Quyển 9: Người Đá Mỉm Cười - Chương 149

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 17:38:45

Mạnh Thiên Tư dời mắt đi: "Những người khác đâu ạ?" Cô có quá nhiều thứ muốn hỏi mà lại chẳng biết hỏi từ đâu. Tuy nhiên thấy Nghê Thu Huệ bình thân như vậy, cô cũng yên lòng hơn đôi chút vì đã dự đoán được số lượng thương vong không quả lớn. Nghê Thu Huệ ngồi xuống bên giường, kéo chăn lên cho cô rồi mới thuật lại những gì đã xảy ra. ++++ Nghê Thu Huệ đi vào ruột núi gặp được Cảnh Như Tư. Bên phía Cảnh Như Tư có mười ba người, lúc bấy giờ đã chết bốn. Một người chết vì bị người tuyết tấn công, sau đó lại bị côn trùng đá gặm sạch chỉ còn mỗi cánh tay tàn. Ba người còn lại rơi vào mạch máu băng. Nhìn bằng mắt thường không thể nhận ra điểm lạ thường của con dốc thông với mạch máu, vậy nên đoàn người Cảnh Như Tư đã phải buộc dây thừng, trèo qua vách núi sang đầu bên kia. Đây cũng chính là lý do họ xua tay ngăn cản khi thấy nhóm Giang Luyện định xuống dốc. Tiển Quỳnh Hoa lại gặp được Mạnh Kính Tùng. Bên phía Mạnh Kính Tùng vốn có tám người, sau này một người chết, một người bị thương, đều do côn trùng đá tấn công. Hà Sinh Tri và Sử Tiểu Hải lạc đàn cũng đã được chứng thực là đã chết. Một người chết nơi treo thi thể đê, một người bị gã Hình Thiên chém đầu. Đây mới chỉ là thương vong của nhóm người Cảnh Như Tư. Nếu tính thêm cả đội ngũ tám người khả năng cao là đã chết hết khi trước, thì trong chuyến đi tới núi Côn Lôn này họ đã có mười bốn người chết, một người bị thương nặng, chưa kể những người bị thương nhẹ. Nghê Thu Huệ thở dài: "Mấy chục năm nay chưa từng xảy ra thương vong như vậy. Chị cả rất buồn, chị ấy còn nói nếu biết trước sẽ thế này thì đã không cho người đi tìm thi thể Đoạn nương nương —— Nhưng mấy chuyện này sao mà biết trước được- Mạnh Thiên Tư im lặng. Đúng vậy, chẳng thể biết trước được. Nếu Sơn quỷ để mặc cho ông bà tổ tiên phơi thây hoang dã thì chưa nói đến chuyện bản thân Sơn quỹ áy náy mà người ngoài nhìn vào cũng sẽ cười truyền thừa, năng lực và quy mô của Sơn quỷ – những thứ bọn cô văn lấy làm tự hào. Đi tìm thi thể bà cố Đoạn là việc làm đúng đắn nhưng khi xuất phát mọi người chỉ nghĩ rằng sẽ tìm được thi thể bà dưới khe núi, trong đống tuyết hay một xó xỉnh nào đó chứ đâu ai ngờ lại tìm ở trong chín khúc ruột quanh?"Thế... mẹ Ba, sau đó mẹ ra ngoài bằng cách nào?" Nghê Thu Huệ cười: "Chuyện này phải cảm ơn bọn con đấy. ++++ Hai nhóm người này đều mò mắm tìm đường trong ruột núi nhưng vì trời xui đất khiến họ chẳng thể nào tìm được. Cũng may do những gì xây ra khi trước, họ đều đã có kinh nghiệm xương máu và hiểu rõ sự nguy hiểm của ruột núi nên không còn xuất hiện thương vong lớn nữa. Nghê Thu Huệ và Cảnh Như Tư đi tới chỗ treo thi thể dê, thấy được thi thể Hà Sinh Tri, lời nhắn của Mạnh Thiên Tư và dòng chữ bà cố Đoạn khắc trên cửa. Nhưng lúc ấy không còn là thời điểm sáng chiều giao nhau, bên trong cánh cửa đã không còn cửa nữa. Chính vì vậy khi họ thò người vảo trong cửa chỉ nhìn thấy một hang động sâu thăm thẳm. Nhóm Tiển Quỳnh Hoa thì tìm tới mạch máu băng. May mà Nghê Thu Huệ đã được chứng