Quyển 2: Mất Chuông - Chương 22

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:31:05

Đêm hôm qua, anh ta vừa nằm ngủ được một lúc, thì nhận được điện thoại của Lão Dát. Ông nói là Giang Luyện mang một cô gái bị thương ở sau núi về. Cô gái đó bị một kẻ bí ẩn chém, lại bị mã bưu tử bao vây, vết thương không nhẹ, cần người có chuyên môn cứu chữa. Vì lúc đó đã quá muộn, Mạnh Kính Tùng không tiện quấy rầy Mạnh Thiên Tư, nên anh đã tự sắp xếp: Cho xe đến trại Bá Kháng đón người, sau đó lại gọi mấy người theo nghề y ở Quy Sơn trúc mang thiết bị, dụng cụ đến phòng bệnh lâm thời ở Vân Mộng Phong. Sau khi người bị thương được đưa đến, tất nhiên là sẽ rất bận, đợi đến lúc đỡ bận thì đã là lúc này. Suy nghĩ trong đầu Mạnh Thiên Tư rung lên: "Anh cho rằng kẻ bí ẩn kia có liên quan đến chuyện của Lưu Thịnh?" Mạnh Kính Tùng gật đầu, nếu không anh ta đã chẳng quan tâm nhiều như thế: Lưu Thịnh bị giết, hung thủ chạy trốn bằng đường sau núi, mà ngay sau đó, cô gái kia lại bị một kẻ bí ẩn chém ở sau núi —— nói là trùng hợp thì chẳng ai tin. "Cô gái kia bị thương thế nào?" "Máu me khắp người, nhìn thì rất ghê, nhưng bác sĩ nói là không có vấn đề gì lớn. Sau khi được khâu vết thương, cho uống thuốc, cô ta có tỉnh lại một lần. Bây giờ lại ngủ rồi." Nói đến đây, Mạnh Kính Tùng hạ giọng: "Lúc cô gái kia tỉnh, anh có hỏi thăm, cô ta nói là mình nhìn thấy mặt mũi kẻ đó." Tin tức tốt đến quá đột ngột, nhưng Mạnh Thiên Tư lại không hề vui vẻ, mà ngược lại cô còn hoài nghi hơn: "Anh có cho người đi xem xét chỗ tìm thấy cô ta không?" Không có, Mạnh Kính Tùng chỉ ra ngoài cửa sổ: "Đi cũng vô ích. Nửa đêm hôm qua trời mưa to, dù là vết máu hay là dấu vết xung quanh, cũng đều bị phá hủy hết rồi, không còn giá trị gì nữa." "Mã bưu tử là loại thú dữ mà đến hổ cũng phải sợ trong truyền thuyết hả?" "Ừ." "Mấy năm gần đây, mã bưu tử đã gần tuyệt chủng, rất ít khi ra ngoài rồi. Sao lại xuất hiện ở nơi gần trại được? Vả lại đám thú dữ đó rất ít khi tấn công con người." Mạnh Kính Tùng giơ tay nhún vai, tỏ vẻ mình không biết: Anh ta có phải chuyên gia nghiên cứu mã bưu tử đâu, sao biết suy nghĩ của chúng nó được. "Còn nữa, nếu kẻ bí ẩn kia đúng là hung thủ, thì anh ta có thể dùng một nhát dao giết chết Lưu Thịnh, mà đến lượt cô gái này lại chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại? Cô ta còn gặp cả mã bưu tử nữa, mã bưu tử là loại chuyên moi ruột ăn nội tạng, chúng nó sẽ tha cho cô ta à?" (*) Vì chưa biết rõ giới tính của hung thủ, nên chúng ta tạm gọi là anh ta Mạnh Kính Tùng đã sớm đoán được cô sẽ hỏi như vậy: "Là chúng ta may mắn, nếu là người bình thường thì tất nhiên sẽ không làm được như vậy... Nhưng cô gái này, hôm qua cũng được mời đến bữa tiệc của em, tên là Bạch Thủy