Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 150

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:39:05

Người còn lại này có phải Thần Côn hay không thì thử là biết liền. Nhận được tin, Thân Côn lập tức xách rương chạy tới. Chẳng mấy khi Mạnh Thiên Tư tự tin với phỏng đoán của mình như vậy, nhưng tiếc rằng cô đoán sai rồi. Khi nhô lên rương, ít ra máu của Huống Mỹ Doanh còn sôi sục một hỏi, máu Thần Côn thì tĩnh lặng như con gà chết. Mạnh Thiên Tư tự thấy xấu hổ nhưng rỏi cô đã tìm ngay được lý do an ủi mình: Vốn dĩ cô đầu phải người thông minh tuyệt đỉnh gì, có đoán sai cũng là chuyện bình thường. ++++ Hi vọng tới nhanh mà vụt đi còn nhanh hơn. Thần Côn ỉu xìu trở về phòng để than ngắn thở dài, bữa tối cũng chẳng buồn ăn. Cứ chốc chốc ông lại vò đầu, nhìn điện thoại hoặc là hỏi ý kiến Giang Luyện: "Tiểu Luyện Luyện, hay là chú bảo họ đừng tới vội nhỉ?" Gọi họ đi một chuyến thật xa tới đây, gieo cho họ một niềm hi vọng thật lớn... Thì bảo ông phải đối mặt với họ, giải quyết chuyện này thế nào đây? Giang Luyện nuốt miếng cơm trong miệng xuống, dở khóc dỡ cười: "Chú định đùa cợt họ đấy à? Chú đã gọi họ đến từ mấy hôm trước, có khi mai kia họ đã tới nơi rồi. Vậy mà giờ chú còn định bảo họ đi vẻ?" Anh gõ bàn Thân Côn: "Chú mau ăn đi. Ăn xong thì đi tắm rửa di. Bạn cũ gặp lại thì phải sửa soạn cho đàng hoàng chứ —-— như vậy dù có ăn đòn thì trước khi ăn đòn, chí ít chú vẫn ra dáng người" Thần Côn tức hộc máu trước những lời nói ấy nhưng ngẫm một hồi ông lại thấy có lý. Mọi chuyện có ra sao, ông cũng phải trùng tu nhan sắc để gặp bạn bè chứ. Trước khi đi ngủ, Thân Côn xách khăn đi ra nhà tắm. Nhà tắm ở đây là kiểu nhà tắm hai gian được dựng tạm cho các sơn hộ. Nước giếng được đun nóng bằng bình năng lượng mặt trời nên chỉ đủ cho mười người tắm mỗi đêm —— Các sơn hộ biết tình trạng khan hiếm nước ở nơi này nên đều tự giác không tranh giành nhau mà chỉ lấy chậu nước lau người hoặc dùng tạm mấy tờ khăn ướt. Đêm nay nhà tắm vắng tanh do chỉ có mấy sơn hộ tới. Vì tới muộn, nước nóng đã bị mấy người đến trước dùng hết nên Thần Côn buộc phải run rấy giội nước, gội đầu, xoa xà bông. Khi ông tắm xong cả nhà tắm ngập tràn hơi nước ấm áp, chúng như những ánh đèn mở ảo, mơ hồ bao phủ lấy nhau. Thân Côn vừa ung dung đi tới trước gương vừa cầm khăn lau người. Trên gương phủ đây hơi nước làm nhiều chỗ mơ hồ nhưng xen kẽ trong đó vẫn có mấy mảng rõ ràng. Có một mảng gương sáng trong phản chiếu vết sẹo dài trên bụng ông. Thần Côn liếc mắt nhìn nó rồi tiếp tục lau người. Lau rồi lại lai, động tác của ông dân chậm lại. Ông giơ tay ra lau hơi nước đọng trên mặt kính. Nơi bàn tay lướt qua hiện rõ vết sẹo hình chữ "S" màu đỏ sậm bị kéo dải. Trong thoáng chốc, đầu Thần Côn chợt hiện lên một ý tưởng. Ông ném khăn lông đi, chẳng buồn mặc quần lót mà cứ thế quấn áo