kiến sự nguy hiểm của nơi ấy, SỢ người đến sau không biết sẽ đi vào nên cho người tô mực dạ quang lên dây thừng, buộc vào nỏ bắn lên vách núi, tạo thành một sợi dây ngăn cách không gian. Khi Tiển Quỳnh Hoa đi tới, sợi dây đó đã bị cắn đứt hơn nữa nhưng vẫn có thể nhìn thấy đại khái. Biết nơi đó nguy hiểm, bà vội lùi lại phía sau, không dám qua đó nữa. Sau nữa thì tới lúc "thu ruột" ++++ Nghê Thu Huệ nói: "Vị trí của con đường mà các con đi không giống như chỗ ruột núi bọn mẹ ở. Nghe Giang Luyện nói bên bọn con chỉ hơi xóc nảy, chắc là do bị ảnh hưởng bởi việc thu ruột. Còn bên mẹ mới đúng là lăn lộn trong ruột núi" Theo như bà nói thì tự dưng ruột núi rung chuyển. Nếu ban đầu chỉ là rung nhẹ thì sau này quả thực chẳng khác nào nhào bột, mà ruột núi còn nghiêng dân theo thời gian nữa. Ai cũng biết trong tình huống ấy con người sẽ trượt dẫn xuống dưới, mà bên dưới cũng có nghĩa là ẩn chứa rất nhiều mối nguy hiểm. May mắn năng lực đối mặt với nguy hiểm của Sơn quỷ mạnh hơn người bình thường. Khi ruột núi vừa rung chuyển, Nghê Thu Huệ đã ra lệnh cho mọi người lấy dây thừng buộc cả nhóm mười mấy người lại thành một chuỗi dài như con rết khổng lỏ, để tránh trường hợp đi lạc trong thời khắc hỗn loạn. Sau nảy khi ruột núi trở dốc, mọi người dùng dao găm bám vào vách núi, cùng nhau bò lên trên cao. Tình hình lúc bấy giờ cũng rối loạn, có đá rơi xuống, có người trượt chân nhưng may mắn mọi người đã buộc lại với nhau nên không xuất hiện hậu quả nghiêm trọng. Do có "tránh sơn thú" đám côn trùng đá rơi lả tả như mưa đã đều tự động tránh sang hai bên khi gặp người. Cảnh tượng đó đến giờ nghĩ lại còn thấy run. Mạnh Thiên Tư thì thào: "Có vẻ côn trùng đá đó chỉ sống được trong ruột núi, khi cảm nhận được ruột núi muốn rụt lại thì chen nhau chạy vẻ chỗ sâu" Nghê Thu Huệ than thổ: "Đúng vậy, khi ấy chúng nó ra sức chạy xuống, chúng ta liều mạng bò lên... Nghĩ cũng rất buồn cười, ai cũng có việc riêng của mình, về chỗ của mình" Trong lúc đang bò, đột nhiên họ nghe thấy âm thanh nứt nẻ sổn gai ốc ở một nơi cách đó mười mét. Mạnh Thiên Tư nghe đến đó thì giật mình, nắm lấy tay Nghê Thu Huệ: "Mẹ Ba, đó là... thế nào?" Nghê Thu Huệ cười. Từ nhỏ Mạnh Thiên Tư đã vậy, cô thích nghe kể chuyện cũng rất dễ dung nhập với cảm xúc của câu chuyện. Cao Kinh Hồng từng nói: "Tư Bảo Nhi nhà ta không bị dụ bởi kẹo và quần áo đẹp nhưng có ai kể chuyện cho nghe, nói không chừng con bé đi theo người ta luôn: Bà rút tay ra nắm thành một nắm đấm, bàn tay còn lại thì khép hờ che ở bên trên nắm đấm đó một đoạn: "Thật ra sau này mẹ mới hiểu, đỉnh núi đó có hai lớp: một lớp vỏ bên ngoài và phần nhân bên trong. Phản nhân đó chính là ruột núi thu gọn" "Trên vỏ núi ban đầu đúng là có chín cửa hang để khi ruột núi giãn ra sẽ liên kết với cửa ruột tạo thành chín ruột núi, nhưng khi ruột núi thu gọn lại phần liên kết đó sẽ bị tách ra" Mạnh Thiên Tư hiểu ngay: "Âm thanh mẹ nghe được chính là tiếng mối liên kết bị tách ra?" Nghê Thu Huệ gật đâu: "May mà khi đó bọn mẹ không đi quá sâu. Mẹ trông thấy phân ruột bên này đang vặn vẹo còn bên kia lại chẳng hẻ nhúc nhích thì biết