Tiêu, là một Lạc Hoa Động Nữ." Mạnh Thiên Tư im lặng một hồi, sau đó mới lẩm bẩm: "Thảo nào." *** Lạc Hoa Động Nữ, và Cổ Độc, Cản Thi được gọi là "Tam Tà Tương Tây". Cái vùng Tương Tây này, chỉ riêng cách nói "Chín núi, nửa nước, nửa ruộng" thôi đã thấy nhiều núi rồi. Nhiều núi tức là nhiều hang động. Nơi đó lại toàn dân tộc thiểu số, từ xưa đến nay đều có một quan niệm ăn sâu trong máu về thần tiên, mà quái. Họ cho rằng vạn vật đều có linh, không có thứ gì không kỳ lạ cả: Đã có cây thần, hoa thần, thì tất nhiên cũng có cả động thần. Những cô gái xinh đẹp, trẻ trung, chưa lập gia đình, không được loanh quanh ở nơi gần sơn động. Cô dâu xinh đẹp đi lấy chồng, lúc kiệu hoa đi ngang qua cửa động, đoàn đón dâu cũng không được đốt pháo —— nhỡ đánh thức động thần, bị ông ấy nhìn trúng, thì sẽ đầu óc sẽ ngu ngơ, vẻ mặt ngây dại. Đó chính là "rơi xuống động" Con gái gặp phải tình huống này, tất nhiên cha mẹ sẽ rất nóng ruột, mời Miêu lão tư đến hang động "gọi hồn", nhưng đa số là không gọi về được. Ý chỉ của Thần, ai dám chống lại chứ? Những cô gái bị động thần nhìn trúng, sẽ không có anh chàng nào dám lấy. Đương nhiên, những cô gái đó đã có cơ hội gả cho thần, tất nhiên cũng chẳng thèm mấy anh giai phàm phu tục tử, nên luôn một lòng chờ động thần đến đón dâu. Nghe nói sau khi Lạc Hoa Động Nữ rơi động, tính cách sẽ hướng nội hơn, thích yên tĩnh, thích sạch sẽ, thích trang điểm, phong thái càng lúc càng thoát tục, ánh mắt càng ngày càng trong veo. Trên mặt lúc nào cũng có một nụ cười dịu dàng, cơ thể tỏa ra một mùi hương kỳ lạ thoang thoảng. Tâm trí luôn cho rằng mình đang đắm chìm trong hạnh phúc với động thần, không nhìn nổi những chàng trai khác —— sau khi Lạc Hoa Động Nữ rơi động rồi, thì chỉ ba đến năm năm sau sẽ chết đi. Nhưng đây không phải là "chết", mà là được động thần đón đi, cho nên cha mẹ không được đau buồn, mà phải vui vẻ chuẩn bị một phần đồ cưới phong phú đốt ở bên cạnh động, để chúc phúc cho con gái và động thần trăm năm hòa hợp. Thẩm Tòng Văn từng nhắc tới Lạc Hoa Động Nữ ở trong sách của mình. Ông nói là "Phái nữ ở Tương Tây nằm trong ba giai đoạn tuổi tác sau thì dễ trở thành Cổ bà, bà đồng và thiếu nữ rơi động —— nghèo mà cao tuổi thì dễ thành Cổ bà; khoảng ba mươi tuổi dễ thành bà đồng; mười sáu đến hai mươi hai, lại xinh đẹp, hướng nội, mà trắc trở trong đường hôn nhân, thì dễ rơi động mà chết." Sau đó ông lại phân tích thêm, những thiếu nữ rơi động đó thực chất là những cô gái bị xã hội cực đoan xưa áp bức, nên mới diên điên khùng khùng, đau khổ vì tình, tâm trạng hậm hực, chỉ có thể mượn danh là bị động thần nhìn trúng, để trốn thoát hiện thực. Lại có rất nhiều người cho rằng, Lạc Hoa Động Nữ là một loại mê tín của Tương Tây, nó cũng giống với mang