khoác lên người, chạy vụt ra ngoài như một cơn gió. Trong lúc đó ông còn không quên chào hỏi người canh cửa: "Tôi chưa xong đâu, tôi để quên đồ giờ phải về lấy đã" Người kia đang bận chơi game trên điện thoại, chỉ thuận miệng "vâng" một câu chứ chẳng ngắng đầu. Thần Côn chạy thẳng về phòng. Do có không ít đoàn viện trợ tới nên chỗ ở của mọi người khá căng thẳng, không thể nhét hết vào trong số lều nỉ có sẵn được, chính vì vậy trên khu đất trống mọc lên không ít lều vải bạt. Nhưng đám Thần Côn, Giang Luyện là khách nên vẫn được ở bốn người một phòng. Lúc này mấy người Giang Luyện đã nằm ngủ, tuy nhiên giấc ngủ còn chưa sâu. Huống Mỹ Doanh nghe được tiếng động nhưng vì ngại lạnh nên chẳng thò người ra ngoài mà chỉ hỏi: "Ai vậy?" Thần Côn vẫn trả lời đúng như trước: "Chú. Chú để quên đồ nên về lấy? Trong lúc nói, ông xách chiếc rương lên đi ra ngoài. Giang Luyện xoay người trong ổ chăn, chẳng buồn mở mắt mà chỉ nghĩ thâm trong bụng: Vứt đồ bừa bãi. ++++ Khi trở lại phòng tắm, lớp hơi nước bên trong đã tan hết cả, xung quanh yên ắng như đang che giấu một bí mật gì đó. Thần Côn quỳ một chân trên đất, đặt rương thật ngay ngắn rồi kéo vạt áo mà ông túm chặt suốt dọc đường đi ra, để lộ vết sẹo kéo dài từ ngực đến bụng. Sau đó ông móc con dao gấp mà ông lấy từ chỗ Đào Điểm ra: Trang bị của sơn hộ đều là hàng xịn, thân dao có thể gấp mở linh hoạt, mũi dao sắc nhọn, sáng loáng như ánh mặt trời mà trên lưỡi dao còn đầy những vết mài mới tỉnh. Ông rạch một vết nhỏ trên vết vẹo. Mũi dao mới cứa nhẹ mà mâu lại túa ra như đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu. Thần Côn bôi một ít máu lên trên mối nối đầu tiên của khóa Phượng Hoàng Loan. Trong lúc âm thanh nho nhỏ của trò chơi len lỏi qua khe cửa, mâu đã sôi sục trên mặt rương. Thần Côn châm lửa ở bên rìa vết máu, ngọn lửa như có sinh mệnh, lăn từ đầu này qua đầu khác. Tiếp đó ông nghe được tiếng rắc nho nhỏ vang lên từ tận bên trong rương. Ông lặp lại động tác vừa rồi cho mối nối thứ hai, thứ ba. Mỗi lần đều có tiếng vang nho nhỏ vọng tới. Sau ba tiếng vang, rương lại chìm trong sự tĩnh mịch của không gian. Căn phòng tắm lặng ngắt đến cả một tiếng hít thở cũng không có. Bên ngoài phòng đã hết tiếng nhạc, chắc hẳn người gác cửa đã chơi xong. Thần Côn không thất vọng vì ông có dự cảm lần này chắc chắn sẽ xảy ra điều gì đó. Mà việc ông cần làm bây giờ chỉ là kiên nhẫn chờ đợi. Sự yên ắng bên ngoài và sự tĩnh lặng của dãy núi hòa quyện vào nhau, xâm nhập vào trong căn phòng tắm lạnh lẽo này. Chợt, có một cánh chim đêm không biết tên xẹt qua tầng không, tạo ra những tiếng "két két" kỳ quặc khó nghe. Mà gần như cùng lúc đó, nắp chiếc rương kia bật mỡ. Lúc nửa đêm, Giang Luyện lại bị đánh thức bởi tiếng động. Nương theo ánh đèn u ám, đôi mắt nhập nhèm vì còn ngái ngủ của anh trông thấy Thân Côn nằm xuống