ngay bên kia mới là chỗ an toàn" Lúc đó, Nghê Thu Huệ cũng sốt ruột lắm, bà la hét bảo mọi người có liều chết cũng phải bò qua đó thật nhanh: Khe hở giữa hai bên ban đầu còn nhỏ nhưng sau này nhất định sẽ lớn dần. Nếu nó quá lớn thì rất có thể họ sẽ không sang được nữa. Đứng trước sự sống và cái chết không một ai gây cản trở, mọi người dùng hết sức mình leo lên. Khi tới chỗ nứt nẻ, khoảng cách của khe hở đã rộng hơn chiều cao của một người rồi. Nhưng dưới mệnh lệnh của hai bà, nửa thân sau của "con rết" con lên cố gắng ném nửa thân trước qua, ả hai người ð nửa thân trước cũng bám chặt vào mép bên kia khe hở. Giờ nghĩ lại Nghê Thu Huệ vẫn chưa hết sợ: "Con không biết đâu, bấy giờ thật sự rất nguy hiểm. Phản ruột núi kia rút ngay về làm bọn mẹ treo lơ lửng giữa không trung, suýt chút nữa thì không bám được" Dù sao cả nhóm phải đến mười mấy người nếu chỉ trông đợi vào hai ba người đi đầu thì làm sao họ chịu nổi. May mắn là bà để lại đủ người ở bên ngoài: Bọn Hoàng Tùng có đến hai mươi người đứng gác ngoài cửa hang. Nghe thấy tiếng động lớn, Hoàng Tùng đi vào thăm dò. Trông thấy đám người Nghê Thu Huệ lơ lửng ở đó, anh ta vội vàng nhào tới giữ và hét to để gọi người bên ngoài vào. Nhóm người bên ngoài đổ xô vào, mỗi người tứm một bên và nhanh chóng buộc thêm dây vào người, cùng nhau kéo như nhổ củ cải. Cuối cùng cũng cứu được nhóm Nghê Thu Huệ lên. Nói tới đây, Nghê Thu Huệ cảm thán: "Có những lúc đúng là lỡ một giây cũng không được. Lúc ấy may mà bọn mẹ còn treo lơ lững ở đó" Đều là sơn quỷ nên biện pháp xử lý trong tình huống nguy cấp của mọi người là như nhau. Bên Tiển Quỳnh Hoa cũng buộc vào nhau như con rết, cũng trèẻo lên trên cao nhưng có lẽ do họ vào Mạnh Thiên Tư nghe xong toát hết mồ hôi lạnh: "Sau đó may mắn họ gặp được bọn mẹ vẫn còn treo ở đó rồi. ." Nghê Thu Huệ khẽ gật đâu: "Bọn mẹ cũng gọi họ, bảo họ mau nhảy qua" Nói sao nhỉ, nhóm Tiển Quỳnh Hoa canh đủ mọi góc độ, phương hướng để cùng nhau nhảy đúng vào đâu "con rết" bên nhóm Nghê Thu Huệ như một đâm người bay trên không trung. Phải biết bên Tiển Quỳnh Hoa có tổng cộng tám người. Với trọng lượng của tâm người cùng với thế nhảy sang, độ nặng của họ không hẻ nhỏ, có thể kéo luôn cả đám người bên này xuống. Chính vì vậy dù nhóm người Hoàng Tùng đứng bên trên đã chuẩn bị tỉnh thân từ trước nhưng vẫn bị kéo xuống sâu bảy người. Hơn bốn mươi người tạo thảnh một chuỗi dài từ trên vách núi kéo xuống bên dưới, trong đó có hơn một nửa treo lơ lửng giữa không trung. Họ như đang chơi một trò kéo co nguy hiểm, người bên dưới không làm gì được mà người bên trên lại nhe răng trợn mắt cố hết sức lực kéo đồng bạn lên. Mạnh Thiên Tư sốt ruột tới mức nín thở để lắng nghe. Cô giơ tay lau mỏ hôi trên chóp mũi: "Không đúng, nói vậy thì số người bên dưới phải nhiều hơn chứ?" Hai nhóm người của mẹ Bảy và mẹ Ba có tổng cộng mười tâm người. Vốn dĩ nhóm người Hoàng Tùng có hai mươi mốt, hai mươi hai người nên sẽ chiếm ưu thế hơn nhưng sau này đã bị kéo xuống sáu, bảy người rỏi. Lực lượng hai bên chênh lệch quá nhiều thì sao mà kéo lên được cơ chứ? Nghê Thu Huệ nhìn cô một lúc mới