"Đừng vội, người Trung Quốc có một câu nói thế nào nhỉ, là 'Vọng sơn bào tử mã'* phải không? Ha ha, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi xuất phát, ngày mai mọi thứ đều sẽ sáng tỏ."
(Vọng sơn bào tử mã [望山跑死马]: Mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa. Nói đúng là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần, nhưng thực ra lại có thể khiến con ngựa mệt chết. Miêu tả việc nhìn thì dễ, làm thì khó)
Sau khi ăn cơm tối xong, tôi và A Tư Lệ dìu ông A Phàm Đề trở lại lều, sau khi xác nhận bốn phía không có ai, ông mới nói: "Ngải Tư Hải Đề, A Tư Lệ, chỉ cần có cơ hội, các con hãy đi nhanh đi, rời khỏi 'Thần phạt chi địa' này, sự trừng phạt của Hồ Đại sắp bắt đầu rồi, ta có thể cảm nhận được sự tức giận của ngài ấy. Hãy nhớ kỹ, chưa tìm kiếm được phần mộ của Hầu Đại tướng quân thì ngàn vạn lần đừng tìm kiếm Đại Mạc Quỷ Thành."
"Ông ơi, chúng ta cùng đi, sau đó cùng tìm kiếm Đại Mạc Quỷ Thành nhé!"
"Không, không được nữa rồi." A Phàm Đề lắc đầu, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt A Tư Lệ: "A Tư Lệ, cháu đừng khóc. Từ sau khi tiến vào sa mạc, ông đã nghe thấy tiếng gọi của Hồ Đại, đây là số mệnh rồi con à!"
"Ông A Phàm Đề..."
"Không, Ngải Tư Hải Đề, hãy chăm sóc tốt cho A Tư Lệ, chỉ cần nhớ kỹ tâm nguyện của ta và sư phụ của con là được. Hãy cẩn thận những người bên ngoài đó, sói chính là sói, cho dù có kẹp đuôi lại cũng không qua được con mắt của thợ săn."
"Dạ vâng, ông A Phàm Đề."
Từ đó đến giờ tôi chưa thấy ngọn núi nào xấu xí như vậy, chỉ là hai tảng đá khổng lồ màu đen, nhưng đứng nhìn từ xa, quả thật có chút khí thế giằng co của hai ngọn núi. Giữa hai ngọn núi là một thung lũng dài và hẹp.
Khi đến gần thung lũng, những con lạc đà lộ ra vẻ rất bồn chồn, nói thế nào cũng không chịu tiến về phía trước.
"Nơi đó là Thần Phạt Chi Địa, kẻ nào tự tiện đi vào sẽ phải chịu sự nguyền rủa của Hồ Đại." Sắc mặt của A Phàm Đề rất khó coi, người lão đại kia lại rút súng ra.
"Được rồi, mọi người phải cẩn thận, trong thung lũng có thể có vật kỳ quái."
Ngoại trừ thể lực của A Phàm Đề không thể chống đỡ nổi nên mới cưỡi lạc đà thì những người khác đều nhảy xuống đi bộ, sự bất an của lạc đà quá mức rõ ràng, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ rất phiền phức.
Đá trong sơn cốc nằm rải rác đầy trên mặt đất, ở giữa khe đá còn có một số chủng loại thực vật sa mạc đã bị khô cạn, điều này khiến tôi tự hỏi - tại sao những vật này trong hàng nghìn năm qua không hề bị bão cát chôn vùi nhỉ?
Mặc dù lạc đà bị cưỡng chế lôi vào trong thung lũng nhưng toàn thân lại run rẩy, hoàn toàn không có dáng vẻ phong thái với danh hiệu 'Con thuyền của sa mạc'.
"Đây là cái gì vậy?" Một người chỉ vào nham thạch ở hai bên thung lũng.
Cả đám người quay đầu lại, trên vách đá hai bên khảm hơn mười khối hình cầu, vật thể màu sắc xanh biếc. Quỷ dị nhất chính là, trên những quả cầu giống như viên ngọc bích này có những hoa văn rất kỳ quái, còn có những tơ máu, giống như những nhãn cầu vậy.
"Đá mắt mèo ư?" Một tên không che giấu được sự tham lam trong mắt mình, liền tiến tới dùng tay móc ra.
"Ngu xuẩn, đá mắt mèo không có nghĩa là viên ngọc giống như nhãn cầu, đừng lộn xộn!" Thủ lĩnh khinh thường phun ra một ngụm, muốn ngăn cản thuộc hạ của mình.
"Vâng."
Khi tay của kẻ lỗ mãng kia chạm đến viên cầu, vật đó lại tan chảy giống như tuyết, một con hắc xà cuộn tròn có một cái mào thịt đen trên đầu nhô ra cắn ngón tay của hắn, hắn chỉ kịp hừ một tiếng, toàn thân đã phát xanh mà chết.
"Độc dược thật là mạnh".
Mọi người đều kinh ngạc, ngược lại thì động tác của Râu Đen là gọn gàng nhất, đưa tay đập nát đầu của con rắn.
"Mau nhìn xem."
Giống như nhận được mệnh lệnh, những viên cầu còn lại trên vách đá gần như đồng thời mở mắt ra cùng một lúc, hơn mười con hắc xà lúc nhúc muốn nhảy ra ngoài.
"Nhanh nổ súng, bắn chết bọn chúng, ực..."
Lão đại vung tay múa chân ra mệnh lệnh cho các anh em của hắn nổ súng, chưa từng nghĩ đến một trong những con rắn đen cong người xuống, đuôi rắn dùng sức bắn lên, như là một mũi tên sắc nhọn chui vào trong miệng của hắn. Hắn kinh hoàng cố gắng muốn kéo con rắn độc trong miệng ra, nhưng chỉ có thể tóm được thân thể trơn nhẵn của nó. Mắt thấy hắc xà chậm rãi biến mất trong miệng của hắn, cả đám không khỏi sởn tóc gáy. Sau khi tiếng súng thưa thớt dừng lại, tất cả rắn độc đều bị bắn nát, mà lão đại cũng không biết từ khi nào đã ngừng giãy giụa, con mắt giống như lòi ra, bàn tay phải thò vào trong miệng như muốn móc ra thứ gì đó.
"Rắn độc thật, sao tôi chưa từng thấy qua loại rắn độc này bao giờ nhỉ?" Một người Anh tò mò ngồi xổm xuống, dùng súng lay lay con hắc xà đã bị bắn nát. Đột nhiên, đầu rắn vốn đã tách rời khỏi thân thể nhảy lên như một mũi tên, cắn chặt lấy cổ họng của người Anh đó, nọc độc lập tức tiến vào mạch máu, người đàn ông tội nghiệp trực tiếp nhào đầu trên mặt đất, sắc mặt trở nên tái mét.