với dáng vẻ đây ắp tâm sự. Còn chưa kịp nhìn rõ ông nhiều tâm sự đến mức nào thì Thần Côn đã kéo dây đèn —— cả phòng tối thui. Giang Luyện đồng cảm với Thần Côn trong một phút rồi lại ngủ mất. Cũng có thể vì vậy mà anh còn nằm mơ. Trong mơ anh khuyên nhủ Thần Côn với một gương mặt hiển lành, dày dặn kinh nghiệm và một mái đầu bạc, chòm râu dài: "Không sao đâu, trước sau gì cũng có cách giải quyết thôi" Thần Côn ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ đau khổ trên gương mặt dân chuyển thành niềm tin vô hạn: "Thưa thầy, con trông cậy hết vào thầy" Được người ta tôn làm thây đời quả là sung sướng. Sự sung sướng ấy kéo từ giấc mơ ra ngoài hiện thực khiến môi Giang Luyện mỉm cười đắc chí trong lúc ngủ. Ngay lúc đó, anh chợt nghe được một âm thanh vang dội: "uống... say... rồi..." Vậy là sao? Anh uống say nên mới mơ thấy vậy hả? Sau đó lại một tiếng kêu to: "Ò... O..." Giang Luyện giật mình tỉnh giấc. Ánh mặt trời chan hòa bên cửa sổ, trời đã sáng. Vậy nghĩa là tiếng kêu vừa rồi là... tiếng gà gáy hả? Nhưng Giang Thước Kiều toàn kêu "A a a" mà, đâu có sang sảng đến vậy đâu? Lại một tiếng gáy nữa vang lên. Vi Bưu thở dài, Huống Mỹ Doanh rụt đầu vào trong túi ngủ, lầm bẩm mắng con gà nhà ai vô ý thức. Chỉ có mình Thần Côn là bật dậy. Sau hai giây sững sờ, ông mới hét lên; "Là Giải Phóng nhà ta!" Tiếp đó ông túm lấy áo khoác, lộn nhào xuống giường rồi chạy biến ra khỏi phòng. Giải Phóng? Con gà rừng Tào Giải Phóng anh dũng chiến đấu với hung giản mà Thần Côn từng nhắc tới? Lòng tò mò chiến thắng nỗi buồn ngủ, Giang Luyện quấn ảo khoác nhanh nhẹn xuống giường đi theo Thân Côn ra ngoài. Vừa mới ra khỏi cửa đã nghe tiếng kêu thảm thiết của Thần Côn, ngay sau đó là lời lên án tuyệt vọng: "Sao Giải Phóng nhà ta lại mập thành thế này?" Lúc đó đã có một số sơn hộ thức dậy, đang rửa mặt trước lều. Buổi sớm Tây Bắc nhiều sương, lớp sương mù nhẹ nhàng bao trùm khắp lẻu lớn lều nhỏ, cũng phủ kín mặt đường. Khách từ xa đến tự mang theo bụi đường, khác hẳn với khách đã dừng chân ở trọ. Giang Luyện chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn thấy hết cả người và xe. Chiếc xe Hummer H2 màu đen, cũ kỹ nhuộm đảm vẻ mệt mỏi, tang thương trong sương sớm. Trên mui xe có một dãy đèn sản thú nhưng trong tiết trời đầy sương này, chúng chẳng còn về hung hăng mà chỉ như một đôi mắt yên lặng. Người đàn ông cao lớn chừng ba mươi tuổi bước xuống từ sau tay lái có một thân hình như giá treo quản áo. Một chiếc jacket đen bình thường khoác trên người anh cũng ra hình ra dạng hệt như một món đồ hàng hiệu. Trông anh có về mâu thuẫn lạ thường khi rõ ràng gương mặt đang cười mà ánh mặt lại u tối. Chắc hẳn đây là La Nhận. La Nhận đóng cửa xe nhưng chẳng ngắng đầu lên nhìn ai mà chỉ giơ một cánh tay lên ôm lấy cô gái mặc áo khoác vừa bước xuống khỏi hàng ghế sau một cách