Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 132

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:33:00

Khi Mạnh Thiên Tư đến tuổi đi học, bắt đầu tiếp thu giáo dục bậc tiểu học thì cũng đi học thêm ngoài giờ như các bạn cùng trang lứa. Chẳng qua cô học toàn những thứ liên quan tới núi, giáo viên dạy kèm cũng là bảy người mẹ thay phiên nhau. Hỏi trước có nói Mạnh Thiên Tư thuộc thành phân cá biệt, đi học ngủ gật, không làm bài tập, hỏi gà nói vịt đều là chuyện cơm bữa. Dù là học kèm với mấy mẹ cô cũng chẳng nghiêm túc hơn là bao. Cô nhớ rõ người dạy cô bài "ruột núi" là mẹ Ba – Nghê Thu Huê. Bấy giờ Nghê Thu Huệ cho cô xem một bức vẽ hình chiếu. Trên hình chiếu là những nét bút đơn giản thể hiện ruột núi: Một ngọn núi, một con đường dài vắt ngang lòng núi. Nghê Thu Huệ nói: "Đây chính là ruột núi. Nó cũng như ruột người, có lúc sẽ thông với nhau, con đi vào từ ngọn núi này nhưnglại ra được ngọn núi đối diện. Cũng có lúc lại là ngõ cụt, phải quay về đường cũ..." Mạnh Thiên Tư giơ tay. Nghê Thu Huệ dịu dàng: "Thiên Thiên, con có vấn đẻ gì thắc mắc à?" "Có ạ! Lần trước mẹ Hai dẫn con đi xem giết heo, heo nhiều ruột lắm ấy. Mẹ Ba, ruột heo nhiều hơn hay ruột núi nhiều hơn?" Nghê Thu Huệ không biết nên nói gì cho phải. Mạnh Thiên Tư còn tưởng mình thông minh: "Con nghĩ là ruột núi nhiều hơn, vì núi lớn hơn heo mà" Nghê Thu Huệ dỡ khóc dở cười "Trong tình huống thông thường, một ngọn núi chỉ có một, hai ruột, có nhiều nữa cũng chỉ đến ba hoặc năm đường thôi. Trong những ngọn núi mà sơn quỷ đi thăm dò, nơi có nhiều nhất là năm ruột núi mà toàn là những con đường đơn giản. Nhưngloại ruột núi đáng sợ nhất trong truyền thuyết lại có chín khúc quanh co" Mạnh Thiên Tư lập tức ngồi ngay ngắn: Trẻ con chẳng sợ gì cả, nghe được hai chữ "đáng sợ" lại cảm thấy phấn khởi. Cô hỏi: "Sao lại đáng sợ ạ? Trong đó có ma à mẹ Ba?" Nghê Thu Huệ khua tay múa chân diễn tả cho cô xem: "Chín khúc ruột quanh co chứng tỏ ở trong một ngọn núi có đến chín ruột núi ở các vị trí khác nhau cùng thông vảo lòng núi. Nhưngmà chín khúc ruột không có nghĩa nó là chín con đường —— mà vỉ chúng nó sẽ quấn quanh nhau, nối liền, mở thành các nhánh xen kẽ, lòng vòng trong lòng núi. Con tưởng tượng mà xem nó giống như một cái mê cung khổng lồ, mỗi khúc quanh lại có các nhánh chĩa trên, dưới, trái, phải..." Mạnh Thiên Tư tưởng tượng rồi nói: 'Vậy hay mà, có thể rủ người vào chơi trốn tìm được." Nghê Thu Huệ nói: "Con vào đó rồi sẽ biết chẳng hay ho gì. Thiên Thiên, con học được câu thành ngữ 'đứt từng khúc ruột này chưa?" Bà thì thâm: "Con nghĩ mà xem, trong ruột núi tối om như mực, những con đường ấy còn chỗ lớn chỗ nhỏ, nơi đường nhỏ con chỉ có thể bò. Mà bẩn cẩn còn bị kẹt lại hoặc rơi xuống chỗ ruột đứt. Con có biết ngã từ nơi đó xuống sẽ ra sao không? Nó có thể khiến con đứt từng khúc ruột Mạnh Thiên Tư sơn gai ốc với nhe giọng kể chuyện ma của bà nhưngvẫn không chịu nhận thua: "Vậy con mang theo đèn pin, chú ý xung quanh còn không được à?" Nghê Thu Huệ lắc đầu: "Nhỡ trong đó có ma