Quyển 1: Ảo Ảnh Trên Núi - Chương 8

Xương Rồng

Vĩ Ngư 28-09-2023 16:24:43

Giang Luyện cười xòa: "Nếu có tiền thật, em nhặt cũng là chuyện thường tình phải không? Cụ Can dạy rồi, của trời trao mà không nhận, sau này thần tài nhìn thấy sẽ tránh đi, không ban lộc cho người đó." Ông nói gà bà nói vịt, rõ ràng là cố tình đánh trống lảng. Vi Bưu sa sầm nét mặt, đang định lên tiếng thì Huống Mỹ Doanh gọi: "Vi Bưu." Cô dịu dàng: "Người ta không muốn nói thì thôi, anh đừng làm khó Giang Luyện mãi thế." Giọng cô nhỏ nhẹ thậm chí hơi uỷ mị, yếu đuối nhưng với Vi Bưu thì không khác gì thánh chỉ trời ban. Anh quay lại, quan tâm lo lắng rõ mồn một: "Mỹ Doanh, sao em lại xuống đây? Anh đánh thức em à?" Huống Mỹ Doanh đi vài bước vào phòng: "Muộn thế này rồi còn chưa ngủ." Như thể cố tình trái ý cô, dưới lầu xèo xèo tiếng dầu sôi, chắc đang xào thịt khô, mùi thơm bốc lên tận tầng hai như muốn chứng minh muộn gì mà muộn, Lão Ca còn đang xào nấu ăn cơm kia kìa. Xưa nay luôn nghe lời cô vô điều kiện, Vi Bưu ngoan ngoãn ra ngoài, đi mấy bước chợt khựng lại: "Em không ra à?" "Em nói với Giang Luyện mấy câu." Vi Bưu xị mặt nhưng không thể chai mặt ở lại đành hất cửa ra ngoài, có điều Giang Luyện nghĩ anh ta không hề đi xa. Huống Mỹ Doanh đến bên bàn, thấy vết thương trên cổ Giang Luyện mà không khỏi cau chặt mày: "Anh có sao không?" "Chuyện nhỏ ấy mà." "Ngã thật à?" Giang Luyện ngước lên: "Sao? Chứ chẳng lẽ bị đánh?" Huống Mỹ Doanh im lặng một hồi, lúc cất tiếng, mắt đã đỏ hoe: "Thực ra em thấy chuyện này không đáng tin lắm, Giang Luyện, hay là thôi, em nghĩ em..." Giang Luyện phì cười. Nụ cười này làm Huống Mỹ Doanh oà khóc nghẹn: "Em nói nghiêm túc mà anh cười cợt thế à!" Giang Luyện rút tờ khăn giấy đưa cho cô: "Lau nước mắt đi, em không tin anh thì cũng phải tin cụ Can chứ? Cụ một trăm lẻ sáu tuổi rồi, ăn bao nhiêu muối rồi, cụ đã bảo có khả năng... Sao? Hay em nghĩ cụ đùa em?" Câu nói ấy bắn trúng tim đen, có ích hơn hẳn bao lời an ủi ngọt nhạt. Huống Mỹ Doanh giật mình, nom mặt mũi sáng sủa hơn hẳn. Giang Luyện giục cô: "Đừng nghĩ lung tung, em không khoẻ thì về nghỉ ngơi đi, còn nữa..." Anh nháy mắt ám chỉ bên ngoài: "Không có việc gì quan trọng thì đừng ở một mình với anh, em thừa biết tính anh ấy, nhỏ nhen hay ghen, từ bé đến giờ không biết nhổ nước bọt vào bát cơm của anh bao nhiêu lần rồi. Thương người ta mà cứ úp úp mở mở sốt hết cả ruột, cắm thêm không biết bao nhiêu chông gai vào cuộc đời anh. Em có thấy ngại không?" Huống Mỹ Doanh nghe mà bật cười, đỏ mặt: "Đừng có nói linh tinh." Cô quay lại đang định đi thì sực nhớ: "Thế... Mai em vẫn sang đỡ anh một tay nhé?" Giang Luyện khẽ gật. *** Bị hai người họ phá đám như vậy, Giang Luyện đâm lười chép hoa văn trên dây chuyền kia. Cầm hai tờ đã vẽ xong ra ngoài ban công, anh ngồi vắt vẻo trên lan can gỗ mặc cho nó cót ca cót két phản đối. Tựa vào cột lan can, Giang Luyện cúi xuống định huýt sáo mà chợt nhớ ra người bản kị huýt sáo lúc nửa đêm. Họ cho rằng làm vậy sẽ thu hút sự chú ý quỷ dữ trong bóng tối. Vì vậy đổi thành ho mấy tiếng. Lão Ca đang múc đồ ăn, nghe vậy ngẩng lên: "Cậu Luyện cẩn thận kẻo ngã." Giang Luyện giơ tờ giấy trong tay: "Có hai bức vẽ nhìn đi nét khá giống bùa, chú xem hộ con với?" Lão Ca là thầy làm mặt nạ trừ tà. Tương Tây có một nét văn hóa tích lũy đặc biệt, rằng thần linh tồn tại trong vạn vật, con người không thể tiếp xúc trực tiếp với thần linh, chỉ khi đeo mặt nạ thầy trừ tà mới có thể trao đổi với những thế lực huyền bí đó. Ngày nay, quan niệm này tuy không còn phổ biến nhưng vẫn là một di sản văn hóa dân gian được lưu truyền từ đời này qua đời khác. Thầy làm mặt nạ trừ tà là người bào, đục, điêu khắc, đẽo gọt các loại mặt nạ trừ tà bằng dao, búa, vì vậy cũng có hiểu biết cơ bản về các loại bùa chú, thủ ấn. Lão Ca không buồn ngẩng lên: "Mang xuống đây đi." Giang Luyện rờ rẫm, cởi sợi dây buộc ở đinh trên cột lan can sau lưng, từ từ thả dây thừng để giỏ trúc trên mái nhà trượt xuống. Bên trong có mấy hòn đá giữ giỏ, Giang Luyện đặt hai tờ giấy vào, đè đá lên trên rồi thả giỏ xuống đất. Lão Ca nhặt giấy trong giỏ, để sát đáy nồi, mượn ánh lửa bếp chưa tắt hẳn quan sát. Giang Luyện nhìn lão, tầm mắt bất giác dịch về phía sau. Ở đó có một giá gỗ to dài, cao khoảng nửa mét, bên trên là quan tài của Lão Ca, chắc sợ ngấm nước mưa nên phủ lớp lớp chiếu manh, bao tải, túi bóng. Lúc mới đến, Giang Luyện đã để ý nó rồi, còn thắc mắc mấy câu. Lão Ca bảo, ấy là cái nếp của người miền núi, đến tuổi, ai cũng làm sẵn một cái như vậy cả, đằng nào thì ngày ấy chẳng đến, lúc ấy chẳng dùng. Ngày ngày Lão Ca cứ xào nấu, băm đồ cho lợn ăn, đục khắc mặt nạ trừ tà nanh ác ngay trước chiếc quan tài nọ, anh nhìn mãi cũng thành quen, còn nghĩ, sống chết âu cũng chỉ là chuyện vặt vãnh tầm thường. Lát sau, Lão Ca ngẩng lên, vẫy vẫy: "Khó lắm, không hiểu được." Rồi lại hỏi: "Còn cần nữa không?" Giang Luyện lắc đầu, đồ thật ngay trên bàn, lấy máy ảnh chụp một tấm HD còn chính xác hơn chép tranh nhiều. Thế là Lão Ca nhét giấy xuống đáy nồi, xem chúng dần quăn mép, ngả màu nhưng vừa bén lửa thì lão sực nhớ điều gì, tức tốc rút ra, dập lửa. Đoạn, ngẩng lên, vẫn nói bằng giọng điệu thiếu sức sống ấy: "Mai có người mời tôi đi ăn bữa cơm, có nhiều người hiểu biết lắm, để tôi hỏi cho cậu nhé?" *** Từ tờ mờ sáng, Liễu Quán Quốc đã chạy đến nhà hàng Mậu Nguyên sang trọng nhất huyện. Từ việc sắp xếp người điểm danh ở cửa, nhân viên phục vụ ở sảnh chính đến bài trí phòng riêng, rau dưa bếp núc, tất tần tật cái gì cũng rà lại một lần. Mười giờ hơn, đám Thẩm Vạn Cổ có mặt. Liễu Quán Quốc phân công nhiệm vụ theo những khu vực Mạnh Kình Tùng đã khoanh vùng: Thẩm Vạn Cổ và Thẩm Bang ngồi khu tiếp khách; Khưu Đống đứng ở sảnh chính; Lưu Thịnh quản lí khu vực cầu thang, cầu thang dẫn lên phòng của đại lão, không nhiệm vụ miễn vào. Thời gian còn lại vừa hay để hóng