Thần Côn đờ ra một lúc rồi reo lên: "Xương thú! Mảnh xương này là xương thú! Bảy mảnh xương thú!"
Sợ Mạnh Thiên Tư sở nhầm, ông ba chân bốn cảng chạy tới nhận lấy mảnh xương từ tay cô, tự mình sở soạng rỏi gật đầu lia lịa: "Không sai, không sai, là chữ này"
Thần Côn vội cảm mảnh xương đầu tiên lên, chẳng còn nhớ gì đến "Mâm bệnh từ thời Thượng Cổ" hay "Ký sinh trùng" nữa. Mảnh xương này rất bình thường, chất xương cứng rắn, sở không thấy bất kỳ vết lõm nào, Thân Côn ngớ ra, sau đó chạy vội về chỗ rồng băng như một cơn gió: "Mau, mau, Tiểu Luyện Luyện, nếu chú đoán không sai thì chắc hẳn xương thú xen lẫn trong xương rồng"
Giang Luyện vẫn còn ấn tượng với chuyện này: "Là thứ có liên quan tới bảy thanh hung giản à... Đôi mắt bị che lấp nhưng bàn tay sẽ nhận ra?"
Thần Côn gật đầu như giã tỏi: "Đúng, đúng vậy. Xương thú này rất đặc biệt, chỉ nhìn thôi thì không thể thấy chữ được. May có cháu Mạnh cảm vào nó. Ôi, nếu mà chỉ dùng dao gắp thì ai biết trên đó còn có chữ chứ?"
Càng nói ông càng mừng rơn, mặt mày hớn hở: Trước đó ông cũng chỉ phỏng đoán dựa trên lời tiên tri ba phải của pháp sư Ba Mai và khóa Phượng Hoàng Loan trên mặt rương, chứ không có bằng chứng thiết thực nào nên không dám rêu rao —— Nhưng nay khác rồi, ông đã tìm được chúng!
Chuyến đi này quả là không uống công! Giờ đây ông cảm thấy chuyện vất vả, ngã xuống mạch máu bằng băng chẳng là gì cả. Có thể thấy được tâm trạng Thần Côn rất rạo rực vì ông càng hãng say mài băng hơn và còn ngầm nga hát.
Giang Luyện nghe thấy ông hát: "Heo ơi, dê à, đưa đến nơi đâu, đưa đến nỏi cơm của quân chúng nhân dân..."
Nhạc chế kiểu gì đây? Giang Luyện nhíu mày nhưng vẫn thâm may mắn vì thứ bị mang đi là heo và dê chứ không phải gà vịt, bằng không Giang Thước Kiểu sẽ buồn lắm.
+++
Có thể nói thân rồng băng rất chắc chắn, dù sau khi lấy hết gần hai mươi mảnh xương, thân nó đã lỗ chỗ nhưng vẫn không bị đổ. Ba người xúm lại đếm và phân loại. Đúng như Thần Côn dự liệu: Tổng cộng có mười chín mảnh xương. Trong đó có bảy mảnh xương khác chữ, đều là chữ giáp cốt tượng hình, tương ứng với bảy hình thức chết thảm thời xa xưa. Ví dụ như "đao" là chết chém,"điếu" là thắt cổ.
Rõ ràng còn đang trong khốn cảnh, chưa rõ đường ra mà Thân Côn lại cười vui như Tết.
Giang Luyện tò mò: "Có những thứ này là mấy người bạn của chú sẽ không sao nữa hả?"
Thần Côn như được mở đập xả lũ, liến thoáng: "Chú không dám chắc nhưng chắc chắn sẽ bớt sự tổn thương. Bảy luỏng oán khí được họ dẫn vào người, tạm thời dùng cơ thể vây nhốt hung giản. Nhưng bảy mảnh xương thú này mới là cội nguồn của oán khí. Chỉ cần đưa oán khí trở về xương thú, bạn chú sẽ được cứu..." Mạnh Thiên Tư nhíu mày: "Dẫn vẻ xương thú cũng không phải kế lâu dài đâu. Chẳng phải chú nói phải bỏ vào trong rương mới an toàn ư?"
Đúng vậy. Thần Côn gật đâu: "Không cân biết là mật núi, xương thú hay là chín chiếc chuông, cứ vào trong rương chúng đều là thú dữ mất răng. Nhưng mà cái rương này hiện giờ còn chưa thấy tung tích..."
Câu nói này đã nhắc nhỡ Giang Luyện. Anh vội vàng kể lại chuyện hình như mình từng trông thấy chiếc rương trong lúc chạy trốn khỏi ống băng.