thì sao? Nó cũng bò theo con, nhân lúc con không chú ý mà túm chân con..." Mạnh Thiên Tư vội rụt chân lại. Nghê Thu Huệ cười khanh khách. Bà rất hài lòng với thành quả của buổi học. Bà cảm thấy đứa ngang ngạnh như Mạnh Thiên Tư bị dọa sợ mới tốt, đương nhiên cũng không thể dọa quá đáng: "Nhưngmà con yên tâm đi, chín khúc ruột quanh co chỉ là truyền thuyết thôi. Chưa có ai gặp nó cả, nếu sau nảy con gặp được thì nhớ phải tránh đi. Các tổ tiên bà bà có để lại một câu là 'Sơn quỷ mất mạng, chín khúc ruột quanh co —— mười người sơn quỷ vào trong chín khúc ruột thì có chín người không ra được. Nghe nói mỗi một đoạn ruột đều có ma quỷ, nó bị nhốt ở đó quá lâu, quá cô độc nên bắt ta ở lại chơi với nó" Mạnh Thiên Tư đảo mắt: 'Vậy phải tránh thế nào? Làm sao con biết ruột núi con đi vào là thứ bình thường hay là chín khúc chứ?" Nghê Thu Huệ đáp rằng: "Điều đó rất đơn giản. Con có thể thò người vào cửa hang, gọi to một tiếng. Nếu là ruột núi bình thường tiếng vọng cũng bình thường nhưngtiếng vọng của chín khúc ruột thì khác. Nếu bên trong không có người thì khi âm thanh của con gọi vào sẽ bị nó cắn nuốt mất, không còn tiếng vọng nhưngnếu có người, mà những người đó còn đang gặp phải bọn ma quỷ thì âm thanh của con sẽ như chiếc móc, câu những tiếng gào thét của ma quỷ ra. Âm thanh ấy sẽ văng vẳng bên tai, còn có thể chui ra khỏi cửa hang, vang vọng trên núi khiến thú rừng phải run sợ" ++++ Đây là chín khúc ruột. Chắc hẳn hai cái miệng giếng này là hai lối vào. Trông chúng như nằm cùng một chỗ nhưngcó thể phương hướng bên trong trái ngược hoản toàn. Lúc này mấy sơn hộ cũng đã nghe được âm thanh như ma quỷ gào thét từ trong "miệng giếng" vọng ra, họ sợ đến sởn cả gai ốc. Một người to gan trong đó còn hỏi cô: "Mạnh tiểu thư, chúng ta có cần... về tìm cứu viện không?" Mạnh Thiên Tư nói "Không cẩn thiết Mẹ Bảy tôi sẽ nhanh chóng quay về và sắp xếp người qua đây. Đợi bà tới đây còn nhanh hơn là chúng ta quay lại đó" Nói xong cô quay đầu nhìn quanh. Cô đã có chút phỏng đoán sơ lược về những gì Cảnh Như Tư gặp phải: với mùi hương khi trước cô ngửi được thì hiển nhiên không chỉ có một gã người tuyết. Tốc độ của chúng nhanh, lực sát thương lại lớn nên mẹ Tư mới có thể dùng kế hiểm, mượn trận tuyết lở để xử lý bọn chúng. Nhưnghiển nhiên... Ánh mắt cô nhìn vào dúm lông dính ở miệng giếng: Đám người tuyết cũng chẳng ngu, trận tuyết lở ấy chỉ làm cuộc chiến hai bên tạm dừng thôi chứ không phải dừng hẳn. Tiếp theo đó mẹ Tư phát hiện nơi này có cửa vào ruột núi. Trong tình huống nguy cấp họ gửi tín hiệu cầu cứu —— nhưngkhông ngờ bên trong lại là chín khúc ruột quanh. Cô trầm ngâm một thoáng rồi hỏi: "Có dây thừng không?" Sơn hộ để nghị quay về gọi thêm người, hiểu ý cô ngay: "Mạnh tiểu thư, cô định... cho người vào đó thăm dò ư?" Mạnh Thiên Tư có ý tưởng đó: Mẹ Bảy có nhanh cũng phải mất một tiếng mới tới được đây. Trong một tiếng đồng hồ này, bọn cô không thể cứ ngồi quanh miệng giếng mà không làm gì cả. Nhưngcho người xuống thăm dò lại quá nguy hiểm. Cô đáp: "Các anh cứ nối dây