công bố đáp án: "Con quên rồi à? Chúng ta còn có mấy con bò Tây Tạng chở vật dụng lên núi đứng ở ngoài cửa hang. Mấy việc tốn sức lực như vậy không lợi dụng chúng thì để làm gì?" Mạnh Thiên Tư giật mình, đến tận lúc này cô mới ngồi dựa vào đầu giường thở phảo như cũng vừa tham gia cuộc kéo co lơ lửng với họ: "Mẹ Ba, mẹ kể vậy làm con sợ hết hồn" Nghê Thu Huệ cười. Ngay khi bà định nói thêm điều gì thì lại có người vén rèm lên khiến ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong lẻu. Người nọ còn chưa vào đã mở lời: "Chị Ba, em cảm thấy em nên đi trước khi chị Cả tới thì hơn..." Mạnh Thiên Tư nhận ra âm thanh này: "Mẹ Sáu?" Người bước vào chính là Khúc Tiếu. Bà không ngờ tới mình sẽ nghe được tiếng Mạnh Thiên Tư nên ngơ ngẩn một thoáng sau đó mới cười dịu dàng: "Thiên Tư tỉnh rồi à? Lúc trước kéo sao con cũng không tỉnh nên mẹ quên phải nói nhỏ lại" Vừa nói bà vừa bước đến bên giường, phong thái vẫn đẹp như lúc trên sân khấu. Mạnh Thiên Tư không biết mình có nhìn nhầm không khi cô có cảm giác gò má bà ững hồng, trông quyến rũ hơn nhiều so với lần gặp trước. Nhưng lượng tin tức của câu nói vừa rồi đã khiến Mạnh Thiên Tư không kịp đoái hoài tới chuyện hàn huyện cùng Khúc Tiếu. Cô vội hôi Nghê Thu Huệ: "Sao Đại Nương Nương con cũng qua đây thể ạ?" Chuyện này phải nói từ từ, Nghê Thu Huệ nhẹ nhàng đáp: "Vừa rồi mẹ quên nói với con, em Tư và Kính Tùng đã đi đón chị Cả rồi. Chắc nay mai sẽ tới thôi —— Thi thể của Đoạn Nương Nương tìm được rồi mà, chị Cả không đợi được nữa. Chị ấy nói lúc tìm chị ấy đã không giúp được gì thì khi tìm thấy rồi chị ấy không thể ngồi không được nữa. Với cả lượng thương vong lần này không nhỏ, chị Cả cũng muốn tới xem" Đúng là Mạnh Thiên Tư là người giữ ngôi vương của Sơn quỷ nhưng Cao Kinh Hồng lại là người có tiếng nói nhất trong Sơn quý. Bà qua đây sẽ có một ý nghĩa khác biệt. Nghê Thu Huệ nói xong những lời này thì quay đầu nhìn Khúc Tiếu: "Em Sáu à, em đừng cứng đầu thế. Đã mấy năm trôi qua rồi, chuyện đó chị nghĩ em nên nói rõ hoặc là buông bỏ —— Với tuổi và sức khỏe của chị cả cũng còn được mấy năm nữa. Em nói vậy là muốn tránh mặt chị ấy tới chết à?" Khúc Tiếu đô ững hai mắt: "Em không có ý đó..." Mạnh Thiên Tư tò mò; "Chuyện gì vậy ạ?" Đại Nương Nương và mẹ Sáu cô đều không phải kiểu người hẹp hòi, có chuyện gì mà phải giận đến mức mấy năm không nhìn mặt nhau nhỉ? Nghê Thu Huệ không trả lời cô mà chỉ nói: "Chị là người xuất gia cũng hiểu được nhiều hơn trước. Mỗi người đều có số mệnh và duyên phận riêng của mình, cần gì phải gò ép như vậy. Gò ép cũng chỉ như nắm nước, túm gió mà thôi. Nước có chốn đi vẻ của nước, gió cũng có nơi gió hướng vẻ. Tất cả đều chỉ là những ký ức trong cuộc đời, cứ mặc cho nó đi, chỉ cần ta nhớ là được" Mạnh Thiên Tư càng không hiểu: "Mẹ Ba, con biết mẹ hiểu biết nhiều nhưng mẹ nói chuyện với những người thường như con có thể nói dễ hiểu hơn chút không?" Nghê Thu Huệ im lặng, ánh mắt liếc ra ngoài cửa. Có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, Giang Thước Kiểu đi vào lều với vẻ vênh váo và một chút bực bội như muốn nói: Phiểền phức! Chỉ biết sai người ta! Nhưng sau lưng nó lại chẳng có ai đi cùng. Nghê Thu Huệ dõi mắt nhìn ra khe hở bên dưới rèm, quả nhiên bà trông thấy một bóng người đang bước chậm ngoài cửa cùng một đôi chân muốn bước vào nhưng lại cứ lưỡng lự. Mạnh Thiên Tư cũng nhìn theo. Đoán được đó là Giang Luyện cô vờ như mình vẫn chẳng hay biết dù rằng hai má cô đã nóng bừng và bản tay thì siết chặt túm lông rối trên chăn. Không để cô được mãn nguyện, Nghê Thu Huệ huých khuỷu tay vào người Khúc Tiếu: "Em Sáu, em nói xem cậu ta có thể đứng ngoài đó bao lâu?" Khúc Tiếu nói: "Nếu cậu ấy không muốn đối mặt với chúng ta thi giỏi giả bộ lắm. Lần trước em với em Bảy đi đối diện cậu ấy mà người ta cúi đầu giả vờ tìm đỏ rồi chạy mất" Nghê Thu Huệ nói: "Chị không có sửng cũng chẳng có móng vuốt, sao cậu ta lại sợ được nhĩ?" Khúc Tiếu bật cười: "Ai biết được, có thể là gặp người lớn thấy xấu hổ" Mạnh Thiên Tư vẫn không nói gì, túm lông rối nọ đã sắp bị cô vặt rụng rồi. Nghê Thu Huệ nhìn cô rồi chợt mẻm lòng lại. Bà nhớ lúc mới mang cô về nuôi, cô mũm mĩm, mềm mại như một cục bột, mà nay đã lớn thế này rồi. Mạnh Thiên Tư nghe xong toát hết mồ hôi lạnh: "Sau đó may mắn họ gặp được bọn mẹ vẫn còn treo ở đó rồi. ." Nghê Thu Huệ khẽ gật đâu: "Bọn mẹ cũng gọi họ, bảo họ mau nhảy qua" Nói sao nhỉ, nhóm Tiển Quỳnh Hoa canh đủ mọi góc độ, phương hướng để cùng nhau nhảy đúng vào đâu "con rết" bên nhóm Nghê Thu Huệ như một đâm người bay trên không trung. Phải biết bên Tiển Quỳnh Hoa có tổng cộng tám người. Với trọng lượng của tâm người cùng với thế nhảy sang, độ nặng của họ không hẻ nhỏ, có thể kéo luôn cả đám người bên này xuống. Chính vì vậy dù nhóm người Hoàng Tùng đứng bên trên đã chuẩn bị tỉnh thân từ trước nhưng vẫn bị kéo xuống sâu bảy người. Hơn bốn mươi người tạo thảnh một chuỗi dài từ trên vách núi kéo xuống bên dưới, trong đó có hơn một nửa treo lơ lửng giữa không trung. Họ như đang chơi một trò kéo co nguy hiểm, người bên dưới không làm gì được mà người bên trên lại nhe răng trợn mắt cố hết sức lực kéo đồng bạn lên. Mạnh Thiên Tư sốt ruột tới mức nín thở để lắng nghe. Cô giơ tay lau mỏ hôi trên chóp mũi: "Không đúng, nói vậy thì số người bên dưới phải nhiều hơn chứ?" Hai nhóm người của mẹ Bảy và mẹ Ba có tổng cộng mười tâm người. Vốn dĩ nhóm người Hoàng Tùng có hai mươi mốt, hai mươi hai người nên sẽ chiếm ưu thế hơn nhưng sau này đã bị kéo xuống sáu, bảy người rỏi. Lực lượng hai bên chênh lệch quá nhiều thì sao mà kéo lên được cơ chứ? Nghê Thu Huệ nhìn cô một lúc mới công bố đáp án: "Con quên rồi à? Chúng ta còn có mấy con bò Tây Tạng chở vật dụng lên núi đứng ở ngoài cửa hang. Mấy việc tốn sức lực như vậy không lợi dụng chúng thì để làm gì?" Mạnh Thiên Tư giật mình, đến tận lúc này cô mới ngồi dựa vào đầu giường thở phảo như cũng vừa tham gia cuộc kéo co lơ lửng với họ: "Mẹ Ba, mẹ kể vậy làm con sợ hết hồn" Nghê Thu Huệ cười. Ngay khi bà định nói thêm điều gì thì lại có người vén rèm lên khiến ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong lẻu. Người nọ còn chưa vào đã mở lời: "Chị Ba, em cảm thấy em nên đi trước khi chị Cả tới thì hơn..." Mạnh