Anh còn dùng từ "hình như" chứ sang tới chỗ Thần Côn là thành ngay câu khẳng định: "Chắc chắn là nó rồi. Sau khi Diêm La mang rương vào đã vứt ở một bên, không ngờ nó lại rơi vào nước..."
Còn chưa nói hết câu, Mạnh Thiên Tư đã "suyt": "Nghe đi"
Nghe cái gì?
Thần Côn ngơ ngác dựng thẳng tai lên nhưng chỉ nghe được tiếng xích rung động trong gió.
Ông chợt hỏi: "Có người rung xích à? Vậy là có thứ gì đó định... bò lên ư?"
Mạnh Thiên Tư lắc đầu, đẩy gà tuyết. Con gà tuyết hiểu ý cô đập cánh bay vút lên không trung,
Đoạn đường đầu còn bình thường nhưng khi bay tới lỗ hổng nó chợt lộn nhào trên không trung mấy cái như người gặp phải sóng dữ —— Nếu nó không ngã sang một bên, Thần Côn còn tưởng nó đang biểu diễn nhào lộn trên không.
Lúc này ông mới hiểu: "Dưới kia... có gió à?"
Vừa nói dứt lời ông đã có câu trả lời ngay: Bởi vì có một đoạn thân của con rồng băng đặt ở ngay trên lỗ hồng và giờ những vụn băng do ông mài giũa còn vương vãi trên đó đã bay thẳng lên trên cao.
Núi Côn Lôn này đúng là đủ điều kỳ quái, trong lòng núi mả còn có gió, lại còn là gió từ bên dưới...
Giang Luyện đột nhiên nói: "Mặt đất mở ra, gió thổi đến sao Thần Côn lập tức nhớ lại.
Trong video clip của Thủy quỷ có nhắc tới chuyện khi hố đất di động trôi ở bên ngoài sẽ "mở ra" vào đúng nửa đêm. Nói khác đi là một mặt đất vốn rất bình thường sẽ đột nhiên xuất hiện một hố đất.
Mà "gió thối đến sao' nghĩa là sức gió ở trong động thổi ra rất mạnh như có thể thổi tới những vì sao trên trời —— Thời cuối nhà Minh, có một Thủy quỷ tên Khương Xạ Hộ say mê việc tìm kiếm hố đất. Sau này ông ấy cũng tìm được thật: Đang cưỡi ngựa vào lúc nửa đêm, ông ấy mắc tiểu định xuống ngựa đi tiểu. Ai ngờ gặp trúng lúc "đất mở ra" làm ngựa ông ấy bị thổi lên giữa không trung, sau đó rơi xuống chết ngay lập tức.
Tính nhấm thời gian, đúng là bây giờ đã gần nữa đêm. Còn như chuyện "đất mở ra" thì hố đất di động đã trốn vào núi rồi, tất nhiên không thể "mở " trên mặt đất được, gió cũng không thể "thối đến sao) chỉ có thể hoạt động ở trong ruột núi cho đỡ bí bách...
Thần Côn định nói gì nhưng lại bị Mạnh Thiên Tư cản lại.
Giang Luyện biết "dẫn gió núi" của Mạnh Thiên Tư nhạy nhất khi có gió, mùi hương cô ngửi thấy cũng nhiều hơn người bình thường nên lập tức kéo góc áo Thân Côn, bảo ông đừng tạo thêm rắc rối.
Quả nhiên lát sau Mạnh Thiên Tư đã nói: "Dưới kia có thứ gì đó, sống, rất lớn... vô cùng lớn nhưng không có hương vị gì cũng không có động tĩnh gì"
Thứ có thể được xưng là "vô cùng lớn" mà lại uể oải như vậy thì Giang Luyện đã đoán được đại khải: "Thái Tuế? Cách chúng ta có xa không?"
Mạnh Thiên Tư khẽ lắc đâu: "Không rõ nữa, khoảng ba đến năm trăm mét nhưng cũng có thể xa hơn"
Cô dịch lại gần lỗ hổng, cúi thấp người để nghe cho kỹ: "Có tiếng nước, hai người có nghe thấy không?"
Tiếng nước? Thân Côn không nghe thấy nhưng trong chuyện này, ông là người thừa tư cách để phát biểu ý kiến: "Vừa rồi lúc bọn chú ở trong mạch máu bằng băng, bên dưới cũng dâng nước. Chẳng lẽ mọi ngóc ngách ở trong này đều thông với nhau, tất cả cùng nổi nước?"
Câu nói cuối cùng là hỏi Giang Luyện.