trước đi" ++++ Trong sọt sơn quỷ đều có những cuộn dây thừng nhỏ. Khi đám Hoàng Tùng nối dây, Mạnh Thiên Tư kéo ống quần lên để chuông vàng xuất hiện. Sau đó cô nằm sấp xuống đất, cắm tay vào trong tuyết và niệm chú. Một lát sau cô ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong tình huống này cô thật sự không dám cho người xuống đó mạo hiểm. May mà tuy trên đỉnh núi tuyết lạnh nhưngvẫn còn một vài loài động vật sinh sống. Vì ruột núi có thể bị thu hẹp nên cô hi vọng mình gọi được những con thú có hình thể nhỏ bé —— nhưngcái này phải dựa vào vận may. Muốn điều khiển thú rừng thì xung quanh phải có thú chứ không có thì cũng vô dụng. Bọn Hoàng Tùng cũng đoán được và tự nhủ thâm trong đầu xem quanh núi Côn Lôn có những con vật gì: Bò Tây Tạng thì thôi, nó có thể phá hỏng cả hang động. Gấu nâu cũng không được, vóc dáng nó quá lớn. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có sói và báo tuyết là tương đối ổn... Đang mải nghĩ mũi Mạnh Thiên Tư bỗng mấp máy. Cô vui vẻ nói: "Đến rồi" Đến rồi ư? Đám Hoàng Tùng không có năng lực ấy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn xung quanh. Một lát sau nghe được tiếng vỗ cánh loàng thoáng, một sơn hộ thốt lên: "Chim ưngrừng!" Nhưngcũng không giống bởi vì tiếng vỗ cánh đó rất hỗn tạp cũng không đủ mạnh mẽ, sắc bén như chim ưngrừng. Lát sau trên sườn núi phía Bắc có một đám chạy xuống, trông xa xa có khoảng hai mươi con, vóc người đều rất nhỏ chỉ khoảng như bồ cầu... Đây là cái gì? Mạnh Thiên Tư còn đang thắc mắc thì Hoàng Tùng đã thốt lên: "Ga tuyết! Là gà tuyết!" Gà? Cái nơi đến nhện ôm còn chết rét mà vẫn có gà sống được ư? Hoàng Tùng là người Tây Bắc, hiểu rõ về chim thú nơi này nên vội giải thích cho cô: "Mạnh tiểu thư, đây là gà tuyết chuyên sống ở nơi cao hơn mực nước biển nên không sợ lạnh. Mà chúng nó còn hoạt động theo đàn, một đàn gà tuyết chí ít cũng phải mười mấy con" Gà tuyết thuộc về loại động vật khá dễ sống ở nơi cao hơn mực nước biển, vì chúng nó ăn rễ cây, thường xuyên ăn tuyết liên hay đông trùng hạ thảo —— trước giải phóng, có người bắt được gà tuyết thường mổ bụng nó ra xem có dược liệu quý nào không. Không ngờ Mạnh Thiên Tư lại gọi tới một bảy gà! Khi cô gọi thú rừng ở Tương Tây, đến hổ cũng xuất hiện kìa... Ừm... hai nơi này có độ cao chênh lệch khá lớn nên không thể so sánh được. Đám gà tuyết vẫn còn lững thững chen nhau đi xuống núi. Một lát sau chúng mới đến trước mặt Mạnh Thiên Tư, cả đám ngẩng cái đầu gà, chớp đôi mắt nhỏ. Mạnh Thiên Tư chưa từng được nhiều gà vây quanh như vậy nên có cảm giác như mình đang cho gà ăn. Nhưngmà kiếm được con nào thì dùng con đó đi. Cô chọn hai con trông có vẻ khó chọc nhất rồi buộc dây vào cổ chúng, thả vào hai miệng giếng. Vì sợ loại gà nào cũng có bệnh quáng gà nên cô còn buộc thêm vòng phát sáng vào người chúng. Hai con gà tuyết kéo theo sợi dây nhỏ, lão đảo đi vào ruột núi sâu thẳm. ++++ Mạnh Thiên Tư chỉ có một mình không lo được cả hai bên nên chia một dây cho Hoàng Tùng, còn mình thì nắm hờ một sợi đang chui dần vào trong