng còn chưa hết đâu, lát nữa sợ là lại có ông ta tiếp này."
Anh bấm nút nghe và bật loa ngoài lên.
Cậu thanh niên kia lễ phép hỏi: "Anh Giang có tiện nghe điện thoại không?"
Giang Luyện đáp lại cậu ta: "Tôi đã nghe rồi, cậu nói thẳng đi."
Cậu thanh niên kia hắng giọng: "Là thế này. Em đã liên hệ với chú đồng nghiệp bên Tây Bắc rồi. Chú ấy nói hình như là năm bảy mươi lăm hay bảy mươi sáu ấy. Tóm lại là lúc chú ấy bảy, tám tuổi từng gặp Diêm La ở núi Côn Lôn."
Núi Côn Lôn?
Thần Côn căng thẳng, rõ ràng ngồi đó cũng vẫn nghe được nhưng ông vẫn cứ xích lại gần.
Giang Luyện thì rất tỉnh: "Chắc chắn không? Có khi nào là năm đó chú ấy còn nhỏ nên nhớ nhầm không?"
Thanh niên kia rất chắc chắn: "Tuyệt đối không nhầm được. Có mấy nguyên nhân thế này."
"Một là diện mạo của Diêm La rất... đặc biệt, gương mặt đó nhìn một lần là nhỡ mãi. Hai là khi Diêm La vào núi không chủ đi một mình mà còn dẫn theo một bà lão nữa. Ngọn núi đó ít ai tới nên khi hai người họ xuất hiện thì mọi người rất tò mò. Chú ấy nói là bà lão kia rất có phong độ, quần áo trên người không phải hàng phổ thông. Chú ấy đi tới hỏi chuyện hai người họ, bà lão kia còn cho chú một viên kẹo, trên giấy gói kẹo là tiếng nước ngoài, kẹo ngoại!"
"Chú đồng nghiệp của em còn tưởng là gặp được đặc vụ nước ngoài cơ. Mấy năm ấy đấu tranh giai cấp ác liệt mà, nên ai cũng cảnh giác. Chú ấy chạy về nói với bố mẹ, nhưng bố mẹ chú ấy sợ dính líu đến mình, nên không cho nói ra. Anh nói xem chuyện như vậy chú ấy có thể nhớ nhầm được sao?"
"Quan trọng nhất là... sau khi hai người đó vào núi thì không còn gặp được họ nữa. Vì mấy ngày sau trên núi có trận tuyết lở. Đồng nghiệp của em nói là hai người đó chết trong trận tuyết lở rồi."
Nghe được hai chữ "tuyết lở", tim Giang Luyện giật thót lại. Anh nhớ rằng mình từng nghe Mạnh Thiên Tư nhắc đến việc Đoạn Văn Hi chết vì tuyết lở.
Anh nói: "Tôi gửi cho cậu một bức hình, cậu nhờ chú ấy nhìn xem đó có phải là bà lão năm ấy không nhé."
Sau khi nói xong, anh tìm một bức ảnh tương đối rõ ràng của Đoạn Văn Hi trong tập ảnh, chụp lại rồi gửi qua cho cậu thanh niên kia.
Ngực Thần Côn đập như nổi trống, một điềm xấu xuất hiện trong đầu ông. Ông nhìn Giang Luyện, nói nhỏ: "Không phải chứ?"
Giang Luyện nói: "Có phải hay không thì lát nữa sẽ biết."
Anh gọi qua điện thoại bàn mời Mạnh Thiên Tư qua.
Mạnh Thiên Tư sang rất nhanh. Cô còn chưa ngủ. Sau khi nhận được điện thoại cô khoác thêm một chiếc áo ở ngoài rồi đi sang phòng Thần Côn. Vừa vào phòng đã chê phòng lộn xộn: "Cứ như bị cướp ấy, không còn chỗ đứng nữa."
Lạ nhỉ, vẻ mặt của hai người kia trông là lạ. Mạnh Thiên Tư cười: "Sao thế?"
Giang Luyện nói: "Thiên Tư, tôi hỏi cô mấy chuyện về bà cố Đoạn."
Thấy anh định hỏi về Đoạn Văn Hi, Mạnh Thiên Tư ngẩn ra.
"Bà cố Đoạn mất ở núi Côn Lôn à?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Đúng vậy, bà gặp trận tuyết lở, thi thể... cũng chẳng tìm được."
"Cô có nhớ năm đó là năm bao nhiêu không?"
Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Cụ thể thì phải hỏi Đại Nương Nương tôi, nhưng tôi nhớ là khoảng năm bảy mươi lăm, bảy mươi sáu gì đó."
Giang Luyện lật xem thời gian trên tập ảnh, lúc Đoạn Văn Hi đến Quảng Tây là lúc giao mùa hạ thu năm bảy mươi tư.
"Tôi nhớ cô từng nói bà cố Đoạn đến Côn Lôn là để... tìm xương rồng?"
Đúng vậy, mặc dù chuyện đã quá lâu, nhưng Mạnh Thiên Tư vẫn không sao hiểu nổi: "Nghe Đại Nương Nương nói, không biết gì sao bà cố Đoạn lại nảy ra suy nghĩ như vậy..."
"Nghĩa là trước đó bà ấy chưa từng nhắc tới xương rồng hả?"
Mạnh Thiên Tư nhìn Giang Luyện bằng ánh mắt nghi ngờ: "Ừ, sao thế?"
Ánh mắt cô lướt qua đám giấy tờ bừa bãi trên giường, dưới đất thì hiểu ra: "Có phải tra một hồi, chuyện này lại có liên quan đến bà cố Đoạn không?"
Điện thoại vang lên, là tin nhắn của cậu thanh niên kia. Tin nhắn chỉ có một dòng chữ ——
Chú ấy nhận ra, đúng là bà ấy.
Giang Luyện im lặng một lúc lâu, anh cất điện thoại đi, thở dài: "Bà cố Đoạn đi tìm xương rồng không phải là chuyện đột nhiên. Chắc hẳn bà đã gặp Diêm La ở Quảng Tây, biết được chuyện xương rồng nên mới đến núi Côn Lôn tìm nó. Người dẫn bà đến núi Côn Lôn chính là Diêm La."
"Nhưng mà sau khi tuyết lở, bà cố Đoạn biến mất, mà Diêm La thì không. Cô cũng biết đấy, đến tận năm chín mươi ba, ông ta vẫn còn làm lao công ở đây."
Mạnh Thiên Tư ngơ ngác nhìn anh, trái tim trong ngực đập thình thịch. Cô ngập ngừng: "Vậy nghĩa là..."
Giang Luyện khẽ tiếp lời: "Nghĩa là năm đó bà cố Đoạn gặp phải chuyện gì, rốt cuộc là chết vì tuyết lở hay vì gì khác... thì Diêm La là nhân chứng cuối cùng."