đồng nam, đồng nữ (trẻ em) đi tế thần sông thời xưa —— mang những cô gái nghèo khổ trên núi đi tế bái động thần. Còn chân tướng thế nào, thì người ngoài không thể biết được. Mạnh Thiên Tư thường xuyên ra vào sơn động, mà chưa lọt được vào mắt xanh của động thần nào cả. Có lẽ động thần chỉ thích ở Tương Tây thôi, hoặc là gương mặt này của cô, không phải loại động thần thích. Mạnh Thiên Tư nghĩ lung tung một hồi, rồi mới nhớ tới Giang Luyện: "Cái tên Giang Luyện kia..." "Cậu ta đi theo xe đến, nói là lo cho bạn mình, muốn đến thăm. Anh không quyết định được, nên đến hỏi ý kiến của em." Mạnh Kính Tùng quan sát vẻ mặt của cô: "Em cũng đừng so đo quá, chuyện của Bạch Thủy Tiêu cũng là nhờ cậu ta..." Cái giọng điệu này, cứ như thể cô hẹp hòi lắm ý. Mạnh Thiên Tư hừ một tiếng: "Gặp, cho anh ta gặp. Có công thì thưởng, có tội thì phạt, việc nào ra việc nấy, em biết chứ." Cô dừng lại một chút, còn không quên khoe khoang: "Nếu không phải em tạo áp lực cho anh ta, anh ta sẽ ra sức như thế chắc? *** Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu ở chung một phòng, nghe nói là bọn họ yêu cầu như vậy, ở chung để có thể chăm sóc lẫn nhau: Trai gái thời hiện đại, lại quen biết từ nhỏ, không có gì phải ngại cả, một đứa ngủ giường, một đứa ngủ đất. Trạng thái tinh thần của Huống Mỹ Doanh còn khá tốt, ngược lại Vi Bưu thì ủ rũ, chán nản. Điểm này, trước khi đi vào Liễu Quan Quốc đã báo trước cho Giang Luyện rồi: Tối qua, sau khi Vi Bưu tỉnh dậy thì vừa gào vừa rú, ông ta bực mình, nên đã cho anh ta uống một ít thuốc. Giang Luyện cũng không tức giận: để Vi Bưu ăn chút đau khổ cũng tốt, vậy thì anh ta mới biết, lúc bị người quản, sức có lớn đến đâu, gào có to đến đâu cũng chỉ là vô dụng. Hổ gầm còn bay theo mây gió cơ, nhưng vẫn bị thợ săn bắt đấy thôi. Anh mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện. Vi Bưu nằm lệch trên ghế, sắc mặt vàng như nến, nhưng khí thế thì vẫn rất mạnh mẽ: "Đám người này rốt cuộc là ai thế? Bắt chúng ta đến đây làm gì?" Giang Luyện nhìn ra ngoài cửa: Cửa không đóng, bên ngoài có hai người canh giữ, nhưng với khoảng cách từ đây ra cửa, chỉ cần nói nhỏ một chút, là bọn họ sẽ không nghe thấy. Anh nói: "Anh quan tâm nó làm gì? Xã hội đen vùng núi chứ còn là ai. Anh nhìn xem, bọn họ đánh em đây này, may mà chỉ là hiểu lầm thôi. Em đã giải thích hết rồi." Vi Bưu trừng mắt: "Thế mình đi được rồi?" Giang Luyện cười: "Sao anh cứ đòi đi mãi thế? Ở đây không tốt à? Phong cảnh hữu tình, có ăn có uống có ở, cứ coi như nghỉ phép đi. Nếu anh thấy chật, thì bảo bọn họ cho anh một phòng riêng, dù sao cũng không mất tiền." Rồi lại hỏi Huống Mỹ Doanh: "Ăn ngon không?" Huống Mỹ Doanh gật đầu: "Bọn họ rất khách khí, còn đưa hẳn thực đơn cho chọn món cơ." Giang