chuyện, Thẩm Vạn Cổ níu chặt Liễu Quán Quốc: "Tối qua có lều âm thật hả? Má ơi, sao mày không bảo một câu cho tao đi xem với, từ ông nội đến ông nội^n (mũ n) của tao còn chưa được chứng kiến bao giờ." Lưu Thịnh hùa theo hỏi Liễu Quán Quốc: "Nghe bảo mắt của đại lão bị thương vì núi ảo hả?" Thẩm Bang – những điều nghe thấy mà đau đớn lòng: "Chứ sao, mày biết mà, ánh sáng trong núi ảo kiểu xẹt xẹt vù vù." Lưu Thịnh há miệng: Ủa tui đâu có biết, chưa bao giờ nghe ánh sáng trong núi ảo còn có hiệu ứng âm thanh luôn á. Thẩm Bang vẫn thao thao bất tuyệt: "Tao bảo rồi, đừng ước ao cuộc sống xa xỉ của đại lão nữa. Người ta nói muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó, đãi ngộ càng cao thì hiểm nguy càng lớn. Chúng ta được sống trong yên vui nhàn hạ bởi đã có đại lão đứng lên, ngăn chặn các thế lực hắc ám ở những nơi chúng ta không nhìn thấy. Cô ấy phải sống một cuộc đời tưởng như hào nhoáng nhưng thực ra là vô cùng áp lực..." Thẩm Vạn Cổ nghĩ bụng Thẩm Bang lắm mồm thì không ai bằng, kéo chặt Liễu Quán Quốc: "Kìa anh Liễu, thả tí gió cho anh em nghe coi?" Liễu Quán Quốc kín như bưng: "Chỉ đại lão nhìn thấy thôi, trợ lí Mạnh bảo lát nữa sẽ thông báo cho mọi người, chúng mày muốn nghe thì chờ tin chính thức đi." Thẩm Vạn Cổ phẫn nộ. Thẩm Bang tặc lưỡi: "Anh Liễu qua nay hơi vênh rồi đấy, làm bộ làm tịch quen, lại còn tin chính thức... Sống đơn giản chút đi bạn mình ơi. Xem tôi đây này, cầm tin hot bỏng tay mà có lên mặt không? Có hống hách không? Có vui quá hóa rồ không?" Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Thẩm Bang đắc chí lắm, còn gập tay làm bộ phủi phủi vạt áo. Liễu Quán Quốc nửa tin nửa ngờ: "Chú có tin gì?" Thẩm Bang đắc ý: "Chú biết em gái tôi học đại học ở Nam Kinh đúng không." Ờ, rồi học đại học ở Nam Kinh thì liên quan gì đến "tin hot bỏng tay"? Liễu Quán Quốc ngơ ngác. Lưu Thịnh cau mày: "Lẹ lên ba, có thì nói, dềnh dềnh dàng dàng, lại còn Nam Kinh Bắc Kinh, nói cái quần què chứ nói." Thẩm Bang vẫn bình chân như vại: "Gợi ý cho anh em nha, Nam Kinh ở gần đâu? Đúng rồi, An Huy; An Huy thì có gì? Chính xác, là Sơn Quế trai; Hôm qua anh em vẫn thắc mắc vấn đề gì? Là vì sao đại lão đến Tương Tây chứ còn gì nữa." Trong đám, Khưu Đống ít nói nhất nhưng đầu óc lại linh hoạt nhất, nhanh chóng chắp nối các manh mối: Em gái Thẩm Bang học ở Nam Kinh, tương đối gần Sơn Quế Trai mà Sơn Quế Trai luôn mở cửa cho tất cả dân núi. Nói cách khác, con bé hay qua đó và có khả năng đã nghe ngóng được tin gì... Khưu Đống buột miệng hỏi: "Con bé nghe được tin gì à?" Thẩm Bang tặng cho đồng chí một ngón cái: "Đại Đống xịn đấy. Nói cho bây nghe, đêm qua, tao hỏi nó, nó cũng không biết tại sao đại lão lại đến Tương Tây nhưng nó hóng được một tin có khả năng cao là liên quan trực tiếp với chuyện này. Tất nhiên đây chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã..." Lưu Thịnh chỉ muốn cho bạn ăn đòn: "Mày vào đề được chưa?" Thẩm Bang lừ bạn: "Tao đang chuẩn bị nói còn gì?" Đoạn, ngó trái ngó phải, thấp giọng: "Nó bảo, hai tháng trước, quỷ nước đến Sơn Quế Trai." Bí mật được bật mí nhưng phản ứng của mọi người không phải kinh ngạc mà là ngơ ngác. Thậm chí Lưu Thịnh còn chậm một nhịp: "Quỷ... quỷ nước á?" Liễu Quán Quốc cũng được phen ngớ ra. Tất nhiên ai mà không biết quỷ nước. Còn nước còn non còn dài, đã có quỷ núi thì sự tồn tại của quỷ nước cũng chẳng có gì lạ. Nghe đâu quỷ nước là một nhóm người sinh sống ở lưu vực các con sông lớn. Giống như quỷ núi, họ cũng mang tư chất trời ban, cùng một mạch đập, hơi thở với nước, có thể hô hấp bình thường dưới nước. Liễu Quán Quốc tin rằng,"Dải lụa trắng trên sóng" – Trương Thuận có thể lặn bảy ngày bảy đêm trong Thủy Hử chính là người đứng đầu của quỷ nước, mượn tên giả đi phiêu bạt giang hồ. Đúng, tên giả, vì quỷ nước bí ẩn vô cùng, quỷ núi cũng khiêm nhường đó chứ nhưng so với quỷ nước thì rêu rao hơn hẳn. Nhìn bữa nay mà xem, bạn bè đó đây đến chén chú chén anh, đâu như quỷ nước, người ta đóng cửa chơi một mình thôi. Vì vậy bên ngoài gần như không có tin đồn gì về quỷ nước, ngay cả nội bộ quỷ núi cũng khối người không tin quỷ nước có thật. ... Thẩm Vạn Cổ là người đầu tiên hoàn hồn, mắt sáng như đèn pha: "Quỷ nước hả, má ơi, nghe bảo bọn ấy nom ghê lắm, người phù hết cả lên, da trắng bờn bợt luôn." Lưu Thịnh không hiểu lắm: "Thật á?" Thẩm Vạn Cổ gật như đúng rồi: "Chú nghĩ mà xem, ngày nào cũng ngâm dưới nước, không phù sao được?" Nghe khá vô lí nhưng vô cùng thuyết phục, Lưu Thịnh thắc mắc: "Thế họ sống bằng gì?" Cái này thì Thẩm Bang không biết: "Chắc đánh cá, hẳn là ngư nghiệp, nghèo rớt à." Nói đoạn, cánh mũi phình ra, động đậy như thể đánh hơi được cái mùi tanh tanh và nghèo nàn của nước đang phả vào mặt. Liễu Quán Quốc phản đối: "Nước cũng ra tiền chứ bộ, nghe đâu mấy năm trước người ta đổ xô ra bờ sông Kim Sa đãi vàng đấy." Thẩm Vạn Cổ khinh khỉnh: "Kim Sa, cát vàng, còn chẳng bằng hạt gạo thì được bao tiền? Coi như là mỏ vàng thật đi, có bằng bảy bảy mỏ nhà mình không?" Họ nhìn nhau rất đỗi tự hào như thể bảy bảy mỏ quặng kia nằm ngay dưới gối họ vậy. Riêng Khưu Đống không tham gia vào trò đùa nọ, anh ta nhíu mày, lẩm bẩm: "Quỷ nước đến làm gì nhỉ, sao bảo non nước chia hai cơ mà?"... Theo lí thuyết, nối non là nước, nối nước là non, bảo "non nước hòa chung một nhịp" chẳng lấy làm lạ nhưng riêng quỷ núi, nhắc tới quỷ nước thì ắt phải chêm câu "non nước chia hai". Lí do vì sao không ai hay biết, dường như cả hai đều ngầm hiểu, tốt nhất là không bao giờ giao thiệp với nhau, một khi chung đường tất có chuyện chẳng lành. Thẩm Bang cũng không hiểu lắm nhưng suy được ba khắc chém được bảy: "Sao tao biết, em tao cũng chỉ nghe loáng thoáng vậy thôi, bảo có hai người bên nhà quỷ nước, một bà cụ với một cậu nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ, buộc một chỏm tóc trên đầu. Hai người họ mình mẩy sưng phù, mặt mũi bợt bạt, lúc