Giang Luyện lại chẳng trả lời: "Vừa rồi chúng ta trượt sâu xuống dưới, sợ là còn sâu hơn ba, năm trăm mét. Nếu mọi con đường ở đây đều thông nhau thì một chỗ có nước dâng, những chỗ khác tất nhiên cũng sẽ dâng theo..."
Nói tới đây, anh chợt nghĩ tới một chuyện: "Cháu nhớ là Thủy quỷ có nói Thái Tuế chìm ở trong nước?"
Thần Côn sửa lại: "Không phải cứ chìm mãi trong nước mà có khi thì ngâm trong nước, có khi xả nước đi như người ta thay nước định ky ấy"
Vậy thì đúng rồi. Tìm Giang Luyện đập rộn lên: "Người ta thường nói nước Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống, còn nói nước tuyết ở núi Côn Lôn là nguồn của hàng nghìn con sông, Nơi này không thiếu nước những lại cao hơn rất nhiều so mới mực nước biển. Nước ngầm dâng lên một độ cao nhất định gặp không khí lạnh sẽ dân kết thành bằng..."
Thần Côn kêu lên: "Nó cứ dâng nước theo định kỳ thì sau khi nước rút đi chỗ nước còn sót lại trên vách đá sẽ kết thành băng, lâu dần sẽ thành một lớp đá dày..."
Ông chỉ vào thi thể Đoạn Văn Hi: "Chắc hẳn Đoạn tiểu thư bị đông cứng là vì vậy:
Giang Luyện rùng mình: "Vị trí ruột núi chúng ta đi vào cũng rất cao, tuy nơi đó lạnh nhưng vì lòng núi không có nước nên không bị đông thành đá. Nói cách khác nước không lên được độ cao đó. Sau này chúng ta rơi xuống mạch máu băng rất sâu, Thiên Tư thì lại xuống "chin tầng" nên đứng ở đây là có thể thấy băng đá và mực nước dao động."
Anh lại chỉ vào sợi xích đồng xanh: "Kia là nơi câu cá, sợi xích là dây câu được thả xuống chừng hai mươi mét, bà cố Đoạn là mồi câu. Mỏi câu tất nhiên phải thả vào trong nước. Nói cách khác lúc nước dâng, ít nhất sẽ lên đến chỗ bà cố Đoạn bị treo và dưới nắp đá này?
Mạnh Thiên Tư nghe xong cũng hiểu được bảy, tám phản. Cô giơ đèn pin lên soi vào con rồng băng rồi lại soi vào nắp đá: Đúng vậy, tuy rằng rồng băng ở phía trên, nhưng nắp đá không bị đóng bảng.
Nơi câu cá tất nhiên phải dựng ở trên mặt nước thì mới tiện cho việc "thả câu" được.
Lại nghĩ tới chiếc rương trôi theo dòng nước, Giang Luyện chợt nảy ra một suy nghĩ: "Rương là chìa khóa, theo tính cách Diêm La nếu chưa lấy được tỉnh thể kỳ lân, chắc chắn ông ta sẽ không ném rương di. Bởi vì chính ông ta cũng không rõ có cần nó nữa hay không. Nhưng sau khi chiếm được tỉnh thể kỳ lân, đối với ông ta giữ những thứ này chỉ thêm vướng víu..."
Mạnh Thiên Tư giật mình: "Ý anh là ông ta bỏ rương ở nơi này?" Cổ họng Giang Luyện khô khốc, phải nuốt nước miếng mới nói tiếp được: "Không sai. Hoặc là ông ta để trên nắp đá hoặc là ném xuống bên dưới. Khi ông ta thả bà cố Đoạn xuống làm mỏi câu, bên dưới toàn là nước nên khi rương bị ném xuống thì nổi trên mặt nước. Đến khi nước rút rương cũng xuống dưới theo"
Mạnh Thiên Tư thì thảo: "Sau đó lúc nước dâng, rương sẽ... nổi lên?
Chẳng lẽ trong gần nửa thế kỹ nay, chiếc rương đó vẫn cứ trôi nổi lên xuống theo mực nước ở trong ruột núi tối đen này?
Giang Luyện gật đầu: "Anh không biết dưới đáy có kết cấu thế nào nhưng với tình hình trước mắt, bên dưới ngoài mạch máu băng ra thì là hang động không đáy này. Mạch máu băng mà anh và Thần Côn rơi xuống có nắp đỏng xanh dưới đây nên rương không trôi vào được nhưng những mạch máu khác có nắp hay không thì anh không rõ..."