ruột núi. Bước chân gà tuyết thong dong khiến cho sợi dây cũng ngắn đi dân dân. Vì không còn aigọi vào trong ruột núi nữa nên hai "miệng giếng" như hai lỗ hổng sâu thẳm, âm u làm người ta run sợ —— âm thanh bên trong có to đến đâu cũng không ra được ngoài ruột núi, mà cần phải có người "gọi" Vậy nên gà tuyết ỡ trong đó có làm sao, người ở ngoài cũng không biết, chỉ có thể phán đoán qua độ rung của sợi dây. Mạnh Thiên Tư đột nhiên nảy ra một ý tưởng: Nói không chừng "chín khúc ruột quanh" là một thiết bị điều khiển âm thanh cao cấp. Nhưngnó được hình thành nên bởi bàn tay tạo hóa hay là do con người làm đây? Có về đều có lý cả, Thần Côn từng nói trong tự nhiên có tất cả mọi câu trả lời. Hai mươi con gà tuyết trừ đi hai con là còn mười tám con chen chúc đứng ở bên. Người ta thường bảo yên lặng như gà nhưngđám gà tuyết này chẳng yên lặng chút nào. Tiếng kêu của chúng nghe giống từ "a) thế là cả bây gà cứ a tới a đi, a liên tục làm Mạnh Thiên Tư bực mình phải lườm chúng nó. Cái lườm đó có sức mạnh khiến cả đàn gà tuyết biến thành gà gỗ. Thả gà đi được khoảng mười phút, bên Hoàng Tùng xuất hiện sự cố trước: Sợi dây trong tay anh ta đột nhiên bị kéo vào trong chừng hai mét rồi dừng lại không còn động đậy nữa. Da đầu anh ta run cả lên. Tình hình bên này khá lớn nên mọi người đều phát hiện cả. Mạnh Thiên Tư cũng hơi rùng mình: "Anh kéo ngược lại xem tình huống thế nảo" Hoàng Tùng nuốt nước miếng, kéo sợi dây lại. Khi thấy đầu dây bên kia nhẹ tênh, anh ta lập tức lắc đâu: "Không thấy con gà nữa." Sau đó kéo nhanh sợi dây ra ngoài, chưa tới hai phút đã kéo xong. Con gà tuyết đã biến mất, trên dây có vết đứt không bằng phẳng. Đó chắc chắn không phải vết dao cắt mà là vết cắn đứt. Sợi dây không còn gà tuyết cũng nằm lặng trên mặt đất như muốn bày tỏ một điểm chẳng lành. Đàn gà tuyết còn lại run lấy bẩy, co rúm lại với nhau. Dây thừng trong tay Mạnh Thiên Tư vẫn còn động tĩnh khiến cô thâm cảm thấy may mắn, có lẽ ruột núi bên này tương đối an toàn. Nhưngsự may mắn ấy chỉ kéo dài chưa tới năm phút: Sợi dây bên cô cũng dừng lại. Cô kéo thử một phen nhưngđầu bên kia cũng đã nhẹ bẵng. Mạnh Thiên Tư thỡ dài. Cô vốn tưởng rằng chín khúc ruột quanh quá phức tạp làm các sơn hộ vảào đó bị lạc không ra được: Nay thả gà tuyết vào đó, nhỡ hai bên có gặp nhau thì họ còn lần theo vết dây để đi ra. Nhưnggiờ xem ra cách này không thực hiện được rồi. Cô ïu xìu kéo dây về —— ở vùng núi hoang vu, dây thừng là thứ có rất nhiều tác dụng, không thể vứt đi. Kéo chừng hai phút, bỗng nghe được âm thanh kỳ lạ ổ trong ruột núi. Chín khúc ruột quanh có thể nuốt tiếng, nhưngnếu khoảng cách của âm thanh quá gần với miệng ruột thì tai người vẫn nghe được đôi chút. Âm thanh này rất quái lạ, giống tiếng vỗ cánh nhưngcũng giống tiếng quạt không cánh phóng đại. Xen lẫn vào đó còn có những tiếng rằng rắc khiến người ta khó chịu. Tim Mạnh Thiên Tư xiết chặt lại, nói khẽ: "Cẩn thận đấy" Các sơn hộ lập tức cầm súng hoặc nỏ. Thường nói một người đã đủ giữ cửa ải, nay bốn năm người cầm vũ khí nhắm vào cái "miệng giếng" con con thì thứ bên trong có là người tuyết cũng có thể để nó không còn đường quay về. Cùng lắm thì lại làm trận tuyết lỡ nữa —— dù sao họ cũng dọn sạch tuyết sao tẳng đá lớn rồi, tuyết tới đã có đá chặn. Cùng lúc đó nơi cửa hang tối om hiện lên bóng dáng thứ kia. Nó không lớn, đang liều mạng chạy trốn, hai chiếc cánh đập giữa không trung... Đây là con gà tuyết ban nãy mả? Mạnh Thiên Tư hiểu ra ngay vì sao khi cô kéo dây lại không thấy trọng lượng. Đó là do con gà này đã chạy ngược lại với tốc độ nhanh hơn cô kéo dây nên cô vẫn luôn tưởng rằng mình kéo sợi dây không. Khoan đã, có øì đó không đúng. Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm con gà tuyết. Giờ sắc trời đã muộn nên phải đợi nó chạy tới gần cô mới nhìn rõ được... Cô hít sâu một hơi còn những người khác thì đã kêu lên hãi hùng. Đúng là con gà tuyết nọ nhưngmà tất cả mọi sợi lông trên người nó đều bị nhổ hết, lớp da cũng chẳng còn. Trông nó lúc này như một con gà máu me be bét đang chạy trốn. Mạnh Thiên Tư nghe được tiếng lách cách nho nhỏ như tiếng đá rơi xuống đất nhưngcô còn chưa kịp nghe kỹ, con gà tuyết đã phi người ra. Mạnh Thiên Tư nghiêng người nhường đường cho gà tuyết, còn họng súng vẫn chĩa vào trong động: Cô cảm thấy chắc chắn phải có gì đó đuổi thì con gà mới chạy như vậy. Nhưngmà trong ruột núi u ám chẳng có gì đuổi theo ra ngoài cả. Soi đèn pin vào trong cũng chỉ trông thấy một đoạn vách đá lởm chởm, còn phía sau thì đã là một lôi ngoặt. Sau lưngMạnh Thiên Tư là những tiếng "a" sợ hãi của đản gà. Cô quay đầu lại xem. Con gà tuyết kia, hoặc ta có thể gọi là con gà nhuốm máu, đã ngã trên mặt đất. Dòng máu đỏ đậm nhuộm hồng mảnh tuyết xung quanh nó rồi lại lập tức đóng băng vì nhiệt độ thấp. Hoàng Tùng và một sơn hộ đang ngồi xổm bên con gà, một lát sau anh ta đi tới chỗ cô. "Hình như là bị thứ gì đó cắn. Da lông trên người nó đều bị cắn hết, đầu mất một nửa, một chân gần đứt, một bên cánh cũng bị cắn mất —— tôi đoán nó lao ra khỏi hang là theo thói quen chứ khi đó nó đã hấp hối rồi" Mạnh Thiên Tư đang định nói gì đó, nhác thấy đàn gà tuyết run rấy ở bên thì nói sang chuyện khác: "Nếu tra rõ rồi thì chôn nó xuống tuyết đi, đừng để đám gà kia nhìn thấy" Nói tới đây cô lại nghĩ tới điều gì: "Một bên cánh cũng mất hả? Anh chắc chứ?" Hoàng Tùng vội gật đầu. Không đúng, ban đầu khi nhìn thấy con gà chạy ra ngoài, rõ ràng cô trông thấy nó vẫy cả hai cánh cơ mà. Nghĩa là khi ấy con gà tuyết bị cắn mất cánh ngay trước mặt cô? Cô lập tức bảo Hoàng Tùng: "Mau, đi xem trên người con gà tuyết đó có thứ côn trùng gì không?" Nhưngmà kết quả kiểm tra vẫn là không có. Mạnh Thiên Tư lại soi đèn pin vào trong ruột núi. Cô còn nhớ khi con gà tuyết chạy gần tới cửa, cô có nghe thấy tiếng lạch cạch nho nhỏ như tiếng đá rơi. Nhưnglúc này bên trong không có gì cả, đoạn ruột núi gần cửa vào vô cùng sạch sẽ như đã được dọn dẹp rồi vậy. Đúng như Mạnh Thiên Tư dự tính, một tiếng sau Tiển Quỳnh Hoa đã tới. Bà chỉ đến một mình vì khu trại còn mỗi một con bò. Những người khác thì đi ở phía