Lúc tôi đang nói, con nhện tinh đó đã bị ánh sáng Phục Ma giày vò đến mức thoi thóp, mà bức tường bùa chú tám mặt cũng dần dần mờ đi, ‘ba’ một âm thanh nhỏ vang lên, Bát Diện Thần Ấn đã nổ tung thành bột phấn, con nhện độc răng quỷ cũng bất lực nằm dưới đáy hố, bốn con mắt trên đầu cũng không còn sáng nữa. Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn thì thật không hay, nhưng sẽ thật ngốc nếu bỏ qua thời cơ, mà điều quan trọng nhất là nó không phải con người.
Sau khi đập búa ‘bành, bành’ vài lần, ngay cả Hồ Bát Nhất cũng trở nên chán nản: “Sư huynh, thứ này thật sự sống dai quá rồi.”
“Các cậu tránh ra, để tôi làm đi.” Lúc này tôi mới biểu lộ ra khí chất của đại sư huynh, mỉm cười, rồi vươn tay lấy thanh kiếm ngắn màu vàng từ trong túi Càn Khôn ra.
“Vút”
Thanh kiếm ngắn hóa thành một vệt ánh sáng vàng bắn về phía con nhện độc răng quỷ, thời điểm bóng kiếm phủ xuống, con nhện độc phát ra âm thanh ‘xèo xèo’, sáu cái chân dài lướt nhanh để trốn thoát, chỉ là, nó chạy nhanh bằng kiếm của tôi à? (khụ, chẳng khác gì một cú ném kiếm đi cả)
‘Phốc’ một âm thanh nhỏ vang lên, hình dáng cây kiếm chui vào đầu của con nhện răng quỷ, một chất lỏng màu xanh đậm có mùi hôi tanh phun ra. Một sinh vật có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa nếu bị thương ở não cũng sẽ đi đến hồi kết của cuộc đời, sau khi sáu chân co quắp, ánh sáng của bốn con mắt ảm đạm và dần khép lại.
“Sư huynh, huynh nói xem bốn mắt của nó có phải là dạ minh châu hay là cái gì khác không?” Sau khi xác định con nhện độc đã chết, Bàng Tử đi đến gần, đá vài cái rồi thần thần bí bí hỏi tôi.
“Ý hay đấy, cậu xem tiểu thuyết thần thoại nhiều quá rồi.” Tôi trợn mắt nhìn Bàng Tử, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau cây kiếm ngắn đầy vết máu. Con vật tạo ra minh châu không phải là không có, chẳng hạn như rùa, trai, rắn, rồng thậm chí là con rết, nhưng những con vật này rất khó để bắt gặp được.
Phần còn lại của công việc là giải quyết tốt hậu quả rất nhanh tiến hành, giáo sư Tôn dẫn theo các học sinh của mình vô cùng nhiệt tình vùi đầu vào bên trong nghiên cứu khảo cổ, chỉ là phát sinh một chút một chút nhạc đệm, giáo sư Tôn rất quan tâm đến tung tích viên nội đan của nhện tinh. Tôi nói với ông ấy rằng nó đã bị đánh nát, ông ấy không tin tưởng lắm nhưng lại không thể đưa ra chứng cứ gì, chỉ có Shirley Dương là nhìn tôi mang theo một chút ý tứ. Tôi giữ vẻ mặt không chút biểu tình, hehe, tôi cũng không tin ánh mắt của các người có thể lợi hại hơn người trải qua bão táp mưa sa như tôi, có thể xuyên thấu được da mặt dày này của tôi sao.
Thung lũng bị nguyền rủa thực tế chính là một tế đàn do một bộ lạc nguyên thủy để lại, mà con nhện độc răng quỷ chính là vật tổ của bọn họ. Trong hoạt động thờ cúng hàng năm, đều dâng lên một số vật phẩm hiến tế cho thần của họ (nhện độc răng quỷ), để cầu một năm mưa thuận gió hòa. Do số lượng người chết quá nhiều, những oán khí của người chết không tiêu tan và tích tụ tại thung lũng, thầy tế của bộ lạc đã bày ra pháp trận tại tế đàn để áp chế oán khí xung quanh, lợi dụng những oán linh này để chấn trụ con nhện độc răng quỷ này. Không biết từ khi nào, bộ lạc này theo thời gian dần dần xuống dốc, tế đàn bị bụi đất chôn vùi, xung quanh cũng mọc đầy cây cối... Trải qua hàng nghìn năm, con người đã lãng quên nền văn minh từng tồn tại nơi đây.
Đối với ý nghĩa lịch sử của tòa cổ mộ này, tôi, Hồ Bát Nhất, Bàng Tử đều không có hứng thú gì. Theo lời lẽ của Bàng Tử, toàn bộ xem như một chuyến du lịch đến Thần Nông Giá đi. Trong thời gian còn lại, chúng tôi đi xung quanh qua những khe rãnh nhấp nhô theo chân người hái thuốc cũng như người dẫn đường, nó cũng vô cùng thoải mái đó. Điều duy nhất khiến tôi khó chịu chính là, giáo sư Tôn đã lấy đi tất cả tám mảnh long cốt, nói cái gì mà đều là văn vật quý giá, quyết không cho phép cá nhân cất giữ, hừ!
“Lỗ rồi!” Bàng Tử khoanh chân ngồi trên giường, buồn bực nhìn chồng nhân dân tệ trước mặt.
“Làm sao vậy?” Diệp Diệc Tâm ngồi đối diện cạnh giường tò mò hỏi. Lúc biết chúng tôi trở lại Bắc Kinh, con nhóc này vội vàng đến nỗi xin nghỉ để chạy đến nghe câu chuyện thám hiểm của chúng tôi, haizz, đám con gái thích nghe chuyện ma từ khi nào vậy? Có thiên phú biểu diễn hay nhất trong đám chúng tôi không thể nghi ngờ gì chính là Bàng Tử, nhìn cách Diệp Diệc Tâm nghe kể mà lúc thì đổ mồ hôi, lúc thì trợn to mắt lên là đủ hiểu cậu ta kể chuyện như thế nào, ừm, nếu Bàng Tử không kể phóng đại thì heo mẹ cũng biết leo cây.
“Haizz! Tôi tiện tay lấy đại hai món hàng ở chợ đồ cũ cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, tưởng rằng lần này ra ngoài có việc kiếm lời.” Bàng Tử lắc đầu tiếc rẻ.