Luyện ừ một tiếng, xui cô ấy: "Chọn món đắt vào." Huống Mỹ Doanh muốn cười, nhưng không cười nổi: "Anh thì sao? Không sao đấy chứ?" Giang Luyện nói: "Anh thì có thể có chuyện gì? Chỉ là làm việc giúp bọn họ thôi..." Vi Bưu nhếch mũi lên hừ một tiếng như lỗ mũi trâu. Giang Luyện cảm thán: Hừ to như thế, chứng tỏ thuốc của Liễu Quan Quốc vẫn còn nhẹ lắm. Anh nhìn quanh căn phòng: "Phòng này cũng được đấy, tốt hơn chỗ Lão Dát nhiều. Cái bình nước nóng chết tiệt kia, mãi không chịu chảy nước... còn an toàn nữa. Ban nãy em cũng để ý rồi, cả trên lầu dưới lầu, không dưới ba mươi người canh gác đâu. cho nên anh Bưu à, nhập gia tùy tục đi, ở thêm hai ba hôm nữa rồi đi cũng không muộn." Vi Bưu lại cười lạnh, không phục. Giang Luyện lại dặn Huống Mỹ Doanh: "Em trông chừng anh ấy nhé." Huống Mỹ Doanh gật đầu, nhìn ra bên ngoài cửa, sau đó đột nhiên ghé sát vào tai anh, nói vừa nhanh vừa nhỏ: "Giang Luyện, anh nói thật với em, bọn họ bảo anh làm việc, là anh làm thật à? Có phải anh định lén lút làm gì xấu không?" Giang Luyện giương mắt nhìn cô: "Ai nói? Từ lúc có Kiền gia dạy dỗ, anh chưa từng làm chuyện mờ ám nào cả. Anh chỉ giở trò ngay trước mặt thôi." Huống Mỹ Doanh lo sốt vó: "Em nói nghiêm túc đấy!" Cái người này không có lúc nào đứng đắn cả. Chuyện cấp bách đến đâu, anh cũng hời hợt một câu "Không có chuyện gì" hoặc là "Vẫn được mà". Nếu gặng hỏi thêm thì anh sẽ cười, cười theo kiểu kiến người ta bực mình. Huống Mỹ Doanh không thích Giang Luyện như vậy, anh làm vậy chỉ càng khiến cô và Vi Bưu lo lắng hơn thôi. Giang Luyện vẫn cười, nhưng thái độ đã nghiêm túc hơn: "Mỹ Doanh, anh hỏi em nhé, nếu như một người có thể đập vỡ một hạt châu mà không hề băn khoăn, thì nó nói lên điều gì?" "Hạt châu không có giá trị gì với người đó chứ sao." "Còn gì nữa?" "Còn cả hạt châu đó không tốt hoặc là người đó không thích nó, tâm trạng không tốt nên đập chơi, còn..." Trong thời gian ngắn, Huống Mỹ Doanh cũng không nghĩ ra được gì nữa. Vi Bưu ồm ồm nói: "Có tiền tùy hứng, nhiều hạt châu! Người có một chậu hạt châu, thì vỡ mười viên, tám viên cũng chẳng xi nhê gì." Giang Luyện lẩm bẩm: "Em cũng nghĩ như vậy." Cái thứ thận châu này, anh cũng không biết nó có đáng tiền không. Nhưng nếu nó là viên duy nhất trên đời, thì người có dữ dằn đến đâu, cũng không nỡ đánh vỡ nó. Huống chi, sau chuyện của Lưu Thịnh, anh cảm thấy tính cách của Mạnh Thiên Tư cũng không dữ lắm. Sơn quỷ gọi đốt đèn vẽ tranh là "Sơn Thận Lâu", có cả công cụ chuyên nghiệp để "câu thận châu", câu được rồi lại đập vỡ nó... Cái này cũng có nghĩa là, trong tay Sơn quỷ vẫn còn thận châu, thậm chí còn có nhiều hơn một viên, mà anh thì lại đang cần thận châu. Theo lời của Lão Dát về thế lực Sơn quỷ, thì khả năng trộm cắp, cướp