Thần Côn chen lời: "Chắc chắn là có, Cháu còn nhớ người tuyết từng ném vẻ hai người bị đông cứng trong băng vẻ phía cháu Mạnh không? Chỉ khi nào bị nhốt ở dưới cuối mạch máu băng thì mới bị đông cứng như vậy. Mà mạch máu quá nhô lại còn quanh co, nếu rương trôi vào đó rất có thể sẽ bị kẹt"
Vậy là có thể bỏ qua tình huống rương kẹt trong mạch máu, vậy chỉ còn...
Mạnh Thiên Tư chợt nói: "Giang Luyện nói sau khi rương va vào nắp đỏng xanh thì trôi đi mất. Vậy nếu nước cứ dâng lên, dâng đến dưới nắp đã thì có khi nào chiếc rương đó sẽ bị nước đấy lên đây không?"
Lòng bàn tay Giang Luyện bắt đầu chảy mỏ hôi.
Dựa theo những điều suy luận trước mắt, chiếc rương đó sẽ nổi lên theo mặt nước, dân dẫn trôi đến trước mặt anh.
Anh ngập ngừng nói: "Thiên Tư, em nghe giúp anh xem nước... còn dâng không?"
Mạnh Thiên Tư cúi người xuống nghe ngóng một hỏi rồi nói khẽ: "Còn dâng, vẫn đang dâng cao:
Rồi cô lại hỏi anh: "Anh có muốn tới gần cửa hang xem không? Nói không chừng lát nữa, anh sẽ nhìn thấy chiếc rương kia trôi trên mặt nước"
Giang Luyện cười nhưng lại không dám đi qua: "Không thể nảo. Chẳng lẽ tự dưng chúng ta lại... tìm được dễ dàng như vậy?" Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa mà chỉ dịch người lại gần lỗ hồng.
Tự dưng ở đâu? Dễ dàng ở đâu? Nửa cuộc đời hoặc có thể nói là cả đời Giang Luyện đều bôn ba vì chiếc rương này, kể từ khi anh ném chiếc đùi gà gặm đỡ vẻ phía Huống Đồng Thắng.
Cũng vì tìm quá lâu, con người ta dễ bị lạc trong quá trình tìm kiếm nên lúc có kết quả lại chẳng dám tin.
Mạnh Thiên Tư cúi đầu. Từ chỗ của cô có thể trông thấy bóng tối vô tận bên dưới.
Không một ai nói chuyện, dường như một tiếng nói nhẹ nhất cũng có thể khiến mọi chuyện lệch khối quỹ đạo —— Thần Côn cỡi áo len ra, dè đặt bọc bảy mảnh xương thú vảo trong áo rồi lại cần thận nhét vào balo. Giang Luyện thì ngồi im tại chỗ. Chẳng biết từ bao giờ Giang Thước Kiểu đã chui vào lòng anh, cọ đầu vào cổ tay anh.
Chỉ có Mạnh Thiên Tư ngồi bên cạnh lỗ hống nhìn xuống bên dưới.
Bóng tối đó ban đầu còn phù phiếm, sau đó dần ngưng đọng lại. Màu sắc ban đầu của nó trống không, mờ mịt, sau đó xao động thành một gợn sóng lấp lánh. Mạnh Thiên Tư chỉnh độ sáng của chiếc đèn pin lên mức lớn nhất, lia qua lia lại trên mặt nước, không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.
Sau đó cô run rấy gọi: "Giang Luyện, anh qua đây xem này"
Đầu Giang Luyện lập tức ong lên. Anh lấy lại bình tĩnh rồi mới đứng dậy đi tới. Anh ngồi sát bên cạnh cô, nắm lấy bản tay cảm đèn pin của cô, nín thở dõi theo.
Thấy rồi.
Ở một nơi sát vách núi có một chiếc rương không có gì đặc biệt có phần đáy chìm trong nước. Khi ánh sáng chiếu vào, anh có thể nhìn thấy những hoa văn chạm trổ trên thân rương.
Mạnh Thiên Tư nói khẽ: "Chúc mừng anh nhé. Trước giờ anh đã nhắc đến mười nghìn lần về chiếc rương chưa? Người ta vẫn bảo nhớ mãi không quên ắt có báo đáp. Cuối cùng cũng tìm được rồi" Cô cũng nên chúc mừng Thần Côn, ông đã tìm được bảy mảnh xương thú.
Còn cô thì sao? Cô cũng đáng được chúc mừng, cô đã tìm được thi thể bà cố Đoạn mất tích gần nửa thế kỷ.
Mạnh Thiên Tư cười rộ lên.
Chuyến đi này, cả ba người không ai đi mà uống công, cầu gì được đó. Khi Hà Sinh Tri và Sử Tiểu Hải chết, cô đã nghĩ đây là một nơi bị nguyên rủa. Nhưng giờ xem ra nó cũng là một nơi tốt đẹp.