Thiên Tư nhận ra âm thanh này: "Mẹ Sáu?" Người bước vào chính là Khúc Tiếu. Bà không ngờ tới mình sẽ nghe được tiếng Mạnh Thiên Tư nên ngơ ngẩn một thoáng sau đó mới cười dịu dàng: "Thiên Tư tỉnh rồi à? Lúc trước kéo sao con cũng không tỉnh nên mẹ quên phải nói nhỏ lại" Vừa nói bà vừa bước đến bên giường, phong thái vẫn đẹp như lúc trên sân khấu. Mạnh Thiên Tư không biết mình có nhìn nhầm không khi cô có cảm giác gò má bà ững hồng, trông quyến rũ hơn nhiều so với lần gặp trước. Nhưng lượng tin tức của câu nói vừa rồi đã khiến Mạnh Thiên Tư không kịp đoái hoài tới chuyện hàn huyện cùng Khúc Tiếu. Cô vội hôi Nghê Thu Huệ: "Sao Đại Nương Nương con cũng qua đây thể ạ?" Chuyện này phải nói từ từ, Nghê Thu Huệ nhẹ nhàng đáp: "Vừa rồi mẹ quên nói với con, em Tư và Kính Tùng đã đi đón chị Cả rồi. Chắc nay mai sẽ tới thôi —— Thi thể của Đoạn Nương Nương tìm được rồi mà, chị Cả không đợi được nữa. Chị ấy nói lúc tìm chị ấy đã không giúp được gì thì khi tìm thấy rồi chị ấy không thể ngồi không được nữa. Với cả lượng thương vong lần này không nhỏ, chị Cả cũng muốn tới xem" Đúng là Mạnh Thiên Tư là người giữ ngôi vương của Sơn quỷ nhưng Cao Kinh Hồng lại là người có tiếng nói nhất trong Sơn quý. Bà qua đây sẽ có một ý nghĩa khác biệt. Nghê Thu Huệ nói xong những lời này thì quay đầu nhìn Khúc Tiếu: "Em Sáu à, em đừng cứng đầu thế. Đã mấy năm trôi qua rồi, chuyện đó chị nghĩ em nên nói rõ hoặc là buông bỏ —— Với tuổi và sức khỏe của chị cả cũng còn được mấy năm nữa. Em nói vậy là muốn tránh mặt chị ấy tới chết à?" Khúc Tiếu đô ững hai mắt: "Em không có ý đó..." Mạnh Thiên Tư tò mò; "Chuyện gì vậy ạ?" Đại Nương Nương và mẹ Sáu cô đều không phải kiểu người hẹp hòi, có chuyện gì mà phải giận đến mức mấy năm không nhìn mặt nhau nhỉ? Nghê Thu Huệ không trả lời cô mà chỉ nói: "Chị là người xuất gia cũng hiểu được nhiều hơn trước. Mỗi người đều có số mệnh và duyên phận riêng của mình, cần gì phải gò ép như vậy. Gò ép cũng chỉ như nắm nước, túm gió mà thôi. Nước có chốn đi vẻ của nước, gió cũng có nơi gió hướng vẻ. Tất cả đều chỉ là những ký ức trong cuộc đời, cứ mặc cho nó đi, chỉ cần ta nhớ là được" Mạnh Thiên Tư càng không hiểu: "Mẹ Ba, con biết mẹ hiểu biết nhiều nhưng mẹ nói chuyện với những người thường như con có thể nói dễ hiểu hơn chút không?" Nghê Thu Huệ im lặng, ánh mắt liếc ra ngoài cửa. Có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ, Giang Thước Kiểu đi vào lều với vẻ vênh váo và một chút bực bội như muốn nói: Phiểền phức! Chỉ biết sai người ta! Nhưng sau lưng nó lại chẳng có ai đi cùng. Nghê Thu Huệ dõi mắt nhìn ra khe hở bên dưới rèm, quả nhiên bà trông thấy một bóng người đang bước chậm ngoài cửa cùng một đôi chân muốn bước vào nhưng lại cứ lưỡng lự. Mạnh Thiên Tư cũng nhìn theo. Đoán được đó là Giang Luyện cô vờ như mình vẫn chẳng hay biết dù rằng hai má cô đã nóng bừng và bản tay thì siết chặt túm lông rối trên chăn. Không để cô được mãn nguyện, Nghê Thu Huệ huých khuỷu tay vào người Khúc Tiếu: "Em Sáu, em nói xem cậu ta có thể đứng ngoài đó bao lâu?" Khúc Tiếu nói: "Nếu cậu ấy không muốn đối mặt với chúng ta