sau, Sau khi xuống khỏi bò Tây Tạng, Tiển Quỳnh Hoa cũng nôn sấp nôn ngửa. Mạnh Thiên Tư đợi bà nôn xong mới kể lại tình huống nơi này cho bà và hỏi tiến triển bên kia. Tiển Quỳnh Hoa biết cô đang lo lắng về Giang Luyện: "Giang Luyện không sao đâu. Thần Côn có cách cứu cậu ta thật. Nghe bảo là phải dùng tới máu nhà họ Thịnh, mẹ đã cho sơn hộ đi lấy rồi nhưngnhanh nhất cũng mất hai, ba ngày" Không chỉ có vậy, sau khi Tiển Quỳnh Hoa trông thấy tín hiệu cầu cứu thì biết tình hình không ổn: Cảnh Như Tư dẫn theo hơn hai mươi người, lại còn toàn người tài giỏi. Nếu họ xảy ra chuyện øì thì tương đương với việc chuyến đi này thiệt hại hơn nửa. Vậy nên nhân lúc có tín hiệu bà đã xin cứu viện từ bên ngoài và thuyết phục được Cao Kinh Hồng cho người mang cả mật núi và lông phượng hoàng ở Sơn Quế trai tới: "Những thứ này như củ khoai nóng bỏng tay ấy, để đâu cũng không ổn. Mẹ nghĩ nếu là thứ các con tìm được trong chuyện này, biết đâu nó lại có tác dụng" Việc sắp đặt này rất thỏa đáng nhưngcũng không khiến Mạnh Thiên Tư thoải mái hơn là bao. Cô ra hiệu cho bọn Hoàng Tùng đứng tránh ra xa rồi kéo Tiển Quỳnh Hoa ngồi xuống bên cạnh: "Mẹ Bảy, vấn đề bây giờ không phải là có bao nhiêu cứu viện tới. Cho dù có một trăm người tới..." Cô chỉ vào hai cái cửa hang sâu thẳm bên kia: "Chúng ta có dám để người vào trong đó không? Làm vậy có khác nào bảo người ta đi chịu chết?" Vấn đề này cô đã nghĩ rất nhiều trong lúc đợi Tiển Quỳnh Hoa: Hơn hai mươi người mất tích, cô rất muốn tự mình chui vào tìm nhưngchân cô không đi đứng được. Cô cũng không dám để cho bốn sơn hộ kia đi vào, nhỡ có đi không có về thì sao? Thậm chí cô còn áy náy với cả hai con gà tuyết: Người ta đầu có làm gì ai? Bình thường chúng ăn ít tuyết liên, đông trùng hạ thảo sống êm đềm —— tự dưngbị gọi tới giúp cô dò đường, cuối cùng còn mất mạng. Tiển Quỳnh Hoa lặng đi một lúc: "Hơn hai mươi người đấy, không thể để mặc như vậy được. Chị Tư cũng ỡ trong đó nữa... Chị em của mẹ thì để mẹ đi cứu" Gì vậy trời, sao vừa nói xong đã muốn đi vào trong rồi. Mạnh Thiên Tư hoảng sợ vội túm lấy tay Tiển Quỳnh Hoa: "Mẹ Bảy!" Tiển Quỳnh Hoa cười vỗ lên mu bàn tay cô: "Tư tỷ nhị, con phải biết chúng ta có địa vị cao trong sơn quý, được hưởng cái quyền lợi saibảo người bên dưới. Nhưngquyền lợi ấy không phải điều đương nhiên —— khi gặp phải tình huống nguy hiểm nhất, con phải tự mình đương đầu chứ không được gọi sơn hộ ra làm bia đỡ đạn" "Con nói đúng, dù cứu viện tới chúng ta cũng không dám cho họ đi vào. Nhưngdù sao cũng phải vào tìm người, vậy thì ai đây? Chính là chúng ta. Tổ tiên bà bà cho chúng ta năng lực đâu phải để ta chơi" "Mà tình huống lúc này người thích hợp đi vào nhất là ai? Không phải là mẹ sao? Con yên tâm đi, mẹ không biết thứ cắn gà tuyết là thứ gì nhưngchỉ cần là côn trùng và động vật trên núi thì "tránh sơn thú" vẫn có tác dụng. Cho dù gặp phải người tuyết, mẹ cũng còn có súng —— con đã bắn chết một tên rồi, chẳng lẽ mẹ Bảy còn không bằng con ư?" Tiển Quỳnh Hoa nói xong thì đứng dậy, đi tới bên con bò Tây Tạng