đoạt thành công rất thấp, thế nên, anh phải giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Mạnh Thiên Tư. Bảo anh làm việc thì anh làm, chủ động đi, tích cực đi, phối hợp đi, biểu hiện đi, không có chút tình hữu nghị làm cầu, thì sao mở miệng mượn thận châu được. *** Mạnh Thiên Tư dẫn Mạnh Kính Tùng và Tân Từ đến phòng bệnh. Khi đi đến lầu hai thì gặp phải Giang Luyện. Giang Luyện hơi bất ngờ, nhưng lại cười được ngay, còn giơ hẳn tay ra chào cô: "Chào buổi sáng nha, Mạnh..." Mạnh Thiên Tư đi ngang qua người anh, như thể không nhìn thấy gì cả. Hai người phía sau tất nhiên cũng đi theo cô. Giang Luyện chỉ cảm thấy có một cơn lốc quét qua người mình, ánh mắt lạnh thấu xương của cô khi đi qua người anh khiến anh phải nheo mắt lại. Nhưng mà anh vẫn vẫy nốt cái tay đã giơ lên với không khí, còn hơi chắp tay như là Mạnh Thiên Tư cũng đang khách khí chào hỏi anh. Mạnh Kính Tùng thì đã quen với phong cách đó của Mạnh Thiên Tư rồi, nhưng Tân Từ thì lại xấu hổ: "Thiên Tư, em làm như vậy có bị nói là không lễ phép không?" Lễ phép? Mạnh Thiên Tư nhếch môi: "Em có bao giờ thân thiện với anh ta không?" Tân Từ thành thật trả lời: "Không có." "Thế không phải xong rồi à. Lễ phép là dành cho người có quan hệ tốt, em và anh ta có tốt đâu. Vết sưng trên mặt còn chưa xẹp, đã vội nhảy ra nịnh nọt. Khi không tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cắp." Tân Từ định nói nhỡ người ta rộng lượng thì sao, nhưng lại nuốt vào trong lòng: Cầm tiền lương của Thiên Tư, mà lại nói đỡ cho người ngoài, thì không tốt lắm. . . . Phòng bệnh ở cuối lầu một, xung quanh căn phòng nồng nặc mùi thuốc. Ngoài hành lang có hai người đứng gác, thấy Mạnh Thiên Tư đi tới thì đứng thẳng người, đầu cúi xuống, đợi cô đi qua rồi mới ngẩng đầu lên. Mặc dù họ không châu đầu ghé tai buôn chuyện, nhưng vẻ mặt lại rất đặc sắc. Hai người trao đổi thông tin bằng ánh mắt, đứng im tại chỗ lặng lẽ bình phẩm từ đầu đến chân Mạnh Thiên Tư. Cửa mở ra, những vật dụng không cần thiết đã được dọn đi, thay vào đó là đủ mọi loại thiết bị chữa bệnh. Chim sẻ tuy nhỏ, những ngũ tạng đầy đủ, có vẻ như tai mũi họng, nội ngoại khoa đều chen chúc với nhau. Ngoài chiếc giường bệnh Bạch Thủy Tiêu đang nằm ra, còn có một chiếc bàn giải phẫu di động nữa —— trong vòng một đêm có thể chuẩn bị được đầy đủ như vậy, ngoài bản lĩnh cao cường của tiền bạc ra, thì không thể thiếu được sự khôn khéo, già dặn của người Quy Sơn trúc. Y tá, bác sĩ trong phòng thấy cô đến, thì vội vàng ra đón: "Cô ấy còn chưa tỉnh lại, bây giờ đang truyền dịch phòng nhiễm trùng." Mạnh Thiên Tư nhìn về phía Bạch Thủy Tiêu: "Nghe nói cô ta đã tỉnh lại một lần rồi. Tình huống lúc ấy thế nào?" "Cô ấy rất yếu, không có sức để nói chuyện, muốn động đậy