thi giỏi giả bộ lắm. Lần trước em với em Bảy đi đối diện cậu ấy mà người ta cúi đầu giả vờ tìm đỏ rồi chạy mất" Nghê Thu Huệ nói: "Chị không có sửng cũng chẳng có móng vuốt, sao cậu ta lại sợ được nhĩ?" Khúc Tiếu bật cười: "Ai biết được, có thể là gặp người lớn thấy xấu hổ" Mạnh Thiên Tư vẫn không nói gì, túm lông rối nọ đã sắp bị cô vặt rụng rồi. Nghê Thu Huệ nhìn cô rồi chợt mẻm lòng lại. Bà nhớ lúc mới mang cô về nuôi, cô mũm mĩm, mềm mại như một cục bột, mà nay đã lớn thế này rồi. Càng lớn số phận càng khó đoán. Nước có chốn đi về của nước, gió cũng có nơi gió hướng vẻ. Nước đi rồi không nhìn thấy nữa, gió thoảng qua chẳng bắt được trong tay. Hốc mắt bà cay cay, một tiếng thổ dài len lôi giữa những dòng suy nghĩ. Nghê Thu Huệ đưa tay kéo Khúc Tiếu: "Đi thôi em Sáu, chúng ta còn có việc cản làm nữa." ++++ Giang Luyện nghe được tiếng bước chân thì vội chạy ra sau lẻu. Đến lúc trông thấy bà Ba, bà Sáu đã đi xa anh mới thở phào, vén rèm đi vào lều. Vừa bước vào trong, anh đã cười. Mạnh Thiên Tư cố ý hỏi anh: "Mẹ Ba với mẹ Sáu em vừa đi, anh có gặp họ không?" Giang Luyện ngạc nhiên: "Thật hả? Anh không thấy, anh mới từ bên kia qua đây: Anh ngồi xuống bên giường, hắng giọng muốn giơ tay nắm lấy tay Mạnh Thiên Tư nhưng cô lại dịch tay sang bên khiến anh nắm trượt. Giang Luyện im lặng, một lát sau anh lại giơ tay nắm tiếp. Giang Thước Kiều đứng ở bên bận rộn ngó nghiêng. Đôi mắt nhỏ tròn như viên bị lúc nhìn bên này, lúc ngó bên kia, nhìn một người muốn nắm, một người không cho, một người càng muốn nắm, một người cứ không cho, nhìn cả bàn tay dày rộng của chàng trai và bàn tay mảnh mai của cô gái. Thì ra ngón tay cũng biết nói chuyện, cũng có nhiều ẩn ý đến vậy, một tay tìm kiếm, một tay giật lùi, từ chối. Aaaaa, cảm rồi. Aaaaa, còn ôm nhau nữa. Sau một hỏi đùa giỡn Giang Luyện, Mạnh Thiên Tư cũng cười khanh khách dựa vào lòng anh. Giang Luyện ôm cô, thấy Giang Thước Kiểu đang nhìn hai người chằm chằm thì đá phăng chiếc ghế vải bạt sang chỗ khác mà chẳng cần nghĩ nhiều. Giang Thước Kiều không đề phòng bị anh đá ngã lộn nhào, may mà nó bám được vào mép ghế nên mới không chạm đất. Sau một hồi chật vật, Giang Thước Kiểu cũng leo lại được trên ghế với bộ lông xù lên vì tức giận. Cái tên qua cầu rút vân này! Mạnh Thiên Tư chẳng hề hay biết khúc nhạc đệm nho nhỏ này, cô chỉ vội vàng ngẩng đầu lên hỏi sau khi nhớ ra một việc: "Anh có mang rương vẻ không?" Giang Luyện cười: "Sao mà không mang về được?" "Thế Mỹ Doanh sao rồi?" Giang Luyện cười: "Không tốt lắm. Lúc chúng ta không có mặt, em ấy đã phát bệnh thêm hai lần, trên cánh tay có bốn năm vết rách. Sau khi mang rương về vết thương của em ấy không còn chuyển biến xấu và máu cũng không sôi nữa —— Nhưng dù sao cũng chưa khỏi hẳn, anh thấy còn phải quan sát thêm một thời gian" Mạnh Thiên Tư nghiền ngắm kỹ càng rồi ngồi thẳng người lên. Suốt quãng thời gian này, hai người đã hiểu thêm rất nhiều về nhau, cô cũng nhận ra những cảm xúc nhỏ bé của anh: Cô cảm thấy anh không vui vẻ lắm. "Anh sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?" Giang Luyện cũng không giấu cô: "Không