vào Sơn Quế Trai vẫn còn nhỏ nước tong tong..." Thánh thần ơi, gợi hình quá đi mất, có khác gì cái xác dưới ao dụ người chết thay rồi bò lên bờ không? Lưu Thịnh sờ da già nổi đầy tay: "Sau đó thì sao?" Không có sau đó, Thẩm Bang trả lời: "Sau đó... thì mày đi mà hỏi đại lão. Nhưng tao đoán là họ đến vay tiền." Vì nghèo mà. *** Hơn mười một giờ, khách khứa lục tục kéo đến, già trẻ lớn bé, đẹp xấu giàu nghèo cách nhau một trời một vực, ngay cả quản lí nhà hàng cũng phải ra rỉ tai hai chú Thẩm đang đứng đón khách: "Họ hàng nhà các anh muôn màu muôn vẻ thật." Thẩm Vạn Cổ chưa kịp trả lời thì màn hình điện thoại hiển thị một tin nhắn mới trong nhóm chat, do Lưu Thịnh gửi, cấp bách tưởng như muốn bắn ra ngoài màn hình: "Nhanh nhanh nhanh, muốn xem đại lão thì ra cửa sau ngay!" Thẩm Vạn Cổ vắt chân lên cổ chạy biến, Thẩm Bang chậm một bước, lại không dám để bàn đón khách vắng người đành cắn răng nhìn bóng chú ta mất dạng. Bữa nay may phết, vừa chạy đến góc tường thì gặp Mạnh Thiên Tư mới bước vào cửa. Có lẽ phát hiện gần đó có người, cô quay sang phía Thẩm Vạn Cổ. Hôm nay Mạnh Thiên Tư diện nguyên một cây đen, từ áo thun, áo khoác, bốt lửng đến mái tóc dài xõa bồng bềnh trên vai. Tất nhiên anh ta không biết đó là xoăn giả Tân Từ mới uốn sáng nay cho "oách", nếu biết, chắc chắn anh ta sẽ góp ý rằng để đầu trọc là "oách" nhất, vì vô chiêu thắng hữu chiêu, không tóc hơn hẳn có tóc mà. Khi cô quay sang, có lẽ nhờ bịt mắt đen làm nền nên khuôn mặt xinh đẹp nay bỗng thêm phần ngang tàng, đã vậy còn đeo một chiếc vòng tơ xoắn gắn một con nhện bạc khổng lồ. Con nhện sống động vô cùng, lấy một viên mã não đỏ làm bụng, chân khuỳnh ra như đang bám chặt vào cổ để hút máu người. ... Về bàn đón khách, Thẩm Bang vồn vã: "Sao, sao rồi, có gặp được không?" Thẩm Vạn Cổ siết chặt tay Thẩm Bang, kích động: "Y như tao nghĩ luôn mày ơi, không hổ danh quỷ núi!" Mới hơn ba mươi mà tóc đã lưa thưa sắp thành đồi trọc nên nom anh ta tầm thường vậy thôi, chứ riêng yêu cầu dành cho đại lão thì luôn luôn cao chót. Cảm như chỉ cần cô thiếu thốn, dù chỉ một tẹo, cũng là điều không thể dung thứ. Thẩm Bang đâm tự hào lây, bắt tay bạn chặt hơn: "Tao đã bảo mà, nếu không ổn bà tổ chẳng chịu đâu." Hai người đang bàn luận say sưa thì bỗng có tiếng đằng hắng phía trước. Đù, có khách, hai chú Thẩm nghiêm túc hẳn, hắng giọng, Thẩm Vạn Cổ lấy sổ điểm danh, tằng hắng, Thẩm Bang cầm ngay iPad. Ngẩng lên thì thấy có hai người đang xếp hàng. Người phía trước là một ông cụ khoảng hơn sáu mươi tuổi, bận áo dài nhuộm xanh, đeo đã phai màu, đang đưa thiệp mời: "Mã Nhị Ca, bản Bát Kháng." Thẩm Vạn Cổ kiểm tra thiệp mời xong xuôi rồi đứng lên trả lại bằng hai tay, tươi cười niềm nở: "Mời đi thằng, rẽ phải, vào sảnh là đến nơi, ngồi theo số ghế là được ạ." Rồi đến người tiếp theo. Người này độ bốn năm chục tuổi, tóc tai bờm xờm xoăn tít, đeo kính đen, hớn hở đưa thiệp mời: "Lý Trường Niên, Thần chữ đầu."