cũng rất khó." Mạnh Kính Tùng nói nhỏ: "Có thể nói chuyện là được. Cô ta đã nhìn thấy mặt kẻ bí ẩn kia. Đợi cô ta tỉnh lại, anh sẽ cho người đến vẽ chân dung." Chân dung tội phạm? Cái này hình như phải có thiết bị chuyên nghiệp. Mạnh Thiên Tư cau mày lại: "Chúng ta có người chuyên nghiệp thế cơ à?" "Có chuyên gia mô phỏng chân dung, nhưng bây giờ không có mặt ở đây, chỉ có thể giao tiếp từ xa thôi. Nhưng anh ta nói giao lưu trực tiếp sẽ hiệu quả hơn, cũng đề nghị bên này tìm một người biết vẽ tranh, vẽ theo lời miêu tả của Bạch Thủy Tiêu trước, sau đó anh ta sẽ dùng phần mềm chuyên nghiệp hỗ trợ. Anh sẽ hỏi Giang Luyện..." "Anh ta á?" Cái kiểu tô màu như vẽ bùa kia á? Mạnh Kính Tùng bật cười: "Thật ra dán thần nhãn cũng có thể vẽ rất đẹp, nhưng nó yêu cầu người vẽ phải tận mắt nhìn thấy cơ. Cho nên cậu ta đề cử Huống Mỹ Doanh, nói là cô gái đó học vẽ từ nhỏ, số lượng tranh chân dung do cô ấy vẽ phải hơn mấy trăm bức, nên đây chỉ là chuyện nhỏ." Thấy hai người đang nói chuyện, bác sĩ, y tá đều tự giác quay về phòng. Ngoài cửa phòng khá là đông đúc, dáng người của Mạnh Kính Tùng và bác sĩ đều cao lớn, nên Tân Từ có kiễng chân lên cũng không nhìn thấy gì cả. Bây giờ bác sĩ đi vào trong rồi, tầm mắt anh ta cũng thoáng hơn... Trong lòng anh ta rơi lộp bộp, sau đó bỗng thốt lên: "Là cô ấy!" Ban đầu Mạnh Thiên Tư còn tưởng anh ta kinh ngạc vì Huống Mỹ Doanh, nhưng đến khi nhìn theo ánh mắt của Tân Từ, cô mới biết anh ta đang nói tới Bạch Thủy Tiêu, nên ngạc nhiên hỏi: "Anh biết cô ta à?" Lúc này Tân Từ mới ý thức được là mình lỡ lời, nên lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải, không biết, ừm... Hôm qua cô ấy cũng tới... tới dự tiệc mà. Anh có nhìn thấy, nhưng không quen, cũng chưa nói chuyện với cô ấy, chỉ là... trông quen quen, nên nhận ra thôi." Bình thường Tân Từ nói chuyện rất lưu loát, không bao giờ có chuyện lắp ba lắp bắp thế này. Vả lại lời giải thích này câu trước chẳng liên quan gì tới câu sau cả... Mạnh Thiên Tư nhìn anh ta, thấy anh ta chột dạ liếm môi, yết hầu lăn lộn, trên mặt còn hơi đỏ. Cô "ờ" một tiếng, rồi quay sang chỗ khác, vứt lại cho anh ta một câu: "Nếu trong lòng sinh ra ngọn lửa nhỏ gì thì dập tắt ngay đi. Cô gái này không thích hợp với anh đâu." Tân Từ thuận miệng "ừ" một tiếng, ừ xong mới biết mình đang nói gì: "Không phải, chỉ là hôm qua gặp, nên có ấn tượng thôi. Em nói gì thế?" Mạnh Thiên Tư không để ý đến anh ta nữa, còn Mạnh Kính Tùng thì vỗ vai anh ta một cái, rồi khoác vai anh ta, hất hàm về phía Bạch Thủy Tiêu: "Người ta đi theo cái kia rồi. Cậu không so được đâu, cũng không tranh nổi, nên dừng cương trước vực thẳm đi, đừng để ngã xuống dưới." Tân Từ hạ thấp vai xuống, tránh ra khỏi tay Mạnh Kính Tùng: "Nói linh tinh."