phải anh mà là Thân Côn kìa. Sau khi chúng ta ra ngoài, chú ấy đã hào hứng gọi mấy người bạn của mình tới đây. Anh thấy nay mai họ sẽ tới thôi." Mạnh Thiên Tư tiếp lời: "Nhưng mà..." Giang Luyện cười khổ: "Đúng vậy. Nhưng mà Thần Côn không mở được chiếc rương đó. Không mở được? Mạnh Thiên Tư ngẩn ngơ: "Sao bảo có lửa nóng với máu gì đó là mở được?" Giang Luyện nói nốt: "Lời tiên tri của pháp sư Ba Mai là lửa nóng lăn qua máu sôi sẽ mở được khóa nhưng mấy hôm nay bọn anh thử hết mọi cách rồi vẫn không được" Đúng là khi nhô máu của Huống Mỹ Doanh vào khóa Phượng Hoàng Loan, châm lửa vào đó thì lửa cũng "lăn" qua máu thật nhưng lăn xong rương vẫn y nguyên như cũ. Sợ lửa còn chưa đủ "nóng? bọn họ còn nghĩ ra kế đốt lông phượng hoàng. Nhưng châm lửa rồi mới chứng thực được suy đoán khi trước: Lông phượng hoàng không bị đốt rụi. Thêm nữa "ngọn lửa" được đốt bằng lông phượng hoàng cũng chẳng nóng đến đâu, chiếc rương vẫn lặng như đá, không có bất cứ thay đổi nào. Giang Luyện thở dài: "Chuyện này khiến Thần Côn sâu não lắm, chú ấy cứ túm mái tóc xoăn của mình mà suy nghĩ. Bây giờ chú ấy còn đang đổ cho hoàn cảnh, nói là ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước đã khiến mâu của người nhà họ Huống không còn nhạy như xưa nữa. Mạnh Thiên Tư lặng thỉnh một hỏi mới nói: "Em nhớ nhà họ Huống làm bốn mươi chiếc rương nhỉ?" Giang Luyện gật đầu: "Chắc hẳn Huống Đại có làm một hai cái" "Rương làm xong được giao cho Hoàng Đế thì cũng đồng nghĩa với chuyện đã giao hàng, phải không?" Đúng vậy. Giang Luyện nhìn Mạnh Thiên Tư: "Em có ý tưởng gì hả? Mạnh Thiên Tư không đáp mà lại hỏi: "Anh và Thần Côn chưa dùng két sắt có mật khẩu bao giờ hả?" Phân ứng đầu tiên của Giang Luyện là: Em coi thường ai đấy? Nhưng sau một thoáng hỏi ức lại quả khứ, anh sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, anh nghèo rớt mỏng tơi, từ nhô tới lớn có gì quý giá đáng bỏ két sắt đâu? Chưa dùng hàng cao cấp như thế bao giò. Mạnh Thiên Tư nói: "Em dùng rồi. Từ nhỏ tới giờ em đã sử dụng hết mọi loại két sắt có cách bảo mật khác nhau. Có những két sắt có mật khẩu ban đầu, sau khi mua về việc đầu tiên em làm là thay đổi mật khẩu. Còn có những cái có hai khóa bảo mật, khi xuất xưởng người ta đã thiết lập một mật khẩu độc đáo, sau khi mua về anh lại cài thêm một mật khẩu nữa để tạo thành một tổ hợp mật khẩu khó phá giải hơn" Giang Luyện đã dân hiểu được ý cô. Đúng thế. Huống Đại giỏi "lấy máu làm dụng cụ mỡ rương" nhưng nếu chỉ dùng máu của người nhà họ Huống thì khách hàng sẽ không thấy an toàn: Mật khẩu rương nhà tôi mà anh nhỏ mấy giọt máu, châm mấy đốm lửa là phá giải được, thì tài sản nhà tôi đầu còn an toàn nữa? Anh hơi chân chử: "Vậy nghĩa là muốn mở rương phải dùng máu của một người khác hả? Hay là cần cả máu của Mỹ Doanh và máu một người khác? Nếu thế người đó là ai?" Mạnh Thiên Tư nói: "Người này em cũng không biết nhưng em có thể đoán được đôi chút. Đương nhiên chỉ là suy đoán thôi —— Ai là người có mối ràng buộc sâu sắc với chiếc rương, nằm ngủ cũng mơ thấy mình đang tìm rương, từ khi xuất hiện đã luôn miệng nhắc tới chiếc rương chứ?"