chở mình để tìm kiếm trang bị: "Mấy người đi cùng chị Tư đều có sọt sơn quỷ, vấn để ăn uống trong hai ba ngày thì không phải lo. Chỉ cần tình hình ổn định thì có lẽ họ đều còn sống nhưngkhông thể ra được thôi. "Tư tỷ nhi, mẹ có mang bút và giấy dính. Từ trường của ngọn núi này rất lạ, mấy thiết bị điện tử hiện đại đều không dùng được nên mẹ chỉ có thể truyền tin lại cho con theo cách nguyên thủy —— Con nhớ nhé, mẹ sẽ mang dây thừng vào như gà tuyết rồi để lại ký hiệu ở ven đường. Có phát hiện được gì, tìm hiểu được gì, phải chú ý điều gì, mang thêm trang bị gì mẹ đều sẽ viết lại rồi dân giấy lên dây. Nhỡ mẹ không thành công thì con kéo dây ra ngoài sẽ nhìn thấy lời mẹ dặn. Hy vọng mẹ có thể viết được nhiều thứ giúp ích cho con" Đám Hoàng Tùng trông thấy Tiển Quỳnh Hoa khoác sọt sơn quỷ, vác súng phun lửa thì đoán được là bà định vào ruột núi. Sau một thoáng chân chừ, họ đều tự đi lấy đỏ của mình. Tiển Quỳnh Hoa gọi bọn họ lại: "Làm øì đó, tôi có bảo các cậu làm vậy đâu?" Hoàng Tùng lúc này mới hiểu dự định của bà: "Cô... cô Bảy, tự cô đi vào ạ? Vậy... vậy không được đâu!" Tình cảnh thảm thiết của gà tuyết còn ở ngay trước mắt. Tiển Quỳnh Hoa chỉ vào cửa ruột: "Hơn hai mươi người ở trong đó còn chưa rõ sống chết mả cậu muốn đi vào cùng tôi ä? Tôi hỏi cậu, cậu đã kết hôn chưa? Có con cái chưa? Có phải nuôi ba mẹ không? Dựa theo năng lực của mình, cậu có tự tin sẽ không làm vướng chân tôi không?" Hoàng Tùng không trả lời được, mấy sơn hộ khác cũng nhìn nhau và đều im lặng. Tiển Quỳnh Hoa không còn nhìn họ nữa. Mạnh Thiên Tư giương mắt nhìn Tiển Quỳnh Hoa đi vào trong hang động, lỏng ngực phập phông mãi rồi cô quyết tâm: "Mẹ Bảy, con cũng đi!" Tiển Quỳnh Hoa dừng chân, quay lại nhìn cô: "Con quên mình không có chân rồi à?" Mạnh Thiên Tư nói: "Thật ra con đã dưỡng chân bảy tám ngày rồi, xương cốt lại không sao. Nếu giờ con đang trong viện thì bác sĩ đã đề nghị con xuống giường đi lại rồi ấy —— đi dạo hợp lý cũng có lợi cho việc nhanh lành bệnh mà. Trong túi con còn thuốc tiêm, đợi con tiêm một ống giảm đau rồi đi chậm là được. Nếu gặp phải nguy hiểm thật thì con sẽ cố gắng dựa vào đâu đó để giải quyết đối phương, vậy thì sẽ không làm chân bị thương thêm" Chết tiệt, nghe thế này là nó định vào thật rồi. Tiển Quỳnh Hoa từ chối: "Không được, con là người giữ ngôi vương!" Mạnh Thiên Tư phản bác bà: "Vừa rồi mẹ còn bảo người có địa vị cao nên đương đầu với nguy hiểm mà giờ lại ngăn cản con. Mẹ Bảy, mẹ nói vậy là không được!" "Mẹ không cho con vào thì con sẽ chịu ngồi yên à? Sau khi mẹ vào con cũng sẽ vào theo. Giữ ngôi vương thì sao chứ? Trước khi có con, cái ghế đó cũng bỏ trống bamươi hai năm rồi, không phải sơn quỷ vẫn yên lành à?" "Với cả..." Nói tới đây cô chợt mỉm cười rồi nói nhỏ: "Mẹ Bảy, con không thể để người ta nói Mạnh Thiên Tư kia có thể bỏ chân vì đàn ông, mà giờ lại ngồi bên, không dám đương đầu với nguy hiểm vì hai mươi sơn hộ, người trợ lý mười mãy năm và hai người mẹ được: "Vậy thì người khác sẽ coi thường con và chính con... cũng sẽ khinh mình"