rất tự nhiên. Đây là đệ tử cuối cùng của Mai Hoa Cửu Nương – Mộc Đại. Cô có nét dịu dàng thanh tú, thon thả yếu đuối chứ chẳng giống người có võ công nổi trội. Khi La Nhận quay đầu lại thấy khóa áo Mộc Đại chưa kéo hết thì rụt tay lại, cần thận cài cho cô. Giang Luyện trông mà hâm mộ: Phải gần gũi, thân quen đến mức nào mới có thể gây dựng nên được sự ăn ý đến mức tự nhiên này? Cũng không biết anh và Thiên Tư phải mất bao lâu mới phát triển tới tỉnh trạng không nói lời mật ngọt mà vẫn đảy ắp không khí yêu đương? Bên kia chiếc xe cũng có một đôi nam nữ bước xuống. Trông qua tuổi của họ không lớn lắm, đều nằm trong khoảng hai mươi lãm đến ba mươi. Cô gái mặc chiếc áo lông màu đỏ, gương mặt tròn trịa với vẻ đẹp truyền thống. Còn anh chàng kia có vóc người cao ráo, nghiêng về tuýp người văn nghệ. Đây chắc hẳn là Viêm Hỏng Sa và Một Vạn Ba mà Thân Côn vẫn luôn muốn tác hợp nhưng lại chẳng biết xuống tay từ đâu. Nghe nói Một Vạn Ba cũng họ Giang là người một nhà với anh từ năm trảm năm trước. Quả đúng như lời Thần Côn nói, bầu không khí giữa hai người này có gì đó khó chịu, trông thì rất xứng đôi, không thành tình nhân sẽ rất đáng tiếc nhưng khi thành đôi rồi... lại khác hoàn toàn với sự ngọt ngào của những đôi tình nhân khác. Nhưng người khiến Giang Luyện chú ý nhất vẫn là anh mập đi đầu. Anh mập này hơn ba mươi tuổi với một gương mặt bóng nhấy, dáng người phúc hậu và cả cây hàng hiệu trên người. Trông anh ta thật giống tên nhà giàu mới nổi của Tây Bắc trước thời khai phá. Lúc này anh ta đang lớn tiếng đáp lại câu hỏi của Thần Côn: "Anh Côn, sao nó có thể không mập được chứ? Nó là một con gà trai trung niên..." Anh ta khựng lại thoáng như đang sửa lại cách miêu tả kỷ quặc này: ". . Gà trống trung niên, không tập thể hình, không chí tiến thủ suốt ngày quây quản bên đảm gà mái trong thôn, trầm mê trong sắc đẹp thì sao mà gầy được?" Thần Côn đau lòng ngồi xổm xuống. Mãi đến lúc này Giang Luyện mới nhìn thấy con gà rừng béo mũm cỏ bộ lông bóng mượt, xinh đẹp ở trước mặt Thân Côn. Gà hay người đều có vị trí riêng của mình. Theo Giang Luyện thấy con gà này thích hợp cho vào nồi. Thần Côn tức giận cuộc sống hoang đường của con gà: "Giải Phóng, ban đầu mày cũng đẹp trai lắm mà. Mảy xem mày bây giờ đi, cổ mày béo đến mức đeo dây cổ cũng sợ nghẹt thở. Sao mày lại sa ngã thế hả?" Tào Giải Phóng liếc Thần Côn một cái, dịch chân lách cơ thể béo mập của mỉnh qua người ông. Xem ra đây là một con gà kiêu ngạo. Không có nhan sắc cũng được, không có vóc dáng cũng chẳng sao nhưng không thể quên vẻ kiêu ngạo. Thần Côn chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi anh mập kia: "Tào Mập này, sao lại dẫn cả Giải Phóng tới đây? Hai bên có cùng đường đâu?" Năm người này thường trú ở Lệ Giang còn Tào Giải Phóng lại ẩn cư tại lĩnh Phượng Tử, ải Hàm Cốc, hai bên một Nam một Bắc xa tận chân trời. Tào Nghiêm Hoa giơ tay vuốt ve mái tóc dù lặn lội đường xa vẫn không hẻ rối: "Năm đó Giải Phóng cũng góp công trong việc giải quyết hung giản, bây giờ anh nói với bọn em muốn kết thúc tất cả thì sao có thể vắng mặt Giải Phóng trong thời khắc mang tính lịch sử này được?" Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chuỗi "A a a" vọng lại. Giang Luyện ngoảnh đầu lại xem mới thấy Giang Thước Kiểu đang chạy từ trên dốc xuống. Chắc là nghe được động tĩnh của động loại nên vội chạy tới nghe ngóng. Nó không quen biết mấy người kia nên lao thẳng tới, giấu mình ở sau chân Giang Luyện, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoàải. Đám La Nhận lại không chú ý tới Giang Luyện vì họ tưởng rằng anh là một sơn hộ bình thường ra hóng chuyện. Nhưng Tào Giải Phóng thì lại thay đối ngay thái độ hờ hững khi trước, nó đứng thẳng người, rướn cổ lên, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén hơn hẳn. Bởi vậy người ta vẫn có thể nhìn ra một xíu phong thái anh dũng năm xưa trong cơ thể trung niên béo mập của nó. +++ + Năm người trong nhóm La Nhận đều không phải kiểu thích kết bạn bốn phương, Thần Côn biết vậy nên cũng không có ý định dẫn họ đi chào hỏi sơn hộ, hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm, Mạnh Thiên Tư còn chưa thức dậy. Nhưng theo ông thấy sơn hộ sẽ chủ động tới chảo hỏi vì họ thích kết bạn với những người tài giôi. Thêm vào đó Đoạn Văn Hi lại là bạn cũ của Mai Hoa Cửu Nương, tính ra Mạnh Thiên Tư và Mộc Đại cũng có mối quan hệ gì đấy nên kiểu gì hai bên cũng phải gặp nhau. Lúc này thân phận ba tâng cánh sen của Thần Côn đã phát huy tác dụng, các sơn hộ nhanh chóng dọn đẹp một chiếc lều nỉ để ông có chỗ tiếp khách. Giang Luyện không đi vào theo vì bạn bè người ta gặp nhau, anh xen vào đó làm gì. Nhưng khi đi qua lẻu nỉ, anh cũng chậm bước lại và nghe thấy tiếng cười nói liên miên trong đó. Anh nghe được Tảo Nghiêm Hoa nói: "Anh Côn, anh định giải quyết chúng nó thật à? Mấy năm nay nó làm cơ thể em khỏe mạnh, sức lực lớn, thỏa thích thực hiện bích hổ du tường: em cũng có tình cảm với nó luôn rồi. Ôi, nếu phải chia xa thật em rất không nỡ. Một Vạn Ba hầm hừ: "Anh Tào, anh có suy nghĩ gì vậy? Hung giản cho anh chút ưu đãi là anh có tình cảm với nó luôn? Nếu trong chúng ta có phản đồ thì chắc chắn người đó là anh" La Nhận nói: "Nhất định phải giải quyết. Cứ để nó trong người chúng ta mãi cũng không phải chuyện hay" Viêm Hồng Sa cười khanh khách: "Tất nhiên phải giải quyết rồi, nếu không Mộc Đại với anh nào dám sinh con. Người mẹ nuôi như em cũng chỉ có tiếng không có miếng" ++++ Tiếp đó nữa rèm cửa buông xuống, âm thanh bị cản lại sau lớp nỉ thì anh không nghe được nữa. Giang Luyện vòng qua lều đi lên sườn núi, ngồi xuống một tảng đá để nhìn lớp sương sớm tan đi, cũng nhìn cánh cửa lều đóng kín.